Hai đứa trẻ đó bây giờ ở đâu?

Mấy cụ già nhìn nhau, đều có vẻ bối rối.

"Tôi chỉ nghe nói hai đứa bé được một gia đình họ Tề nhận

nuôi." Một bà lão chậm rãi nói.

"Họ Tề?" Lãnh Uyển Âm bắt được thông tin quan trọng.

"Cũng có thể là họ Quý." Bà lão đã rụng nhiều răng, nói hơi

ngọng.

"Bà có biết vị trí gần đúng của gia đình đó ở đâu không?" Lãnh

Uyển Âm ôm lấy ngực, cố gắng không tỏ ra quá kích động.

Mấy cụ già thảo luận một hồi, không chắc chắn nên chỉ nói được

hai hoặc ba địa điểm, Lãnh Uyển Âm lấy điện thoại di động ra

ghi lại từng nơi một, sau khi rời thôn Rạch Đá, họ không ngừng

nghỉ mà lao thẳng đến thôn bên cạnh.

Ông lão chăn dê đi theo cả nhóm, làm phiên dịch và hướng dẫn,

sau hai ba ngày điều tra liên tục, đi đến hai thôn, hỏi thăm từng

người nhưng không có kết quả gì, ông lão cũng sắp không chịu

nổi.

"Tôi nói này, các người định tìm bao lâu?" Ông lão cảm thấy

công việc này so với chăn dê còn vất vả hơn nhiều, mỗi ngày

đều làm phiên dịch, giọng khàn hết cả rồi. "Việc này đã xảy ra

hơn mười năm trước, người có trí nhớ không tốt đã sớm quên

mất rồi."

"Nếu đã từng có người đến, thế nào cũng để lại dấu vết." Lãnh

Uyển Âm lau mặt bằng khăn, giơ tay lên dùng dây thun cột tóc

đơn giản. "Chỉ cần tìm được một chút chứng cứ là có thể huy

động thêm nhiều nhân lực đi tìm, đây là hai đứa cháu của nhà

họ Lãnh chúng tôi, dù phải trả giá thế nào chúng tôi cũng sẽ

không từ bỏ việc tìm kiếm chúng."

Ông lão thở dài, nhìn người phụ nữ mặc áo khoác đỏ trước mặt,

trong lòng thực sự thấy khâm phục. Một cô tiểu thư yêu kiều

trong thành phố tìm kiếm rất lâu trên miền núi này, ăn ngủ ngoài

trời suốt ngày, những nơi xe không thể chạy vào thì đi bộ, dù

chân đang chảy máu cũng không than một lời, còn bướng bỉnh

hơn cả đàn ông.

"Phía trước, qua con dốc này là thôn Mâm Đá Xanh." Ông lão

dùng roi chăn dê chỉ: "Người trong thôn này không nhiều, ai có

chút năng lực đều đã đi hết rồi."

Lãnh Uyển Âm gật đầu, dẫn vệ sĩ vượt qua sườn núi, nhìn thấy

thôn làng bên dưới.

"Lần này tiếp tục làm như trước, đi hỏi từng nhà, nếu có tin tức

thì lập tức thông báo cho tôi." Lãnh Uyển Âm nhanh chóng giao

nhiệm vụ, bật bộ đàm trên thắt lưng, dẫn theo một vệ sĩ đi về

phía ngôi nhà đầu tiên ở đầu thôn.

Lãnh Uyển Âm gõ cửa hồi lâu thì một bà già chống nạng bước

tới, run rẩy kéo chốt cửa, tò mò nhìn người thành phố trước mặt.

"Chào bà, bà có biết hơn mười năm trước có một gia đình ở đây

nhận nuôi hai cậu bé, đứa lớn năm tuổi, đứa nhỏ ba tuổi không."

Giọng của Lãnh Uyển Âm cũng đã hơi khàn.

Bà lão nhìn hai người trước mặt một lúc, nhưng không trả lời

ngay. Lãnh Uyển Âm lập tức nhận ra bà lão trước mặt mình chắc

chắn phải biết điều gì đó.

"Bà này, chúng tôi không phải người xấu." Lãnh Uyển Âm cười

thân thiện nhất có thể: "Chúng tôi đến đây chỉ để tìm hiểu sự

việc thôi."

