Chỉ ít ngày trôi qua, đài truyền hình tỉnh Ôn Giang đã phát sóng

chương trình phỏng vấn đặc biệt dành riêng cho trạng nguyên

khối xã hội và trạng nguyên khối tự nhiên của kỳ thi tuyển sinh

đại học năm nay, được ấn định vào khung giờ vàng lúc 8 giờ.

Vương Chiêu Mưu đặc biệt bật TV lên, bế Quý Đại Bảo còn ỉu xìu

sau cơn bệnh nặng, gọi cả chị Trình và Lão Tề đến cùng xem.

Quý Liên Hoắc thì đã trốn về phòng từ sớm, chị Trình vừa cười

vừa đi tới gọi, nhưng gõ cửa mãi cũng không chịu ra.

Trạng nguyên khối xã hội đến từ Tấn Thành, là một cô bé đeo

kính, xinh xắn đáng yêu, đỏ mặt trước ống kính, tỏ ra rất

ngượng ngùng khi được phóng viên hỏi. Đến lượt Quý Liên Hoắc

được phỏng vấn, camera ghi lại khung cảnh cổng vào trường

Trung học số 1 Tô Thành đầu tiên, sau đó chuyển cảnh đến Quý

Liên Hoắc. Lão Tề nhìn hàng chữ nhỏ giới thiệu về Quý Liên

Hoắc, rồi đọc to lên.

"Trạng nguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang, Trung học số 1 Tô

Thành, Quý Liên Hoắc."

Vương Chiêu Mưu một tay đỡ Quý Đại Bảo ngồi thẳng dậy, theo

dõi cuộc phỏng vấn Quý Liên Hoắc.

"Chào quý khán giả, tôi là trạng nguyên khối tự nhiên khóa 03

tỉnh Ôn Giang, Quý Liên Hoắc, học sinh trường Trung học số 1

Tô Thành."

Quý Liên Hoắc có biểu cảm tự nhiên, lưng thẳng tắp, không hề

ngại ngùng khi đối mặt với ống kính mà lại có khí thế kiểm soát

ngược cả quá trình.

"Chậc, nhìn xem Tiểu Quý kìa." Lão Tề cố ý cao giọng: "Thật hào

phóng, thật đẹp trai, người biết thì nói tâm lý tốt, người không

biết có khi lại cho rằng đài truyền hình tỉnh là của nhà mình ấy

chứ! Ha ha ha!"

Vương Chiêu Mưu cười không nói gì, nhưng đã tưởng tượng ra

Quý Liên Hoắc trong phòng ngủ, nằm trên giường mặt đỏ bừng.

"Bạn Quý Liên Hoắc, bạn là trạng nguyên khối tự nhiên đầu tiên

sau đổi mới thi tuyển sinh đại học tại tỉnh Ôn Giang, có kinh

nghiệm gì chia sẻ với các bạn khác không?" Phóng viên hỏi.

"Mặc dù sau cải cách, đề thi khối tự nhiên đã bổ sung thêm môn

sinh vật, nhưng nội dung sinh vật tương đối dễ học so với vật lý

và hóa học..." Quý Liên Hoắc trên TV không có biểu cảm gì,

ngoại hình nổi bật, cách nói chuyện trôi chảy đặc biệt bắt mắt.

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên trên màn ảnh, chợt nhận ra

ngũ quan của Quý Liên Hoắc rõ ràng hơn nhiều so với lúc mới

đến đây, đường nét ngày càng trở nên lập thể, chân mày sắc nét

tuấn tú, mắt đen sâu thẳm, chút gì đó lạnh lùng và xa cách hòa

quyện vào nhau, như một nét màu rực rỡ trong một bức tranh

sơn dầu, sắc sảo khiến người ta không thể bỏ qua. Chẳng biết từ

lúc nào, trên người thiếu niên tưởng chừng đã có bóng dáng

người cầm quyền nhà họ Lãnh kiếp trước, chẳng qua là năng lực

và kinh nghiệm hiện tại còn hạn chế, chưa thể đạt tới trình độ

của người thừa kế nhà họ Lãnh.

Vương Chiêu Mưu cụp mắt nhìn Quý Đại Bảo, hơi cúi đầu, thì

thầm vào tai nó như ác ma.

"Con chỉ còn hơn 6.200 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại

học..."

Quý Đại Bảo vô thức rùng mình, kinh hãi quay lại nhìn anh. Anh

lớn ơi, làm ơn làm phước, tôi vẫn còn là đứa bé đấy!

