Sau khi buổi lâm triều hôm sau kết thúc, Tiêu đại nhân liền phái người đến truyền lời: Chu Thư Nhân đã tĩnh dưỡng xong, ngày mai quay về Hộ Bộ. Chu Thư Nhân thầm nghĩ, lời Tiêu đại nhân nói nhất định là ý của Hoàng Thượng. Cuối cùng cũng có thể quay về Hộ Bộ rồi, mặc dù hơi nặng đầu nhưng nhưng lại có thể tránh xa thị phi.

Vừa mới hồi kinh, người đến thăm hỏi không ít. Điều khiến Trúc Lan không ngờ được là: Du thị của phủ Quốc Công cũng đến đây, mà còn không đến một mình. Phu nhân bên cạnh Du thị tiến vào đã dòm dáo dác khắp nơi làm cho Trúc Lan rất không hài lòng. Bởi vì có quan hệ thông gia, Du thị lại là cháu dâu của phủ Quốc Công nên Trúc Lan cố nhịn trong lòng mời hai người họ uống trà.

Du thị nhìn chị dâu bên cạnh, trong mắt là sự khinh thường. Chừng ấy năm trời mà chẳng có chút tiến bộ! Trên mặt lại nở nụ cười:

- Thục nhân, đây là tẩu tẩu Triệu thị bên nhà mẹ ta.

Trúc Lan mỉm cười xa cách, đáp:

- Xin chào.

Ánh mắt Triệu thị dừng lại trên trang sức của Dương Thục nhân, đá quý to thật!

- Lão gia nhà ta cũng là quan Tam phẩm, giữ chức Quang Lộc Tự Khanh.  

Trúc Lan cũng có hiểu biết về quan lại trong kinh thành. Quang Lộc tự khanh, phụ trách công việc thức ăn trong các bữa tiệc và bữa ăn hoàng thất:

- Đã từng nghe lão gia nói về Quang Lộc Tự Khanh.

Triệu thị vẫn rất đắc ý, lão gia nhà mình làm Quang Lộc Tự Khanh rất nhiều năm rồi còn gì.

- Ta nghe Uyển Nhiêu nói ngươi tự chọn nhà mai mối cho cháu gái lớn nhà ngươi, cho nên hôm nay ta tới.

Trúc Lan ngớ ra một lúc, mới chợt nhận ra Uyển Nhiêu là tên của Du thị.

- Thế à! Thật ra ta cũng không gấp tìm nhà hứa hôn cho cháu gái lắm.

Triệu thị: - Đứa nhỏ này nên hứa gả càng sớm càng tốt.

Trúc Lan không thích điệu bộ của Triệu thị. Trong lúc nói chuyện với cô mà ánh mắt vẫn không nhàn rỗi thường xuyên ngó nghiêng xung quanh, nụ cười trên mặt Trúc Lan lại thêm mấy phần xa cách:

- Con gái nhà ta có đứa nào không phải là bảo bối đâu. Hôn sự của đứa nhỏ này là chuyện lớn cả đời, ta là bà nội buộc phải chọn lọc cẩn thận. Thoạt nhìn Chu gia chúng ta đông nhân khẩu đấy, nhưng không có nhà nào có chuyện dơ bẩn. Chúng ta cũng không lợi dụng lẫn nhau vì bạc, ta một lòng muốn tìm nhà nào tốt đẹp cho cháu gái ta.

Mặt Du thị đỏ lên, trong lời nói của Dương thị này có hàm ý khác.

Trúc Lan nhìn thấy sự tham lam trong mắt Triệu thị, cô không quan tâm sắc mặt của người đối diện thế nào mà tiếp tục nói:

- Người trong sạch trong lòng ta là một người có gia phong tốt, nhân phẩm tốt, gia đình rộng lượng.

Mặt Du thị càng đỏ hơn, bởi vì Du gia không đạt được một tiêu chí nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play