Lãnh Uyển Âm nhìn vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ liền hiểu ý, nhanh

chóng lấy tiền trong ba lô ra nhét vào tay bà lão.

"Không lấy." Bà lão lắc đầu lia lịa: "Tôi không quen với gia đình

đó, họ đã rời khỏi thôn này rồi."

"Họ sống ở đây à?" Lãnh Uyển Âm bỗng chốc lấy lại tinh thần.

"Sau khi gia đình đó đón hai đứa bé về, vì quá nghèo, không đủ

sống nên họ đưa cả nhà lên thành phố kiếm sống." Bà lão run

rẩy nói.

Bộ đàm bên hông Lãnh Uyển Âm đột nhiên vang lên âm thanh,

lần lượt có báo cáo. Gia đình mang họ Quý đó quả thật từng là

người của thôn này!

Dựa vào những ký ức của thôn dân, Lãnh Uyển Âm dẫn mọi

người tìm đến nơi nhà họ Quý từng sinh sống. Một khoảng sân

cực kỳ đổ nát, ngôi nhà bằng đất trong sân đã bị bỏ hoang, cỏ

dại mọc đầy, nghèo nàn và hoang vu.

Lãnh Uyển Âm nhắm mắt hít một hơi thật sâu, chỉ đạo đám vệ sĩ

dọn chỗ đất bị sập, lục lọi đống đổ nát, hy vọng tìm được vật

chứng nào đó về sự tồn tại của hai đứa trẻ. Một nơi nhỏ bé tập

trung mười mấy vệ sĩ liên tục dọn dẹp, Lãnh Uyển Âm quyết

đoán cho người đóng một chiếc lều cạnh ngôi nhà đổ nát, làm

việc theo ca vào ban đêm, dọn dẹp dưới ánh sáng của đèn pin.

Ông lão chăn dê không muốn ngủ trong lều nên tìm một căn

phòng nát, dọn qua loa lấy chỗ, quấn mình trong bộ quần áo vải

bông mà ngủ. Sáng sớm hôm sau, ông lão nhìn đám người nước

ngoài đã dọn sạch sân, trông có vẻ quyết tâm đào sâu ba tấc

đất để tìm bằng được thứ gì đó. Ông lão không có việc gì làm,

lang thang quanh những căn nhà trống không ai thèm trong

thôn, nhặt chỗ này một cái lọ chỗ kia một cục sắt, không có dê

để chăn nữa, phải tìm việc gì đó để làm.

Trong một căn nhà trống được bảo quản tương đối tốt, ông lão

thấy dưới đất có rất nhiều sách, liền nhặt một ít chuẩn bị mang

về nhóm lửa đốt củi, sách vẫy một cái, vài bức ảnh đen trắng cũ

rơi ra.

Ông lão cầm ảnh lên nhìn hồi lâu, hình như có một sạp lưu động

vào thôn này chụp hình, gia đình này chụp vài bức ảnh, một số

trong đó là chụp ngoài trời, một nhóm trẻ con trong thôn tò mò

nghiêng đầu ngó xem có gì mới lạ. Trong bức ảnh này, ông lão

nhìn kỹ vào thì thấy hai cậu bé, đứa lớn đang nắm tay đứa nhỏ,

mắt chăm chú nhìn người có thể chụp ảnh, cả hai mặc quần áo

tồi tàn rách rưới, thậm chí không có giày.

Ông lão có linh cảm mãnh liệt, cầm cái lọ và cuốn sách, nóng

lòng đi tìm Lãnh Uyển Âm đang loay hoay với mảnh sân nát, đưa

bức ảnh cho bà ta. Ông lão cũng không đặc biệt chỉ vào vị trí

của hai đứa trẻ, người phụ nữ vốn luôn mạnh mẽ chỉ liếc qua đã

thấy chúng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Lãnh Uyển Âm bật khóc nức nở, ngón tay run rẩy lau đi những

giọt nước mắt rơi trên bức ảnh, nghẹn ngào không thành tiếng.

