"Thu thập được nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, đủ để tu luyện trong một thời gian dài, khó trách Tử Thiến kiên trì muốn săn giết võ giả của Tứ Phương Quận Quốc trong Thiên Ma Lĩnh. Đây quả thực là một vụ buôn bán một vốn bốn lời! Bỏ lỡ lần này, sẽ rất khó gặp lại lần sau."

Vẻn vẹn chỉ là hai ngàn bốn trăm tám mươi ba viên linh tinh, tương đương với hai trăm bốn mươi tám vạn ba ngàn ngân tệ, tài sản gần bằng một gia tộc thất lưu.

Một trăm bảy mươi tư món Chân Vũ bảo khí kia, ít nhất cũng có thể bán được hai, ba trăm vạn ngân tệ.

Mấy trăm bình đan dược, số lượng lớn Huyết Đan, mấy chục cân Linh nhục, hơn mười quyển công pháp cùng võ kỹ, cộng lại có thể bán được mấy trăm vạn ngân tệ.

Lần này giao chiến với đám võ giả trẻ tuổi của Tứ Phương Quận Quốc, thu hoạch thật sự quá lớn. Hiện tại tài phú Trương Nhược Trần nắm trong tay đã có thể sánh ngang với tổng tài phú của một gia tộc thất lưu hàng đầu.

Cộng tài sản của cả Lâm gia lại cũng không giàu có bằng hắn.

Phải biết rằng, hiện tại trong tay Trương Nhược Trần đang nắm giữ tài sản của gần trăm vị võ giả Huyền Cực Cảnh, hơn nữa còn là những kẻ thiên tài trong số võ giả Huyền Cực Cảnh, bọn chúng so với võ giả Huyền Cực Cảnh bình thường càng thêm giàu có hơn.

"Tử Thiến chỉ để ý linh tinh và ngân tệ, cho nàng ta hai ngàn viên linh tinh chắc là đủ rồi, số lẻ còn lại để dành cho bản thân. Còn ba vạn ngân tệ kia, phỏng chừng nàng ta cũng chẳng thèm."

Trương Nhược Trần cất riêng hai ngàn viên linh tinh, định ngày mai sẽ đưa cho Tử Thiến. Dù sao chín mươi tám tên võ giả Huyền Cực Cảnh kia có đến chín mươi sáu tên đều chết dưới kiếm nàng ta. Trương Nhược Trần cũng chỉ giữ lại một chút linh tinh và ngân tệ mà thôi.

Sửa soạn lại xong, Trương Nhược Trần nhấc thanh đao cấp bậc Chân Vũ ngũ giai hình bán nguyệt duy nhất lên, nắm trong tay.

Đây là vũ khí mà Thanh U từng sử dụng, tên là "Liêm Đao Đòi Mạng".

Cho dù không cần chân khí thúc giục Minh Văn, Trương Nhược Trần cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hàn khí tỏa ra từ Liêm Đao Đòi Mạng.

"Không hổ là Chân Vũ bảo khí ngũ giai, so với Thim Hồn Kiếm càng thêm sắc bén, uy lực cũng tuyệt đối lớn hơn so với Thiểm Hồn Kiếm, giá trị hơn mười vạn ngân tệ."

Thiểm Hồn Kiếm, vẻn vẹn chỉ là Chân Vũ bảo khí tứ giai, căn bản không thể so sánh với Liêm

Đao Đòi Mạng.

Đúng lúc này, Trương Nhược Trần nghe được tiếng của Hoàng Yên Trần từ phía sau truyền đến: "Dâm... tặc, ngươi... Ngươi đã làm ta?"

Trương Nhược Trần thấy Hoàng Yên Trần đã tỉnh lại, trong lòng có chút vui mừng, bèn đi tới, muốn hỏi rõ ràng chuyện tối hôm qua.

Có lẽ tối hôm qua, đúng là hắn có chút lỗ mãng.

Thế nhưng Trương Nhược Trần lại quên mất việc đặt Liêm Đao Đòi Mạng trong tay xuống, cứ thế cầm theo một thanh liêm đao sắc bén, sáng bóng, lóe lên hàn quang, đi về phía Hoàng Yên Trần. Trên mặt hắn còn mang theo vài phần ý cười.

