"Quá khen, quá khen..."
Thần Lằn rụt rè phủi tay, nói:
"Công việc nào cũng cần có người đi làm mà"
"Với lại, sau thời gian nỗ lực lâu như vậy, ta cũng sắp trở thành nhân tài đặc biệt cấp 6 Thanh Cảng rồi..."
Nói tới đây, ý cười không kiểm được mà lan khắp mặt:
"Cuối cùng Linda cũng chịu lấy ta rồi..."
"Ta cũng sắp thăng lên cấp 3, có phải không cần đi học nữa không?"
Hùng hài tử cũng trưng ra vẻ mặt kinh hỉ.
"Đâu chỉ có vậy?"
Thằn Lằn vỗ vai của hắn, cười nói:
"Sau khi công lao trong nhiệm vụ được kiểm kê xong, ngươi hẳn sẽ được thăng lên cấp 4, muốn làm hiệu trưởng cũng được nữa là..."
"Anh Thần Lần giỏi quá đi..."
"Yên tâm, chỉ cần ngươi ngươi ở lại tiểu đội Đan Binh, cố gắng làm việc thì chính ngươi cũng có thể..."
Hai người càng nói càng vui vẻ, còn mừng rỡ vỗ tay chúc mừng dưới Trăng Đỏ. Nhưng cả hai lại chẳng biết rằng, thật ra bên cạnh họ còn có một con quái vật nhỏ trên người mọc ra vài cái xúc tua.
Lúc Thần Lằn và hùng hài tử vui vẻ chúc mừng lẫn nhau, nó cũng vô cùng hứng khởi múa may xúc tua.
Nhưng khi Thần Lằn và hùng hài tử bắt đầu hưng phấn thương lượng làm sao để hưởng xái công lao của nhiệm vụ lần này, quái vật nhỏ bỗng nhận ra điều gì, ngây ngốc đứng sững tại chỗ hồi lâu, xúc tua đang vẫy vùng vô cùng sung sướng cũng vô lực rũ xuống, trông vừa uể oải lại vừa uất ức.
"Lần sau nhất định phải mời nhiệt tình một chút, dẫn hắn vào nhà ngồi chơi..."
Trong lúc Lục Tân và người nhà tiến vào tòa nhà cũ, họ vẫn đang mỉm cười tám chuyện, biểu đạt sự hài lòng với Thằn Lăn.
Nhưng sau khi thật sự bước chân vào tòa nhà, nụ cười trên mặt Lục Tân dần biến mất, hắn lặng lẽ quay đầu lại.
Bên ngoài tòa nhà, Trăng Máu vẫn treo lơ lửng trên bầu trời thành phố, đèn đường ảm đạm, tăm tối, những tòa nhà cao tầng xung quanh đan xen nhau, hầu hết không bật đèn. Thế giới này vẫn cứ yên tĩnh và tịch mịch như trước, nhưng xen lẫn bên trong là chút hơi thở nguy hiểm và thần bí.
"Cảm giác khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này có hơi không giống lần trước..."
Lục Tân dừng bước, đứng trước hành lang lầu một, im lặng hồi lâu mới buông lời cảm thán.
"Là vì đôi mắt nhìn trộm kia, hay vì cái chết của Người Cầm Kiếm?"
Dường như mẹ rất hiểu tâm trạng của hắn, sau khi nhẹ nhàng tiến vào tòa nhà, bà mới chầm chậm xoay người, nhỏ giọng hỏi.
"Có lẽ là cả
hai..."
Lục Tân nghiêm
túc suy nghĩ vài giây, sau đó nhỏ giọng đáp lại:
"Cả cái chết
của Người Cầm Kiếm lẫn đôi mắt nhìn trộm kia, thoạt nhìn thì giống như hai sự
kiện khác nhau, nhưng giữa chúng lại tồn tại mối liên hệ nào đó. Nhưng thứ khiến
ta cảm thấy không thoải mái chính là, ta cứ có cảm giác trong quá trình này, có
vài bí mật nào đó đã bị ta quên mất, bị cặp mắt kia nhìn thấy. Bí mật ngay cả
ta cũng không biết đã bị người khác trộm đi mất.."
Bầu không khí trong
tòa nhà cũ bỗng trở nên áp lực vô cùng.
Từ sự kiện mình
xét xử chính mình, cho đến mình hòa giải với mình, rồi lại vì tiêu điệt Người Cầm
Kiếm mà kích phát ánh mắt trên ngai vàng...
Lục Tân có cảm
giác như thể bí mật của mình đã bị người khác nhìn thấu. Mà điều đáng ghét nhất
là chính mình cũng chẳng biết gì mấy về bí mật này.
Nhưng vừa nãy,
lúc ở ngoài đường cũng như khi còn ở khu hoang dã, hắn lại chẳng thể thảo luận
với người nhà về vấn đề này, vì có về tới toà nhà cũ thì mới có thể bảo đảm sẽ
không bị người khác nghe lén.
"Đúng là có
cảm giác này thật"
Mẹ gật nhẹ đầu,
cười nói:
"Mà cũng
không cần lo lắng quá đâu, việc chúng núp trong bóng tối đã nói lên rằng chúng
đang sợ."
"Nếu chúng
ta có thể phát hiện sớm chuyện này, tất sẽ có thời gian bố trí, chuẩn bị"
Lục Tân gật gật
đầu, cười hướng đạo:
"Bước tiếp theo trong kế hoạch của ngươi là
gì?" "Chuẩn bị sẵn sàng để tới thăm em gái tốt của ta"
Mẹ mỉm cười nói:
"Đương
nhiên, nếu đi thăm người thân, khó tránh khỏi ganh đua với nhau."
