Địa điểm Quý Liên Hoắc thi môn thứ ba tương đối xa nên tài xế

đưa cậu tới đó sớm, đợi làm thủ tục một loạt rồi thi xong quay

về là vừa đúng lúc Vương Chiêu Mưu tan làm.

Vương Chiêu Mưu vừa lên xe đã thấy vẻ mặt Quý Liên Hoắc có

vẻ áy náy.

"Sao vậy?" Vương Chiêu Mưu mơ hồ đoán được, lẽ nào Quý Liên

Hoắc không đậu môn thứ ba? Nếu Quý Liên Hoắc phải thi lại

môn này thì mất mười ngày nữa mới hẹn được, cộng thêm thời

gian thi môn thứ tư, khi lấy được bằng lái xe cũng vừa đến ngày

phải nhập học. Như vậy thì không cần phải cho cậu đến tập

đoàn Vương Thị, có thể tránh được rất nhiều rắc rối.

"Đoạn đường thi có rất nhiều xe lớn, lần đầu Tiểu Quý thi, giữa

lúc đang vượt thì có mấy cái xe lớn bất ngờ chạy tới, bám sát xe

thi của Tiểu Quý, thấy thời gian không còn nhiều, Tiểu Quý

muốn tăng tốc vượt qua, nhưng giám thị đã đạp phanh, không

qua môn." Tài xế trả lời thay Quý Liên Hoắc.

Thấy vẻ thất vọng trong mắt thiếu niên, Vương Chiêu Mưu nhẹ

nhàng nói: "Giám thị làm đúng, cậu phải chú ý an toàn, khi lái xe

thì an toàn là hàng đầu."

Vương Chiêu Mưu vừa mới tạm yên tâm thì tài xế đột ngột đổi

giọng.

"May mắn là có cơ hội thứ hai!"

Vương Chiêu Mưu thấy thiếu niên mím môi cười.

"Lần thứ hai diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều, tâm lý cậu ấy rất tốt,

vượt qua được ngay trong lần thứ hai ấy chứ!" Tài xế hưng phấn

nói: "Lúc thi lấy bằng lái xe, tôi còn trượt môn thứ hai và môn

thứ ba một lần, Tiểu Quý thông minh, tất cả đều một lần là

qua!"

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ liếc nhìn tài xế, hiển nhiên anh ta chưa

nghĩ tới việc Quý Liên Hoắc học lái xe xong sẽ làm gì.

"Anh Chiêu Mưu." Ánh mắt Quý Liên Hoắc vô cùng ngoan hiền:

"Em chỉ còn lại môn thứ tư thôi, nhất định có thể một lần là

qua."

"Rất tốt." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói, vẫn không thể tưởng

tượng được mình đang ngồi trên chiếc xe do Quý Liên Hoắc lái.

Vương Chiêu Mưu dự đoán Quý Liên Hoắc sẽ lấy được bằng lái

xe rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Quý Liên

Hoắc thi đậu môn thứ ba, sang ngày hôm sau đặt lịch thi môn

thứ tư, ngày tiếp theo đã lấy bằng lái xe.

Ngày thứ tư, Vương Chiêu Mưu ăn sáng xong, mặc vest đi ra

ngoài thì thấy Quý Liên Hoắc ngồi ở ghế lái, còn tài xế thì ngơ

ngác ngồi ở ghế phụ.

Vương Chiêu Mưu khựng lại, Quý Liên Hoắc không giấu được vẻ

phấn khích vẫy tay với anh: "Anh Chiêu Mưu!"

"Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu vẫn đang trong thời gian thực

tập." Vương Chiêu Mưu nhìn tài xế, ra hiệu cho anh ta đổi vị trí.

"Anh Chiêu Mưu, em làm được." Quý Liên Hoắc dũng cảm đáp:

"Mặc dù em không được lên cao tốc nhưng đường đô thị thì

không có vấn đề gì, có tài xế ở bên cạnh, anh ta có thể trông

chừng cho em."

Vương Chiêu Mưu im lặng, Quý Liên Hoắc tựa hồ đang cố gắng

giành lấy thứ gì đó, ánh mắt vừa trong sáng vừa chân thành.