Quý Đại Bảo xuất thần tưởng như nhìn thấy chồng sách bài tập

chất đống trước mặt mình, nhưng rồi nghĩ lại, hơn bốn năm nữa

là nó sẽ được nhà họ Lãnh tìm về, lúc đó mọi người còn quan

tâm đến kết quả thi đại học của mình không, Vương Chiêu Mưu

còn quản lý được mình không? Tất nhiên là không rồi! Nghĩ tới

đây, Quý Đại Bảo lại an tâm.

Chương trình phỏng vấn trạng nguyên tỉnh không chỉ phát sóng

lúc 8 giờ của một ngày, sang ngày hôm sau còn phát lại, một bà

thím xem TV, càng nhìn càng thấy nam sinh này rất quen thuộc.

"Ối chà, mẹ từng gặp thằng nhỏ này rồi!" Bà thím kinh ngạc nói,

nhìn sang con trai cùng con dâu bên cạnh.

"Đây là người Tô Thành chúng ta đấy." Con trai bà thím đang

cầm điều khiển từ xa, trong mắt đầy vẻ hâm mộ, lại nhìn sang

con nhà mình, ước gì con mình có thể được cậu nam sinh kia,

trở thành trạng nguyên cả tỉnh.

"Không, nó là đồ sao chổi nhà họ Quý mà! Lúc trước mẹ đã kể

cho hai đứa nghe đấy thôi!" Bà thím vội nói: "Sau khi hại cha mẹ

chết, nó lại hại chết cả anh trai chị dâu, chuyện này rất nhiều

người biết ấy chứ!"

"Thế này mà là đồ sao chổi gì chứ." Con dâu không nhịn được,

chỉ vào TV: "Người ta là trạng nguyên khối tự nhiên, rõ ràng là

sao Văn Khúc!"

"Đúng thế!" Con trai cũng gật đầu đồng tình: "Sao Văn Khúc là

ngôi sao may mắn, sao lại là sao chổi được."

Bà thím nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm một lúc lâu, rồi nhìn đứa

cháu mà không nói nên lời.

"Có chuyện gì vậy mẹ?" Con trai thấy mẹ như thế, tò mò hỏi.

"Đừng nói nữa!" Bà thím vỗ đùi tiếc nuối: "Cái thằng nhỏ nhà họ

Quý này ngày xưa bán trái cây ngoài đường, mẹ còn mua cả

quýt về nữa."

"Thế thì tốt quá chứ sao." Con trai và con dâu nghe vậy vui

mừng lắm: "Cho con mình ăn quýt của sao Văn Khúc bán là

được may mắn theo rồi!"

"Lúc đó làm sao mẹ biết được chuyện này chứ." Bà thím hối hận

không thôi: "Mẹ thấy thằng bé ăn mấy miếng là không muốn ăn

nữa, hai đứa con lại đi công tác, tưởng mua nhiều sẽ lỗ nên lấy

cớ là quýt có vấn đề, trả lại hết số quýt đó rồi!"

"Ôi mẹ ơi!" Người con trai nghe vậy rất không vui: "Sao mẹ lại

làm chuyện như thế!"

"Nếu đến lúc đó thằng bé mà không vào được đại học thì chắc

chắn là tại chuyện này rồi." Con dâu cũng có vẻ bất mãn: "Cơ

hội tốt như vậy, vào tay mẹ lại thành làm mất lòng người ta."

Bị con trai con dâu nói một trận, bà thím vừa hối hận vừa tức

giận, lại nghĩ tới có người khác đã nói với mình chuyện này, bèn

xỏ giày đi tìm cái người tung tin đồn kia để lý luận.

Nhà họ Vương, Vương Chiêu Vân đã thoát khỏi bóng ma không

thi đậu nổi cao đẳng, đang vui vẻ vừa ăn trái cây vừa xem TV

trong phòng khách, đang lướt hết các chương trình để tìm Na

Tra truyền kỳ, nào ngờ lướt phải một gương mặt quen thuộc.

"Ủa?!" Vương Chiêu Vân ngồi thẳng dậy, ấn nút điều khiển từ xa

để lùi lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên TV.

"Mẹ ơi!" Vương Chiêu Vân nhìn chằm chằm vào TV, gọi mẹ ngay.

"Làm sao thế?" Dì Tống bước nhanh tới, đưa cho con trai một

đĩa trái cây nữa.

