Cả phòng hội nghị bất chợt trở nên yên tĩnh, không một ai lên tiếng.
Nhà lãnh đạo quân sự, Mạch Trại Khả vẫn còn khá hài lòng sau khi nói ra những lời nhận xét mang đầy sự xúc phạm của mình. Ông ta gõ ngón tay lên bàn và hỏi: "Có chuyện gì vậy? Các người có muốn phản đối gì không?"
Mọi người trao đổi ánh mắt và lắc đầu.
Ba từ "vô nhân đạo" cuối cùng cũng không được nói ra vì các thực thể năng lượng vốn không phải là con người. Chúng là sản phẩm cho sự diệt vong của con người trong thế giới nhỏ. Từ sâu trong tiềm thức, mọi người đều chọn im lặng.
Một lúc sau, cuộc họp kết thúc và các nhà nghiên cứu kéo ghế đứng dậy.
Dĩ Vân cũng khống chế bản thân và từ từ thu lại chương trình của mình, xóa sạch mọi dấu vết xâm nhập của cô.
Khi nghe quyết định của nhóm nghiên cứu quân sự, Dĩ Vân không cảm thấy tức giận hay thất vọng nhưng cô cũng sẽ không ngồi yên phó mặc cho số phận của mình. Dĩ Vân đã có dự tính từ lâu – cô phải mang theo Vân Châu Ngọc và rời đi. Tức là bây giờ phải đẩy nhanh tốc độ của mình.
Lúc này, Cục xuyên không đã có được nguồn lý thuyết cơ bản mà họ muốn nên việc tìm ra một phương pháp chỉ là vấn đề thời gian. Dĩ Vân sẽ không bao giờ cho phép Vân Châu Ngọc bị đối xử theo cách này.
Ngay cả khi hắn chỉ còn là một thực thể năng lượng nhưng vẫn là Vân Châu Ngọc có nhận thức và ý thức của chính bản thân.
Cô phải hành động trước khi Vân Châu Ngọc bị chia thành hàng vạn phần.
Sau vô số tính toán, kế hoạch của Dĩ Vân đã được hình thành. Cô phải đợi Vân Châu Ngọc quay trở lại dòng ion, sau đó nắm bắt các lỗ hổng trong phòng thí nghiệm, mở khóa thiết bị du hành không-thời gian và sử dụng nó để chìm vào một thế giới khác. Sau đó, dựa vào khả của chính mình để vượt qua. Khi ấy, cô sẽ không còn phụ thuộc vào thiết bị du hành không-thời gian để đi vào bất kỳ thế giới nào nữa.
Chỉ cần cô không ở thế giới này là được.
Lúc này, Dĩ Vân đang lơ lửng trong ống nghiệm dòng ion, mặc một chiếc áo choàng trắng. Cô vẫn đang bất động và cụp mắt xuống, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh lùng.
Mạch Trại Khả bước đến gần và nhìn cô một lúc rồi tặc lưỡi. "Người máy này khá giống con người."
Các nhà nghiên cứu ấp úng một hồi nhưng vẫn im lặng.
Dữ liệu về sự thức tỉnh của Dĩ Vân đã tạm thời bị khóa và ẩn khỏi hệ thống của quân đội.
Mạch Trại Khả vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Dĩ Vân và lẩm bẩm một mình: “Tại sao tôi cảm thấy hình như nó thực sự có ý thức?"
Các nhà nghiên cứu nói: “Đội trưởng, ông đùa không vui đâu."
Mạch Trại Khả xoa tay và nhìn người vừa lên tiếng: "Được, người máy này còn có cả chương trình hệ thống sao?"
Các nhà nghiên cứu nói: "Không. Theo định lý i-on, chương trình trong dòng ion sẽ không thể kết nối với các chương trình khác." Điều này đúng, nhưng Dĩ Vân lại không chỉ là một chương trình.
"Tất nhiên, chức năng hiện tại của nó là tương tác với thực thể năng lượng lớn nhất, Inf."
Inf là tên mà họ dùng để gọi Vân Châu Ngọc
Mạch Trại Khả nói: “Nó cũng chỉ nguồn sạc cho thực thể năng lượng lớn nhất mà thôi."
Bỗng dưng có ai đó đi đến chào hỏi và cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, sau đó nói: "Đội trưởng, mọi thứ đã sẵn sàng. Thực thể năng lượng inf vừa hoàn thành thí nghiệm. Chúng ta có nên để thực thể năng lượng inf liên lạc với Hệ thống-a không?"
Con ngươi của Dĩ Vân chợt run lên nhưng vẫn rất khó để nhận ra khi cô hiểu được nội dung từ chuyển động môi của họ. Vân Châu Ngọc đang cạn kiệt và cần được kích thích để phục hồi năng lượng.
Hắn đã được chấp thuận để trở lại dòng ion.
Dĩ Vân nhìn vào thực thể năng lượng trước mặt mình. Vân Châu Ngọc không thể hiểu được những dự tính trong lòng cô, nhưng hắn chỉ biết rằng bản thân rất vui khi được ở bên cô.