Giống như một chú chó con đang cố gắng chứng tỏ giá trị của

mình trước mặt chủ nhân.

Vương Chiêu Mưu im lặng thở dài, giơ tay lên xem đồng hồ, Quý

Liên Hoắc thấy vậy lập tức xuống xe mở cửa cho anh.

Vương Chiêu Mưu ngồi ở ghế sau, đây là lần đầu tiên anh chú ý

đến xe cộ phía trước, mỗi lần gặp xe vượt qua hoặc xe bất ngờ

cắt ngang từ bên cạnh, anh đều phải nín thở. Nhưng điều khiến

Vương Chiêu Mưu ngạc nhiên là Quý Liên Hoắc lái xe rất vững

vàng, luôn chú ý đến tình hình giao thông xung quanh, lúc phải

tăng tốc thì tăng tốc, lúc phải dừng lại thì dừng lại, đạp thắng xe

cũng thoải mái, không khiến xe bị lắc lư.

Tài xế ngồi ở ghế phụ lúc đầu rất lo lắng vì xe do người mới lái,

đến đoạn giữa thấy kỹ năng lái xe của thiếu niên thì thoải mái

hơn nhiều, nhưng khi chuẩn bị đến công ty, tài xế lại bắt đầu lo

lắng. Thằng nhóc này là người mới mà đã lái giỏi thế này rồi, vậy

là sắp tới sẽ đến tình tiết sóng sau xô sóng trước à! Tài xế muốn

nói lại thôi, quay lại nhìn sếp, thấy sếp cũng đang nhìn tình hình

phía trước, như thể vẫn còn nghi ngờ về tài lái xe của thiếu niên.

Nhớ ra Quý Liên Hoắc còn phải đi học, tài xế mới chợt nhẹ

nhõm.

Vương Chiêu Mưu không chỉ chú ý tình hình phía trước, mà còn

chuẩn bị sẵn sàng nhảy ra khỏi xe bất cứ lúc nào.

Khi chiếc Bentley tới trước cửa công ty, Quý Liên Hoắc dừng xe,

nhanh chóng tháo dây an toàn, xuống xe mở cửa sau. Vương

Chiêu Mưu nhìn cậu một lúc rồi bước xuống xe. Anh đi được hai

bước thì thấy Quý Liên Hoắc đang theo sát mình. Nghĩ đến tâm

nguyện của Quý Liên Hoắc, anh im lặng, quay người tiếp tục đi

về phía trước.

Quý Liên Hoắc thấy vậy không nhịn được cười, đi theo Vương

Chiêu Mưu vào trong tòa nhà xa lạ.

"Chào sếp Vương." Nhân viên bảo vệ của công ty thấy phía sau

Vương Chiêu Mưu còn một cậu trai trẻ thì không khỏi liếc nhìn

thêm vài cái.

"Chào sếp Vương." Nhân viên lễ tân đứng dậy cúi đầu lễ phép,

mắt liếc thấy thiếu niên đẹp trai phía sau tổng giám đốc.

Vương Chiêu Mưu bước vào thang máy riêng của mình, Quý Liên

Hoắc cũng nhanh chóng theo sau vào, hai bàn tay nắm chặt hai

bên lộ rõ vẻ lo lắng.

Thang máy mở ra, Vương Chiêu Mưu vừa bước ra khỏi thang

máy đã thấy trợ lý tiến về phía mình, tay cầm một tập hồ sơ

hàng ngày.

"Chào sếp Vương, đây là lịch trình của ngày hôm nay."

Vương Chiêu Mưu mở tập tài liệu ra, nhìn lướt qua. Quý Liên

Hoắc liếc nhìn trợ lý đang mặc trang phục công sở rồi quay lại

nhìn lưng Vương Chiêu Mưu, không rời xa nửa bước.

Trợ lý cũng nhìn thấy rõ ràng Vương Chiêu Mưu hôm nay rất

khác biệt, cô cẩn thận nhìn thiếu niên phía sau sếp Vương, lòng

không khỏi bối rối. Đây là ai? Sao trông quen quen?

Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu vào văn phòng, Quý Liên

Hoắc nhanh chóng đánh giá căn phòng trước mặt. Văn phòng

của anh Chiêu Mưu lớn hơn văn phòng Hiệu trưởng rất nhiều, có

khu vực để tiếp khách, có giá sách và cây xanh, rộng rãi đơn

giản, cửa sổ kính chạm trần rất đẹp, sàn đá cẩm thạch có những

đường vân màu đen toát lên vẻ điềm tĩnh và sang trọng.

"Sắp vào kỳ nhập học rồi."

Quý Liên Hoắc nghe thấy tiếng Vương Chiêu Mưu liền quay mặt

lại, đứng sau ghế của anh.

Vương Chiêu Mưu đang ngồi ở bàn làm việc, lật giở tài liệu trên

tay: "Thực hiện chương trình khuyến mãi sản phẩm cho học kỳ

đầu, đồ dùng văn phòng phẩm, quần áo cho thanh thiếu niên

cũng cần có sẵn."

"Đã biết sếp Vương." Trợ lý nhanh chóng ghi lại.

"Dự án ở Chử Thành cần theo dõi lâu dài, nhắc bộ phận nhân sự

làm tốt khâu tuyển dụng..." Vương Chiêu Mưu đặt tài liệu xuống,

chợt nhớ ra điều gì đó: "Ngoài ra, cô tìm một nhà máy sản xuất

kính, đặt mua một lô kính cường lực, chuẩn bị thay thế cửa kính

và cửa sổ của công ty."

"Thay... kính ạ?" Trợ lý bối rối, kính của công ty bây giờ vẫn ổn,

sao đột nhiên phải thay.

"Sếp Vương, chúng ta thay dần dần hay..." Trợ lý lòng đầy nghi

hoặc, nhưng lại không tiện mở miệng.

"Đặt hàng trước đã." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cửa sổ kính

chạm trần trong văn phòng mình, đây vốn là loại kính chống đạn

mà ông Vương đã đặc biệt mua về. "Văn phòng tôi thì không cần

thay."

"Đã biết sếp Vương." Trợ lý gật đầu, cầm tập tài liệu đi ra ngoài.

Quý Liên Hoắc đứng sau lưng Vương Chiêu Mưu, nhìn chiếc ghế

lớn trước mặt rồi nhìn tài liệu trên bàn, lòng cảm thấy vui mừng

khó tả. Cuối cùng cậu không còn phải đợi một mình trong biệt

thự, ngày nào cũng canh chừng trước cửa sổ, đợi anh Chiêu Mưu

tan làm nữa rồi.

Vương Chiêu Mưu đang suy nghĩ xem khi nào thì cô gái còn

đang làm việc cho nhà họ Trương sẽ ra tay, nghe loáng thoáng

thấy tiếng thở sau lưng, anh chợt nhận ra Quý Liên Hoắc vẫn

đang theo sau mình.

Vương Chiêu Mưu ngồi nghiêng một bên, nhìn về phía thiếu

niên. Bảo người cầm quyền tương lai của nhà họ Lãnh góp phần

phát triển Vương Thị thì bản thân anh phải chịu áp lực tâm lý,

mà cũng không thực tế. Với năng lực hiện tại của Quý Liên Hoắc

thì không có cách nào sắp xếp cậu vào dự án nào đó, nhưng nếu

không cho cậu làm gì thì lại có vẻ như anh đang lạnh nhạt.

Để người cũ dẫn dắt Quý Liên Hoắc, nếu có lời nói cử chỉ kiểu

ma cũ bắt nạt ma mới, Vương Thị sẽ tàn.

Để Lão Tề dẫn dắt Quý Liên Hoắc, nếu có chuyện nguy hiểm vô

tình làm cậu bị thương, Vương Thị sẽ tàn.

Nếu để cậu đi về, tức là anh không tuân thủ lời hứa, tâm lý Quý

Liên Hoắc sẽ suy sụp, Vương Thị cũng sẽ tàn.

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc một lúc, tuy đang

là mùa hè nhưng toàn thân anh vẫn lạnh toát. Im lặng hồi lâu,

Vương Chiêu Mưu đưa điều khiển từ xa của máy lạnh trên bàn

cho Quý Liên Hoắc: "Tăng nhiệt độ văn phòng lên."