Người trong đội vệ sĩ đồng loạt nhìn ông lão với ánh mắt khâm

phục. Mọi người bận rộn cả một ngày một đêm cũng không bằng

ông lão đi nhặt ve chai!

Lãnh Uyển Âm không giấu được sự phấn khích, nhanh chóng

dùng điện thoại di động chụp lại bức ảnh đen trắng của hai đứa

trẻ, vừa định gọi cho Lãnh Tu Minh thì ngón tay chợt khựng lại.

Chuyện này khoan hãy nói thì hơn.

Lãnh Uyển Âm lật danh bạ, tìm thấy dòng "Ba", hít một hơi thật

sâu rồi nhấn nút gọi.

×××

"Xin lỗi đã làm phiền." Lãnh Tu Minh mang theo một cái túi đi

vào biệt thự, trên mặt treo nụ cười bất đắc dĩ. "Cô của tôi hình

như đã có phát hiện mới, lại để tôi ở đây một mình, không chịu

chia sẻ cho tôi một người nào, tôi thực sự không biết phải nói

chuyện này với ai nên đành đến tìm anh."

Vương Chiêu Mưu cười nhạt, lấy đồ ăn nhẹ trong tủ lạnh ra, pha

một ấm trà rồi đặt lên bàn phòng khách.

Lãnh Tu Minh lấy trong túi ra mấy lon bia, cùng với vài cái

burger, gà rán và khoai tây chiên. Thấy Vương Chiêu Mưu đang

nhìn hamburger và khoai tây chiên mình mang đến, Lãnh Tu

Minh có chút xấu hổ. "Hồi tôi ở Mỹ, ông nội rất nghiêm khắc, từ

nhỏ tôi đã không được ăn những thứ này."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười lịch sự, rót trà mời khách.

"Tổng giám đốc Vương, anh là người bạn đầu tiên tôi quen sau

khi đến nước Hoa." Lãnh Tu Minh ngồi đối diện Vương Chiêu

Mưu, khui lon bia, cười rạng rỡ: "Tôn vinh tình bạn."

Vương Chiêu Mưu cầm tách trà chạm nhẹ vào lon bia của Lãnh

Tu Minh.

Lãnh Tu Minh ngẩng đầu tu ừng ực, gần như chỉ thoáng một cái

đã uống hết lon bia.

Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nhận thấy tâm

trạng của Lãnh Tu Minh có vẻ không vui. Cô của gã đã phát hiện

ra cái gì?

"Tổng giám đốc Vương, còn nhớ lần trước tôi đã nói với anh về

ngọc bàn long không?" Một lon bia vào bụng rồi, Lãnh Tu Minh

cởi cúc áo vest, cởi hẳn áo ra khoác lên sô pha, đưa tay luồn vào

mái tóc xoăn hơi dài, ngẫu nhiên vuốt nhẹ vài lần để lộ vẻ đẹp

rối tung bồng bềnh.

"Còn." Vương Chiêu Mưu đang cầm tách trà với vẻ mặt điềm

tĩnh.

"Miếng ngọc bàn long đó thật ra chính là di vật của em họ tôi."

Trong mắt Lãnh Tu Minh toát lên chút cô đơn: "Hai đứa em họ

của tôi, lúc còn nhỏ chúng được cha mẹ đưa về nước Hoa,

không ngờ lại gặp phải kẻ thù cũ của nhà họ Lãnh trả thù, bị tai

nạn giao thông, cả bốn người trong nhà đều thiệt mạng."

Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, chỉ lắng nghe.

"Không ai muốn chuyện này xảy ra, sau khi ba tôi ở Mỹ biết tin,

một người chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người khác như

ông ấy mà lại gào thét vào mặt người đưa tin ngay tại chỗ. Cô

của tôi lấy nước mắt rửa mặt, liên tục liên lạc với những người

bên phía nước Hoa, vận dụng mọi mối quan hệ có được để xác

nhận đi xác nhận lại vấn đề này. Ông nội tôi đã u uất vì chuyện

này trong một thời gian dài, tôi còn nhớ có một đêm, nửa đêm

tôi thức dậy đi ra phòng khách uống nước thì thấy ông nội ở

phòng khách dưới nhà, cầm tấm ảnh gia đình chú tôi mà gạt

nước mắt."

