Thùng sữa bò Vượng Tử này đến từ khoa hô hấp, bác sĩ khoa nội có nhiều, trực ca đêm đều muốn uống cái gì đó. Nhắc đến cũng lạ, chỉ cần có bác sĩ nào đó uống sữa bò Vượng tử là ca trực tối hôm đó có đủ loại chuyện xảy ra, bệnh nhân nhiều không làm hết. Loại chuyện này xảy ra nhiều lần, sữa bò Vượng Tử cùng dần trở thành một loại ma chút. Chủ nhiệm khoa hô hấp nghe thấy mấy lời này thì chê cười, trực tiếp đi mua một thùng sữa bò Vượng Tử để trong phòng trực ban. Ban đầu chuyện này cũng chỉ truyền đi trong một phạm vi nhỏ nhưng các thực tập sinh hóng chuyện quá nhiều nên rất nhanh sau đó toàn bộ các khoa có thực tập sinh trong bệnh viện đều biết, các bác sĩ tất nhiên cũng biết.
La Diễm Văn sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười. Nụ cười này của anh làm Cố Hân nhìn đến ngây người.
La Diễm Văn không cười ta, nhưng hai mắt hơi cong lên, khuôn mặt dãn ra. Cặp mắt phượng khẽ nhướng lên làm giảm bớt mấy phần lạnh lùng hàng ngày, lại thêm mấy phần ôn hòa.
Cố Hân sững sờ nhìn anh cười, mặc dù ngày thường La đại thần vẫn thích vui đùa với mọi người nhưng kiểu cười ngoài mặt kia không thể nào so sánh được với ý cười bây giờ, cảm giác xa cách ngày thường đã bị nụ cười như gió xuân này của anh đánh tan rồi. Cô đảm bảo, sinh vật giống cái trong bệnh viện này, từ bà cụ tám mươi tuổi đến đứa trẻ tám tuổi đều chết mê khi thấy nụ cười này.
“Ánh mắt này của cô có ý gì?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT