Hiển nhiên lại có sức mạnh vô hình kéo hắn đi về một phía khác, Thần Lằn tức khắc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nức nở hét lớn với không khí xung quanh:

"Có Búp Bê ở đây, đám quái vật tinh thần kia căn bản không dám tiến vào, chúng ta không cần tuần tra mỗi ngày đâu mà."

"Ngươi có lẽ còn không biết, chúng ta dọn dẹp nguồn ô nhiễm cho Thanh Cảng là phải thu phí..."

Không khí xung quanh không vang lên tiếng đáp lại, nhưng trên vách tường dưới chân lại chẳm chậm vang lên tiếng móng tay cào vào xì măng.

Trên tường dần xuất hiện mấy chữ xiêu vẹo:

"Vậy là ngươi muốn trở thành món đồ chơi hả?"

Thằn Lằn tuyệt vọng: Sao mọi chuyện lại bi thảm thế này?

Rõ ràng mình chỉ đang thổi phồng tầm quan trọng của một phó đội trưởng như mình với đoàn nghiên cứu nhỏ tới từ bên ngoài thành phố Cao Tưởng, hơn nữa có hơi lơ đãng nói lố miệng là sự nỗ lực trả giá của mình miễn cưỡng cũng phải năm mươi năm mươi với đội trưởng thôi mà; kết quả đêm vừa hạ xuống, con quỷ nhỏ này đã tìm tới, sau đó dưới tiếng hát thấp thoáng, mình cứ vậy liều mạng chiến đấu với quái vật tinh thần suốt mấy ngày.

Lần này chắc chắn phải cử bảo hành vi để mặc cho em gái làm xăng làm bậy của đội trưởng mới được...

Mặt khác, còn phải tố cáo luôn cả Búp Bê.

Thân là lĩnh chủ tinh thần của Thanh Cảng, cô chắc chắn đã sớm biết bây giờ mình đang bị con quỷ nhỏ này ép uổng đi theo nó chạy tới chạy lui mối ngày, thậm chí có một lần, cô đã hiện ra ngay trước mặt mình và con quỷ nhỏ, nhưng đối diện với lời cầu cứu của mình, cô thế mà lại... lại chỉ hơi cảm nhận một chút, sau đó mỉm cười với con quỷ nhỏ kia, rồi lặng lẽ biến mất.

Biến mất! ! !

Thái độ công tác như vầy mà không tố cáo thì làm sao được?

Ông trời ơi, tại sao vận mệnh của Thằn Lằn đây lại bi thảm như Tới lúc lên đường rồi.

Tuy cuộc sống trong căn cứ có hơi nhàm chán, nhưng rảnh rỗi lại ngồi xổm bên ngoài lều đếm số lượng đoàn nghiên cứu có mặt ở đây cũng thú vị lắm.

Nhưng chung quy thì vẫn phải đi làm chính sự thôi. Dù sao đợt tập huấn mới đã kết thúc, nhưng thứ đến sau đó có lẽ sẽ càng thêm đáng sợ. Lý do mẹ muốn dẫn mình đi xem thứ khủng bố dưới Thâm Uyên, còn muốn lấy lại cung điện đã mất của cha, tất cả đều là vì chuyện đó.

Cũng may là lúc này dù họ có rời khỏi thì Thanh Cảng cũng xem như không còn nỗi lo về sau nữa.

Bởi vì người của viện nghiên cứu đã tới, cũng đã tỏ rõ thái độ, đối với Thanh Cảng mà nói đó là một lời đảm bảo cực lớn.

Nên Lục Tân cũng yên tâm lui ra ngoài đi làm chuyện của mình.

Đương nhiên, so với những thử thách mà mạo hiểu hắn sắp phải đương đầu, Lục Tân vẫn thích ở lại căn cứ hơn.

Cuộc sống trong căn cứ tốt biết bao, đếm đầu người rất thú vị, nhìn mấy nhân viên nghiên cứu vì khắc khẩu chuyện gì đó mà nắm đầu đánh lộn cũng rất vui mắt.

Mà khoái nhất chính là lúc Số Tám bị bác gái ở nhà ăn cầm muôi đuổi khắp nơi... điều này đã nhắc nhở mình, lúc tố cáo những nhân viên nghiên cứu kia thì nhớ tránh những người có thân thể cường tráng, khoẻ mạnh.

Nhưng hắn có nghĩ cỡ nào cũng không ngờ rằng sức chiến đấu của bác gái ở nhà ăn lại cao tới vậy...

Năm đó hắn từng tham gia vào tiểu đội bảo mẫu của Búp Bê để phục vụ cô...

Điều này cũng giải thích tại sao mỗi lần Lục Tân đi lấy cơm, bác gái đều sẽ gắp thêm cho hắn mấy khối thịt... Nhưng cuối cũng vẫn nên đi đối mặt với mạo hiểu thôi!

Lục Tân nghĩ, rời xa cuộc sống thoải mái lúc này không phải để đảm bảo rằng cuộc sống thoải mái như này có thể tiếp tục kéo dài sao?

Sau khi quyết định lên đường, lại chờ thêm hai phút sau, em gái mới đuổi kịp tới đây.

Lúc nó tới, trông bộ dạng có hơi lạ.

Trên gương mặt nhỏ trắng bệch vẫn còn sót lại chút vẻ phấn khích, nó lụi cụi bò xuống từ cây cột kim loại dựng thẳng đứng ở căn cứ.

Lục Tân còn nhìn thấy, sau lưng nó còn đeo một chiếc ba lô nhỏ đã bạc màu. Chiếc ba lô này hình như đã bị xé nát ra, sau đó vá lại, không biết trong đựng thứ gì mà căng phồng cả lên.

Thỉnh thoảng ba lô nhỏ sẽ hơi động đậy, như thể thứ bên trong vẫn còn sống, hơn nữa đang rất muốn chui ra ngoài.

Lục Tân vô cùng tò mò, muốn hỏi em gái đây là gì, nhưng em gái lại trợn trắng mắt, không muốn trả lời.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành kiếm cơ hội hỏi sau.

Chính Lục Tân cũng hiểu, cả nhà đều ra ngoài làm việc, để mình em gái ở nhà thật không tốt chút nào.

Nỗi khổ khi bắt buộc phải để một đứa trẻ ở lại nhà, ai có thể hiểu thấu?

Vậy nên trước mắt chỉ có thể chiều theo em gái, mai mốt có cơ hội rồi hỏi con bé cái ba lô này từ đâu ra sau vậy, cùng lắm thì mua cho nó cái mới thôi.

Mình có tiền mà.

Hơn nữa còn có vài trăm triệu sắp tới tay nữa... nên là dù mua cái túi trị giá mười đồng - món đồ quý nhất ở hàng vỉa hè thì cũng không tính là lãng phí đâu nhỉ?

Cả nhà sóng vai rời khỏi căn cứ, bước về phía bụi cỏ trong khu hoang dã.

Ở đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play