Trúc Lan véo cái mặt bụ bẫm của Ngọc
Nghi, nói:
- Vậy ở lại đây với bà nội.
- Dạ, dạ!
Mấy cô bé trong phòng ra ngoài cả rồi,
lúc nãy vẫn còn náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Lần trước Nhiễm Uyển đã tới, cho nên
cũng có biết đường đi ở Chu phủ. Thấy đường đi không đúng bèn hỏi:
- Chúng ta không đi ra vườn sao?
Ngọc Điệp nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi:
- Uyển tỷ tỷ, không phải tỷ tới để gặp
Đại ca sao? Trong vườn có gì đẹp đâu, tất nhiên là đến thư phòng rồi!
Hai má Nhiễm Uyển nóng lên, không dám
nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Ngọc Điệp.
- Tỷ… tỷ không có ý định đó.
Ngọc Điệp kéo tay Ngọc Sương, nói:
- Cái này gọi là nghĩ một đằng nói một
nẻo sao?
Ngọc Sương bật cười thành tiếng. Tiểu
muội nhà mình tinh nghịch đáng yêu, thoạt nhìn bé tí mà đã hiểu được không ít
chuyện.
- Muội đó, không được ăn hiếp người ta.
Ngọc Điệp thè lưỡi, giũ tuyết trên áo
choàng xuống rồi nói:
- Muội đâu có ăn hiếp Uyển tỷ tỷ đâu.
Ngọc Lộ nắm một cánh tay khác của Ngọc
Điệp, nói:
- Không được nghịch ngợm.
Ngọc Điệp ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cô bé không sợ Ngọc Sương, bởi vì Ngọc Sương là tỷ tỷ ruột. Cô bé biết chỉ cần
không làm gì quá đáng thì Ngọc Sương sẽ dung túng mình. Nhưng Ngọc Lộ tỷ tỷ thì
không, cô bé hơi sợ Ngọc Lộ tỷ tỷ. Nhất là những lúc Ngọc Lộ tỷ tỷ không cười,
cô bé cảm thấy mình càng cần phải nghe lời Ngọc Lộ tỷ tỷ.
- Dạ!
Độ nóng trên mặt Nhiễm Uyển đã hạ, đáp:
- Chúng ta không nên đến đó thì hơn!
Ngọc Lộ cười nói:
- Phải đi mới được. Chứ không là lát nữa
Đại ca đi ra ngoài mất.
Nhiễm Uyển sửng sốt: - Ra ngoài?
Ngọc Sương giải thích:
- Dạo này mỗi lần được nghỉ là Đại ca sẽ
ra ngoài tới nhà của bạn cùng trường. Muội tính thời gian đoán chừng hơn nửa
canh giờ nữa huynh ấy sẽ ra ngoài.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.