Quý Liên Hoắc cẩn thận cầm điều khiển từ xa, đứng dưới máy

lạnh của văn phòng, cẩn thận chỉnh lên hai độ rồi quay lại nhìn

Vương Chiêu Mưu.

"Anh Chiêu Mưu, như vậy thoải mái không?" Quý Liên Hoắc vừa

nói xong thì chợt nhận ra điều gì đó, tai lập tức đỏ bừng.

"Được rồi." Vương Chiêu Mưu hạ mắt đọc tài liệu, chợt nhớ ra gì

đó bèn đứng lên ra chỗ kệ sách của văn phòng, nhìn một hồi, lấy

một cuốn sách xuống, quay sang thiếu niên.

Quý Liên Hoắc chạy nhanh tới đứng trước mặt Vương Chiêu

Mưu, cố gắng bỏ qua lỗi ăn nói vừa mắc phải, nhìn cuốn sách

trong tay anh.

"Cho cậu tham gia vào dự án thì còn hơi sớm." Vương Chiêu

Mưu đưa sách cho Quý Liên Hoắc, dẫn dắt từng bước: "Đầu tiên

cứ học một ít kiến thức lý thuyết, sẽ có lợi hơn."

Quý Liên Hoắc nhận lấy cuốn sách, cúi đầu nhìn bìa, vẻ mặt bắt

đầu trở nên thất vọng từng chút một. Anh Chiêu Mưu muốn đuổi

mình về rồi à?

Vương Chiêu Mưu chỉ vào bàn tiếp khách bên cạnh: "Cậu đọc ở

đó đi, có gì không hiểu có thể hỏi tôi."

Quý Liên Hoắc nghe vậy lập tức ngẩng đầu, mắt lộ ra vẻ kinh

ngạc.

"Em có thể đọc ở đây được không, có làm phiền anh Chiêu Mưu

không?"

"Được, không." Vương Chiêu Mưu chỉ vào bình nước uống cạnh

đó: "Ở đây có nước lọc và trà, nếu muốn uống cà phê và sữa thì

có phòng trà ở tầng dưới."

"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cầm cuốn sách, ngoan

ngoãn ngồi trên sô pha, mở cuốn sách ra đặt trên bàn, cúi đầu

đọc kỹ.

Thấy cậu không có vẻ phản cảm, Vương Chiêu Mưu thở phào

nhẹ nhõm, tiếp tục công việc hôm nay.

Thiếu niên trông như đang đọc sách, nhưng ngay khi tách trà

bên tay Vương Chiêu Mưu vừa cạn là cậu sẽ nhanh chóng đứng

dậy rót nước cho anh. Vương Chiêu Mưu vừa rời khỏi văn phòng,

Quý Liên Hoắc sẽ nhanh chóng ôm cuốn sách trên tay đi theo.

Chỉ trong một ngày, một nửa số người trong công ty đã nhìn

thấy thiếu niên ở phía sau anh, nói không có áp lực là giả.

Nhờ thiếu niên liên tục rót nước mà Vương Chiêu Mưu phải đi vệ

sinh liên tục, anh đứng trước cửa nhà vệ sinh riêng, liếc nhìn

Quý Liên Hoắc đang đi theo phía sau. Quý Liên Hoắc đỏ mặt,

quay người, bước sang bên cạnh hai bước.

Vương Chiêu Mưu không dám mắng cũng không dám nói gì thiếu

niên. Cảm giác như có một cái đuôi cứ bám theo mãi, dính chặt

lấy anh dù có lên trời hay xuống đất. Quý Liên Hoắc nói muốn

làm công việc tương tự như Lão Tề, nhưng Lão Tề có bao giờ

bám anh như thế này đâu!

Trở lại văn phòng, Vương Chiêu Mưu liếc qua lịch trình rồi ngước

mắt nhìn Quý Liên Hoắc.

"Lát nữa tôi có cuộc họp, cậu không cần đi cùng, ở văn phòng

đọc sách thôi."

"Dạ được, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc miễn cưỡng gật đầu.

Trong cuộc họp của công ty, Vương Chiêu Mưu nhận thấy có

nhiều nhân viên nhìn anh thường xuyên hơn bình thường, không

cần nghĩ nhiều cũng biết là công lao của Quý Liên Hoắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play