"Chúng ta cũng đâu nói là lạ đâu...
Thần Lằn lầm bầm, không dám nói lớn, vì hắn cảm nhận được Hạ Trùng có hơi để
ý chuyện này.
Đoàn kỵ sĩ Hồng Tâm, thủ lĩnh tên "Bảy", rồi lại lần lượt xuất hiện
ở lân cận thành phố Hắc Chiểu cùng với tiểu đội của Hạ Trùng...
Cũng vào lúc này, trong đầu Lục Tân chợt nghĩ tới một chuyện.
Hắn đã xác định được thủ lĩnh của đoàn kỵ sĩ này rốt cuộc là ai, hơn nữa
còn rất chắc chắn...
Thật không ngờ...
Những đứa nhỏ trốn thoát khỏi cô nhi viện lúc trước, giờ đây đều đã có cho
mình những lối đi riêng.
Có người gia nhập xã hội đen ở Hắc Đài Bàn.
Có người xây dựng cô nhi viện ở Thanh Cảng.
Có người, ví dụ như hắn, tìm được một công việc chính đáng, nghiêm túc, hơn
nữa còn làm việc rất tốt.
Mà cũng có những người không theo lẽ thường, chạy tới khu hoang dã làm ăn
cướp...
Hắn chậm rãi ngẫm nghĩ, nụ cười cũng dần hé lộ trên khuôn mặt, giống hệt
như khi nghe nói rằng thì ra bạn học không sống tốt bằng mình, nói ra thì không
dễ nghe nhưng cảm giác lúc đó như kiểu có chút ưu việt, đồng thời cũng cảm thấy
vừa mừng vừa sợ...
Hạ Trùng thấy nụ cười trên mặt Lục Tân thì càng thêm không được tự nhiên.
Cô khẽ cử động thân thể, sau đó nói thêm:
"Nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ bắt lấy đoàn kỵ sĩ kia."
"Chỉ là dù sao chúng ta vẫn nên đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, tiếp tục
truy bắt tổ chức đang tiến hành giao dịch linh hồn mới là chuyện quan trọng nhất.
Vì vậy, chúng ta đích thân mời tiểu đội m Không tới giúp một tay, tiếp tục truy
tìm dấu vết của tổ chức thần bí kia. Tiếc là tại thời điểm chúng ta chuẩn bị
lên kế hoạch vây bắt họ lần hai, thành viên trong tổ chức thần bí kia lại đột
ngột cử hành một nghi thức hiến tế kỳ quái."
"Họ... biến thành quái vật tinh thần"
Đám người Thanh Cảng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cô, biểu cảm vô cùng
kỳ dị.
Con người phải bị ô nhiễm mới biến thành quái vật tinh thần đã không còn là
tin tức mới mẻ gì nữa. Nhưng chủ động cử hành hiến tế để biến thành quái vật
tinh thần?
Xét về mặt nào đó, đây đúng là việc có thể phá hủy tam quan của một người...
"Đúng vậy."
Vẻ mặt Hạ Trùng vẫn nghiêm túc như cũ, còn gật đầu khẳng định:
"Chúng ta đã báo cáo lại cho viên nghiên cứu về hình thức hiến tế này,
nhưng vẫn chưa thể phân tích ra được nguyên lý hoạt động của nó. Nhưng nếu nhìn
từ ngoài vào thì giống như là những người đó đã chủ động từ bỏ tính mạng, thậm
chí là lý trí của mình để biến thành một con quái vật tinh thần tồn tại độc lập,
có thể tự do hoạt động, cường độ tinh thần ước tính khoảng chừng một trăm
nghìn."
"Quái vật tinh thần cấp bậc này không tính yếu, cũng không tính là cực
kỳ mạnh"
"Nhưng nhờ một đặc tính của mình mà nó cực kỳ khó bị bắt.