"Vậy nên
chúng ta cần phải chuẩn bị nhiều đồ mới một chút, với lại đi tay không cũng
không tốt cho lắm..."
Lục Tân yên lặng
lắng nghe, sau đó mỉm cười gật đầu.
Hắn thích cảm
giác chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ như bây giờ.
"Ngươi thì
sao?"
Mẹ thấy Lục Tân
không có ý định lên lầu thì tò mò hỏi một tiếng.
"Ta quyết định
tìm lại những ký ức về ba năm trước"
Lục Tân cười
nói:
"lần này hẳn
cũng là bài kiểm tra của lão viện trưởng nhỉ?"
"Ta bỗng
hơi tò mò, tại sao sau bài kiểm tra lần này, ông ta lại không đưa phiếu điểm tới
đây"
"Nhưng có
vài thứ vẫn giống như bình thường. Sau mỗi lần kết thúc một bài kiểm tra, ông
ta đều sẽ tặng cho ta một phần quà nhỏ, lần này cũng không ngoại lệ, lúc ta xét
xử chính mình, ta cũng nhớ lại vài ký ức trước kia, cũng thật sự quan sát thấy
vài bóng hình mà trước giờ ta không quá để tâm đến"
"Cho nên,
ta muốn thử tìm lại những ký ức mà mình đã vứt bỏ."
"cẩn thận"
Mẹ mỉm cười gật
đầu, thong thả bước lên lầu.
Lục Tân thở phào
nhẹ nhõm, một lần nữa bước ra khỏi toà nhà cũ, leo lên xe tải, chậm rãi chạy về
phía cô nhi viện.
Có một số việc
nên đặt dấu chấm hết, cũng có một số việc nên hồi cho rõ ràng, minh bạch.
"Lục Tân,
ngươi không sao chứ?"
Xe tải vừa mới
chạy vào tiểu học Trăng Đỏ, còn chưa kịp đỗ xe vào cạnh vách tường, cô giáo Tiểu
Lộc đã chạy ra đón.
Trên mặt cô lộ vẻ
khẩn trương và lo lắng, sau khi kiểm tra Lục Tân hết một lượt từ trên xuống dưới
thì mới yên tâm.
Dưới ánh sáng
nhàn nhạt toả ra từ Trăng Máu, dù biểu cảm của cô trông hơi thần bí, nhưng nếu
nhìn kỹ sẽ thấy vô cùng rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Dáng vẻ này cực
kỳ giống với bộ dạng hình bóng của cô trong ký ức của Lục Tân, cái hồi mà hai
người lần đầu gặp lại sau ba năm cách biệt.
Kiên cường, nhiệt
tình, và thêm phần rộng rãi.
Nhưng Lục Tân lại
hiểu rất rõ trạng thái tinh thần hiện tại của cô là thế nào.
Rốt cuộc thì
không chỉ cô mà tinh thần của toàn bộ cư dân ở Thanh Cảng bây giờ đều rơi vào
trạng thái này.
Sức mạnh của Quốc
Vương Ảo Tưởng khiến cho toàn bộ thành phố vệ tinh số 2 đắm mình trong bầu
không khí hài hoà, dịu dàng và lương thiện.
Nhưng trạng thái
tinh thần này sẽ nhanh chóng biến mất, mọi thứ rồi sẽ khôi phục nguyên trạng.
Cô giáo Tiểu Lộc
cũng không ngoại lệ.
Lúc này cô không
thể nhớ nổi những ký ức lúc trước, hồi còn ở cô nhi viện, vì sự cố chấp trẻ con
mà khiến bản thân cả đời sống trong áy náy.
Cô chỉ nhớ do Số
Tám tới Thanh Cảng nên đã kích phát một loại ô nhiễm đáng sợ, sau đó Lục Tân vì
bảo hộ cô và đám nhỏ ở cô nhi viện nên đã lẻ loi một mình ra khỏi thành phố.
Bây giờ hắn vừa mới trở về từ khu hoang dã sau khi giải quyết xong con quái vật
đáng sợ kia...
Cô sẽ dần dần nhớ
lại những chuyện xảy ra lúc trước, cùng với những chi tiết của sự việc lần này.
Khi đó, có lẽ áy
náy vẫn sẽ tiếp tục sinh trưởng trong tim cô, nhưng ở lần ô nhiễm này, cô đã trốn
thoát thành công.
Sự hổ thẹn quá lớn
sẽ nhấn chìm trái tìm của một người, và những cảm xúc khác cũng giống vậy.
Khi cảm xúc trở
nên mãnh liệt quá mức, con người ta có thể sẽ làm ra những chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhưng chỉ cần vượt
qua giai đoạn này, về sau dù vẫn chịu ảnh hưởng nhưng sẽ không nghiêm trọng tới
vậy nữa.
"Ta không
sao..."
Lục Tân vấn
khách khí với cô giáo Tiểu Lộc như trước.
Hắn vừa trả lời
để cô giáo Tiểu Lộc yên tâm, vừa ngẩng đầu, hướng mắt về phía Số Tám đang đứng
trên bậc thang chỗ phòng họp. Nửa người Số Tám chìm trong bóng tối nhưng ta vẫn
có thể cảm nhận được tâm trạng sa sút và hoang mang toả ra từ hắn.
"Đói bụng rồi,
có muốn cùng ta đi ăn chút gì không?"
Lục Tân nhìn về
phía Số Tám, i ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.