Chu Thư Nhân thầm nghĩ, Hoàng Thượng có thể giảm
một nửa, anh đã vui rồi. Không chỉ có thể giảm bớt công việc, còn vì Hoàng Thượng
không hề hồ đồ. Anh thật sự sợ, minh quân càng già bao nhiêu càng hồ đồ bấy
nhiêu. May thay, đầu óc vị này vẫn tỉnh táo.
Về phần Hoàng Thượng không nhắc tới Uông Cự, trái
lại trong lòng anh đã biết trước. Điều anh nên nói cũng đã nói, nên bố trí cũng
đã bố trí. Uông Cự không biết tình hình, kế hoạch rất thuận lợi. Hoàng Thượng
càng ghi nhớ trong lòng, sẽ càng không nói ra, 80% là sang năm có thể nhìn thấy
Uông Cự ở Hộ Bộ.
*****
Phủ nha Tân Châu
Uông Cự hắt xì mạnh một cái, Vương đại nhân quan
tâm hỏi:
- Bị cảm rồi sao?
Uông Cự lắc đầu:
- Gần đây ta cũng không biết làm sao nữa, không bị
ốm mà cứ hắt hơi liên tục. Lỗ tai còn luôn nóng ran, không biết ai nhớ ta đến
thế.
Vương đại nhân bật cười:
- Gần đây Chu đại nhân và ngài rất chăm gửi thư
cho nhau, không phải là Chu đại nhân chứ?
Uông Cự sợ đến mức vỗ ngực:
- Ngàn vạn lần đừng là ngài ấy, đã vào kinh rồi
mà còn cố kiếm việc cho ta làm. Mấy ngày nay đến cả nằm mơ ta cũng thấy bản mặt
ngài ấy.
Lần nào nằm mơ cũng thấy Chu Thư Nhân giao việc
cho mình, ông ấy còn mơ thấy tóc của mình rụng từng mảng lớn. Vậy mà Chu Thư
Nhân có thể thảnh thơi uống trà, khiến ông ấy tức giận tới mức muốn vung tay.
*****
Kinh thành
Chu Thư Nhân chầm chậm đi ra khỏi hoàng cung, xe
ngựa của hộ bộ vẫn chờ ở ngoài cung. Hai ngày nay Tiêu đại nhân không vào triều
sớm nữa, ngày mai anh cũng không cần tiếp tục vào triều.
Chu Thư Nhân lên xe ngựa, người đánh xe ngựa bèn
nói:
- Đại nhân, ngài ngồi vững vào. Tối qua tuyết
rơi, tuyết đọng có hơi nhiều.
- Ừ.
Về đến hộ bộ, các quan vi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.