Trong mắt người bình thường, nó chỉ là một ảnh ảo không thể nhìn thấy bằng
mắt, sẽ không để lại dấu vết thực, nhưng mỗi một nơi nó đi qua, những người
xung quanh sẽ bị ô nhiễm rất nhẹ, dẫn tới một số vấn đề như là trí nhớ trở nên
hỗn loạn, không kìm chế được cảm xúc... mà cũng nhờ vào những thông tin, vết
tích ô nhiễm này mà chúng ta mới có thể truy vết theo nó"
"Vì chúng ta muốn bắt nó để tra hỏi một số tin tức, đồng thời nghiên cứu
hình thức tồn tại của nó, nên chúng ta không thể giải quyết nó hoàn toàn, chỉ
có thể tiến hành truy vết và đồng thời thiết lập vòng vẫy, ép nó bước vào bẫy."
"Nhưng chuyện này thật sự tương đối khó"
"Dù là nhân thủ hay là vật tư, chúng ta đều thiếu thốn nghiêm trọng. '
Nói tới đây, cô quay sang Lục Tân:
"Cho nên chúng ta muốn nhờ ngươi giúp một tay."
"Một là vì năng lực của ngươi rất mạnh, có thể đảm bảo an toàn; mặt
khác, ta nhớ là hình như ngươi có..."
"Có thể trực tiếp nhìn thấy quái vật tinh thần?"
Thì ra là vậy.
Giờ đám người Lục Tân mới hiểu được mục đích Hạ Trùng ra mặt là gì.
Chỉ là trong lúc nhất thời, ít nhiều gì họ cũng vấn cảm thấy ngạc nhiên
cũng như nghi ngờ về những điều mà cô nói nãy giờ. Một con quái vật không ai có
thể nhìn thấy đang du đãng trong khu hoang dã, mà nơi nó đi qua, sẽ có vô số
người bị ô nhiễm, sinh ra đủ loại vấn đề cũng như tinh thần hỗn loạn...
Điều này vô thức tạo cho người ta cảm giác vừa hoang đường lại vừa thần bí.
"Quái vật chạy ra từ Thâm Uyên, nguồn ô nhiễm lang thang khắp khu
hoang dã, sinh vật ở vùng cấm có thể đánh cắp giấc ngủ..."
Khi nghĩ tới đây, chính bản thân Lục Tân cũng nảy sinh một cảm giác mơ hồ rằng
hình như quát vật trên thế giới này xuất hiện ngày càng nhiều.
"Chúng ta nghĩ tới chuyện tìm ngươi giúp đỡ không hoàn toàn là vì
không thể tìm thấy ai khác thích hợp hơn ở gần đây trong thời gian ngắn"
Hạ Trùng nhìn Lục Tân:
"Còn có một nguyên nhân khác." Lục Tân hơi tò mò, ngẩng đầu nhìn
cô.
Hạ Trùng nói:
"Trước đây chúng ta cũng từng tiến hành truy vết nó, từng đoán được đại
khái hướng đi của nó, khả năng cao là nó đang nhắm tới thành phố Hắc Chiểu.
Cũng vì vậy mà chúng ta mới chạy tới thành phố Hắc Chiểu trước, chuẩn bị bày
thiên la địa võng để bắt nó. Không ngờ vào bốn ngày trước, lúc con quái vật sắp
tới gần thành phố Hắc Chiểu, nó lại đột ngột dừng lại, sau đó quẹo về phía nam,
không hề có một dấu hiệu báo trước nào cả."
"Lúc đó chúng ta cũng rất tò mò tại sao nó lại thình lình thay đổi
phương hương như vậy. Thế là chúng ta chạy tới nơi mà nó chuyển hướng, dò được
chút phóng xạ tinh thần còn sót lại, sau đó tiến hành phục nguyên. Chúng ta
phát hiện thời điểm nó sắp tới được thành phố Hắc Chiểu, dường như nó đã nhận
ra điều gì, lập tức quỳ xuống, hướng về phía thành phố Hắc Chiểu bái lạy..."
Mọi người nghe đến mê mẩn, vội vàng hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Hạ Trùng nói:
"Sau khi lạy xong, nó tức khắc hùng hổ quay người đi về phía nam...
Đám người Thanh Cảng lập tức cạn lời.
Hạ Trùng nghiêm túc quay sang Lục Tân: ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.