Vốn dĩ Trương Nhược Trần chỉ mỉm cười thân thiện, nhưng trong mắt Hoàng Yên Trần, lại là một chuyện khác.

Nàng cho rằng Trương Nhược Trần muốn giết người diệt khẩu.

Nhìn Liêm Đạo Đòi Mạng trong tay Trương Nhược Trần, rồi lại nhìn nụ cười có phần âm trầm của hắn, Hoàng Yên Trần sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại hơi co rúm lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Cho dù nàng là cường giả Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, nhưng dù sao cũng là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, hiện tại chính là lúc nàng yếu ớt nhất. Sao có thể không sợ hãi?

Lúc này, trong mắt nàng, Trương Nhược Trần quả thực chính là một tên ác ma thủ đoạn tàn nhẫn, hiển nhiên là muốn làm ra loại chuyện bạo ngược tiền dâm hậu sát.

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm Hoàng Yên Trần, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa, nhẹ nhàng phất tay, cười nói: "Hoàng cô nương, nàng đừng sợ! Chuyện tối hôm qua, cũng không thể hoàn toàn trách ta được, nàng nói có đúng không?"

Lúc Trương Nhược Trần phất tay, Liêm Đao Đòi Mạng trong tay cũng theo đó mà vung lên.

Hành động vốn dĩ rất đỗi thân thiện, bỗng chốc trở nên vô cùng dữ tợn.

Hoàng Yên Trần cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Liêm Đao Đòi Mạng trong tay Trương Nhược

Trần, trong lòng thầm than một tiếng, tình thế bức người, trước tiên cứ ổn định hắn rồi tính sau.

Bị Trương Nhược Trần "uy hiếp", bị ép đến mức bất đắc dĩ, Hoàng Yên Trần đành khuất nhục

gật đầu, cắn răng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không sai, tất cả đều là lỗi của ta."

Quá nhục nhã! Quá nhục nhã!

Tên ác ma này không chỉ làm nhục nàng, vậy mà còn muốn ép nàng nhận sai!

Trong lòng Hoàng Yên Trần, lửa hận Trương Nhược Trần đã bùng cháy đến đỉnh điểm.

"Trước tiên cứ ổn định hắn đã, nhận sai cũng được, chỉ cần tu vi khôi phục, nhất định phải đòi lại toàn bộ sự nhục nhã hôm nay." Hoàng Yên Trần thầm nghĩ trong lòng.

Trương Nhược Trần gật đầu, cảm thấy Hoàng Yên Trần còn cứu được, ít nhất thái độ nhận sai rất đoạn chính.

Nghĩ vậy, hắn tiếp tục cười nói: "Vậy nàng biết mình sai ở đâu không?"

Khinh người quá đáng, Hoàng Yên Trần thật sự nổi giận!

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Liêm Đao Đòi Mạng trong tay Trương Nhược Trần, nàng lại một lần nữa khuất phục, giọng nói có chút run rẩy: "Ta... Ta không nên tắm rửa trong bồn tắm... Ta sai rồi... Là ta câu dẫn ngươi, ngươi hoàn toàn vô tội."

Hoàng Yên Trần thề, chỉ cần thương thế của nàng khỏi hẳn, nhất định phải băm Trương Nhược Trần thành tám mảnh.

Trương Nhược Trần lại gật đầu, thầm nghĩ, quả nhiên là giống như ta suy đoán, là nàng ta bày bẫy muốn hại ta, may mà ta ra tay đánh nàng ta trọng thương trước, nếu không, kết cục tối hôm qua của ta e là còn thảm hơn cả Uất Trì Thiên Thông, ít nhất cũng bị phế đi hai chân.

Trương Nhược Trần nhìn sâu vào mắt Hoàng Yên Trần một cái thật sâu, sau đó, đi đến bên giường, ý vị thâm trường nói: "Biết sai sửa lỗi là được rồi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, ta sẽ không để bụng đâu. Haiz! Nàng dưỡng thương trước đi, ta còn có việc, phải ra ngoài một chuyến, buổi tối ta lại đến thăm nàng."

Nhìn Trương Nhược Trần đi ra ngoài, sắc mặt Hoàng Yên Trần càng thêm tái nhợt, tên cầm thú không bằng cầm thú này, buổi tối còn muốn đến sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play