Lãnh Tu Minh dường như không kìm được tâm sự, cầm một gói

sốt cà chua lên, ra sức bóp. "Hơn mười năm qua, tôi tưởng mọi

người đều đã chấp nhận hiện thực. Nhưng hôm qua cô của tôi

lại thề thốt với tôi rằng cô ấy đã gặp đứa em họ nhỏ của tôi ở

một nhà hàng."

Ánh mắt Vương Chiêu Mưu hơi dừng lại, anh nâng chén trà lên,

thấm ướt môi.

"Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy nói những điều như vậy,

trước đây khi còn ở Ấn, cô ấy đã từng làm tương tự, chúng tôi

gần như đảo lộn toàn bộ thành phố, kết quả chúng tôi chỉ tìm

thấy một Hoa kiều có gương mặt hơi giống chú tôi." Lãnh Tu

Minh tỏ ra bất lực: "Vốn dĩ chúng tôi đang tìm kiếm người đang

giữ ngọc bàn long, nhưng cô tôi lại đòi đi tìm người có thể chỉ có

ngoại hình giống chú của tôi. Lần này tôi định ngăn cản, nhưng

cô ấy lại nói tại vì tôi sợ nếu tìm được em họ thì không kế thừa

được cơ nghiệp của nhà họ Lãnh!"

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Lãnh Tu Minh một cái. Theo quỹ

đạo kiếp trước, Lãnh Tu Minh quả thực không đấu lại Quý Liên

Hoắc.

"Thật nực cười!" Lãnh Tu Minh gặm cái hamburger như muốn

trút giận, khí chất đẹp trai của con lai giúp gã trông không hề

xấu xí chút nào. Lãnh Tu Minh giơ tay lau tương trên môi.

Vương Chiêu Mưu lấy khăn giấy đưa cho gã, nói một cách tự

nhiên: "Nếu em họ của anh thực sự không chết, thì các người

quả thật sẽ phải cạnh tranh."

Lãnh Tu Minh lấy khăn giấy lau tương trên miệng, nhếch môi

cười: "Lùi lại một bước mà nói đi, hơn mười năm nay tôi đã được

rèn luyện làm người thừa kế của nhà họ Lãnh, tổng giám đốc

Vương, anh thực sự nghĩ rằng tôi không thể cạnh tranh với hai

đứa em họ lưu lạc bên ngoài từ nhỏ sao?"

Vương Chiêu Mưu chỉ nhìn Lãnh Tu Minh, không đáp.

"Nếu chúng thật sự còn sống, sau khi tôi thừa kế nhà họ Lãnh,

chỉ cần chúng yên phận thủ thường, tôi sẽ không đối xử tệ bạc

với chúng, tôi sẽ cho chúng đủ tiền để sống sung sướng mà

không phải lo lắng gì, nhưng nếu chúng nhất quyết chống lại

tôi..." Lãnh Tu Minh nhúng khoai tây chiên vào sốt cà chua đỏ,

chậm rãi kéo lên một vệt đỏ, ngước mắt nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Tôi sẽ không mềm lòng."

Thấy vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu đanh lại, Lãnh Tu Minh toét

miệng cười, rồi bỏ khoai tây chiên vào miệng.

"Sau khi tới Tô Thành, tôi có nghe được vài lời đồn, đặc biệt là

cách tổng giám đốc Vương đối xử với chị gái và em trai nhảy ra

tranh giành tài sản trong nhà, tôi cảm thấy, tổng giám đốc

Vương và tôi có rất nhiều điểm chung."

"Có lẽ chúng ta không giống lắm." Vương Chiêu Mưu hạ mắt

nhìn tách trà trên tay.

"Chúng ta không cần phải nói về những thứ không còn tồn tại

nữa." Lãnh Tu Minh lấy giấy lau tay rồi tò mò nhìn xung quanh:

"Tổng giám đốc Vương, chắc anh không sống một mình đâu,

hôm đó tôi thấy hình như có người khác trong biệt thự của anh."

---

Người dịch: Đã nói Lãnh Tu Minh không có cửa làm nam 8 mà,

sai ngay từ bước đầu nhá =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play