Vân Châu Ngọc nép vào trong tay của Dĩ Vân, nhân lúc không có người chú ý, cô đã vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thực thể năng lượng ở bên cạnh mình.
Hắn như ánh sáng, mang đến cảm giác ấm áp và mờ ảo không thể diễn tả mà chỉ có thể cảm nhận. Tuy nhiên, khi Dĩ Vân đến gần thì hắn sẽ ấm áp hơn một chút, giống như đang chào đón cô.
Đây là phản ứng duy nhất của Vân Châu Ngọc với thế giới bên ngoài.
Dĩ Vân nhìn người đàn ông bên ngoài cửa kính, vẻ mặt của ông ta có vẻ sốt ruột khi nhìn thời gian, hỏi các nhà nghiên cứu: “Còn bao lâu nữa? Tôi nghĩ việc khôi phục phải được thực hiện càng sớm càng tốt."
Các nhà nghiên cứu trả lời: "Chỉ một phút nữa thôi.”
Khi nhận thức được tình hình một cách nhạy bén, Dĩ Vân phát hiện ra rằng bọn họ đang nóng lòng muốn lấy Vân Châu Ngọc ra và tiến hành thí nghiệm phân tách ngay lập tức, dường như không cho cô bất cứ cơ hội nào để lặng lẽ trốn thoát.
Dĩ Vân suy nghĩ một lúc và quyết định bỏ trốn ngay bây giờ cho dù để lại bất kỳ hậu quả nào.
Dường như Vân Châu Ngọc cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô nên càng quấn quít lấy ngón tay của cô hơn.
"Bíp... Bíp... Bíp... Cảnh báo! Cảnh cáo!"
Toàn bộ phòng thí nghiệm bắt đầu nhấp nháy đèn đỏ, và âm thanh báo động chói tai. Phòng thí nghiệm chỉ phát ra cảnh báo ba tiếng “Bíp” khi có nguy hiểm cấp độ một. Lần cuối cùng nó vang lên là khi nó tính toán quỹ đạo của một thiên thạch sẽ hạ cánh gần đó.
Ngay lập tức, mọi người trong phòng thí nghiệm vội vã sơ tán.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Để hệ thống beta tiến hành tự kiểm tra, mọi người tạm thời sơ tán đến một khu vực trống để trú ẩn!"
Sự hoảng loạn ban đầu trong phòng thí nghiệm nhanh chóng được kiểm soát bởi các nhân viên quân sự có mặt ở đó, và mọi người rời khỏi cơ sở một cách bình tĩnh và theo quy trình.
Tuy nhiên, Mạch đội trưởng vẫn án binh bất động.
Các nhà nghiên cứu cho rằng hắn ta đang lo lắng về dữ liệu thí nghiệm và giải thích: "Nơi này có cơ chế tự bảo vệ tuyệt vời, các chương trình cơ thể của chúng ta sẽ không dễ bị phá hủy. Nhưng cơ thể con người chúng ta quá mỏng manh, nếu có nguy cơ bức xạ thì chúng ta sẽ tiêu tan và không thể chịu đựng được."
Đội trưởng Mạch dần thu ánh mắt lại: “Đội của tôi đang ở bên ngoài cục giao dịch, tôi chưa nhận được bất kỳ báo cáo nào từ họ về nguy hiểm."
Bước chân của vị giáo sư cuối cùng ngập ngừng và ông lên tiếng: “Ý của ông là..."
Đội trưởng Mạch nhìn chằm chằm vào toàn bộ phòng thí nghiệm đang được thắp sáng bằng đèn đỏ và hỏi: “Các người có chắc là không giấu tôi về điều gì khác không?"
Vị giáo sư già lạnh lùng trả lời: "Tất cả tin tức đều nằm trong tầm kiểm soát của ông, ông có thể tự mình xem."
"Tôi khá tin vào trực giác của mình." Mạch Trại Khả vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng thí nghiệm cùng với hai thân tín của mình: “Tôi sẽ đợi ở đây."
Vị giáo sư già không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ liếc nhìn Dĩ Vân, rồi cùng tất cả các nhà nghiên cứu rời đi.
Chỉ có Mạch Trại Khả và hai cấp dưới của ông ta ở lại phòng thí nghiệm.
Dĩ Vân ở trong ống nghiệm, lạnh lùng quan sát họ.
Thực ra, trực giác của đội trưởng Mạch đã đúng, không có nguy hiểm gì cả, đó chỉ là một mánh khóe nhỏ mà cô giở trò.
Chương trình cũng giống như mạng lưới tinh thần của Dĩ Vân nên cô có thể chuyển hướng và dần dần thâm nhập vào thế hệ thứ hai. Dù sao thì Dĩ Vân cũng đã sớm giành được quyền kiểm soát hoàn toàn đối với thế hệ thứ hai, và vừa rồi, cô đã sử dụng nó để đưa ra cảnh báo cấp một.
Nếu đó không phải là cảnh báo cấp một thì sẽ rất khó để dọn sạch nơi này. Nhưng không ngờ, ngay cả cảnh cáo cấp một cũng không dọa được vị quan mới này.
May
mắn thay, Dĩ Vân vẫn còn một vài mánh khác. Lúc này, c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.