"Người này, cái tên trạng nguyên khối tự nhiên này chính là

người anh ba nuôi trong biệt thự!" Vương Chiêu Vân hưng phấn

nói không rõ ràng: "Còn giúp con làm bài tập nghỉ đông nữa

đấy!"

Dì Tống lặng lẽ liếc nhìn con trai mình, rồi nhìn lại cậu nam sinh

đẹp trai tự tin đang nói trôi chảy trên TV, chợt có cảm giác bị ép

cảm nhận sự chênh lệch của thế giới.

"La lối cái gì?" Ông Vương vừa ra khỏi phòng làm việc thì nghe

thấy tiếng con trai la hét.

Vương Chiêu Vân nhìn cha mình, hào hứng nhắc lại câu chuyện

vừa rồi với ông.

Ông Vương đen mặt đi, quay sang xem thiếu niên trên TV, bất

giác nhớ lại những gì Vương Chiêu Mưu đã từng giải thích. "Con

chỉ đang giúp một người bạn." Bây giờ xem ra có vài phần là

đúng.

"Cũng giỏi đấy." Lòng ông Vương chợt dịu lại, ông nhớ lại hàng

loạt hành động khó hiểu của, con trai thứ hai trước đó, rồi nhìn

thiếu niên nhờ được anh tài trợ mà thi đậu trạng nguyên tỉnh Ôn

Giang. Có vẻ như những gì Vương Chiêu Mưu làm đều có lý,

nhưng cần thời gian để chứng minh điều đó.

Ông Vương trầm ngâm một lúc rồi lại lên lầu, hỏi thăm về tình

hình bất động sản xung quanh Tô Thành dạo gần đây, nhưng

câu trả lời nhận được vẫn giống như trước. Bất động sản vẫn

trầm lắng, không thấy khởi sắc, vài công ty đã phải đóng cửa vì

ngân hàng không cho vay tiền, tình trạng này không khác gì

ngày trước cả. Theo tình hình này, ông vẫn có cơ hội thắng lớn

hơn trong ván cược lúc trước.

Nhìn bản hợp đồng trong tủ, ông Vương cười đắc ý, muốn thắng

cha mình à?

Kiếp sau đi con!

×××

Quý Liên Hoắc ngồi trên xe, có hơi bất an.

Sau khi được đài truyền hình tỉnh đưa tin rộng rãi, ngày càng có

nhiều người gọi điện cho cậu, thậm chí có người sẵn sàng trả

100.000 để cậu làm đại diện cho một dòng máy học tập điện tử.

Quý Liên Hoắc suy nghĩ hồi lâu, mình có giá trị như vậy sao

không để cho anh Chiêu Mưu sử dụng?

Trong bữa sáng, Quý Liên Hoắc thận trọng đưa ra lời đề nghị với

Vương Chiêu Mưu. Vương Chiêu Mưu nhìn cậu thật lâu, gật đầu.

Ý kiến mà Quý Liên Hoắc đưa ra có ý nghĩa thương mại rất lớn,

nhân lúc danh tiếng trạng nguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang

còn đang thu hút dư luận, Vương Chiêu Mưu có kế hoạch đôi

bên cùng có lợi. Anh đánh tiếng với giới truyền thông trước, rồi

để Lão Tề thay mặt công ty bất động sản tặng Quý Liên Hoắc

một ngôi nhà trong khu dân cư đang được xây dựng. Khu dân cư

bên kia phố đêm đã bước đầu thành hình, chính thức được đổi

tên thành Chung cư Xuyên Hải. Thông qua tin tức tặng nhà cho

trạng nguyên khối tự nhiên Tô Thành, Chung cư Xuyên Hải

không chỉ gây được tiếng vang lớn mà còn công khai tạo được

ấn tượng tốt về bản thân.

Quý Liên Hoắc nghe theo lời đề nghị của Vương Chiêu Mưu, bình

tĩnh đứng trước giới truyền thông, nhận hợp đồng tặng nhà và

chìa khóa từ Lão Tề, sau đó bày tỏ lòng biết ơn trước đông đảo

truyền thông. Chuyện này sẽ được đăng trên báo sớm nhất vào

ngày mai.

Trên đường về, Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên bị giới truyền

thông vây quanh gần hết ngày, ôn hòa nói. "Chìa khóa Lão Tề

đưa cho cậu vẫn chưa dùng được, phải đợi thêm vài tháng nữa."

"Không sao đâu, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc giữ nguyên nụ

cười trên môi, ngoan ngoãn trả lại chiếc chìa khóa đã nhận được

cho Vương Chiêu Mưu. "Em rất vui khi có thể giúp đỡ anh Chiêu

Mưu."

Tài xế vừa lái xe vừa lén chú ý tới tình hình phía sau. Quý Liên

Hoắc bây giờ thật sự là một cái bánh thơm phưng phức, ngay cả

anh ta khi về nhà cũng nghe cha mẹ bàn luận việc này, có thể

thấy được tầm quan trọng của trạng nguyên này là thế nào. Bây

giờ sếp lại tặng cậu ta một căn hộ, đúng là có được cả danh lẫn

lợi.

Vương Chiêu Mưu cất chìa khóa, nhìn thiếu niên như thế, ánh

mắt hơi lóe sáng. "Chung cư Xuyên Hải về sau có thể cần cậu

hợp tác thêm, có muốn phần thưởng gì không?"

Quý Liên Hoắc sững sờ, xấu hổ cụp mắt xuống, lông mi đen

nhánh che mất nửa đồng tử, chưa kịp nói gì thì tai đã đỏ bừng.

"Nói đi." Vương Chiêu Mưu vẫn giữ thái độ ôn hòa.

Tài xế cũng lén dỏng tai lên nghe.

Quý Liên Hoắc khẽ mím môi chỉ vào tài xế phía trước.

Tài xế trợn mắt kinh hãi, thật không ngờ mình hóng hớt thì

chuyện lại dính tới mình! Quý Liên Hoắc muốn mình làm gì!

Vương Chiêu Mưu cũng khá kinh ngạc nhìn tài xế ngồi ở hàng

ghế trước.

"Em muốn học lái xe." Quý Liên Hoắc nhìn thẳng vào Vương

Chiêu Mưu: "Em cũng muốn đưa anh Chiêu Mưu đi làm."

Là muốn học lái xe à. Tài xế vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe

đến câu sau, hơi thở vừa mới thoát ra lại chợt nghẹn vào. Thế là

sao! Tại sao có cảm giác như sắp bị cướp việc thế này!

Nghe Quý Liên Hoắc nói muốn học lái xe, Vương Chiêu Mưu mỉm

cười đồng ý: "Được."

Phải mất ít nhất bốn mươi ngày kể từ khi bắt đầu học lái xe cho

đến khi lấy được bằng lái, kỳ nghỉ là thời điểm thích hợp để học.

Quý Liên Hoắc dù có trượt môn nào thì vẫn có thể vừa học đại

học, vừa tranh thủ học lái xe vào cuối tuần hoặc khi có ít lớp.

Yêu cầu của trẻ con chỉ có thế này, vẫn có thể đáp ứng được.

"Anh Chiêu Mưu dạy em trước được không?" Quý Liên Hoắc lấy

hết can đảm nói: "Em không biết gì về xe hơi cả."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, bảo tài xế tấp vào lề, cho Quý Liên

Hoắc ngồi vào ghế phụ, còn anh ngồi ghế lái.

"An toàn là quan trọng nhất." Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên,

làm động tác kéo dây an toàn, tìm cách nâng cao ý thức an toàn

cho cậu. Bây giờ Tô Thành kiểm tra không chặt chẽ, nhưng sau

này nếu người ngồi ghế phụ không thắt dây an toàn sẽ bị cảnh

cáo và phạt tiền.

Quý Liên Hoắc vốn luôn ngồi ở ghế sau, chưa từng ngồi ở ghế

phụ, nghe Vương Chiêu Mưu nhắc nhở thì hồi hộp nhìn một lúc,

không biết phải làm sao.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhẹ với thiếu niên, nghiêng người

qua, rút dây an toàn ra, đặt vào tay Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc ngơ ngác ngồi đó, nhìn Vương Chiêu Mưu khi cúi

người đã lướt qua thân hình mình, bóng dáng anh bao trùm lên

mình, mang theo hơi thở đặc biệt, nhanh chóng chiếm giữ mọi

lãnh địa. Cậu gần như không biết làm sao để thở.

Cầm dây an toàn trong tay, Quý Liên Hoắc cố gắng thở đều, chợt

nhớ Lão Tề thường ngồi ở ghế phụ như thế nào, bèn cúi đầu tìm

chỗ còn lại, cuối cùng thắt dây được an toàn vào.

"Nhìn này." Vương Chiêu Mưu hơi ngả người ra sau, để Quý Liên

Hoắc nhìn xuống chân mình: "Đây là chân ga, thắng, côn."

Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn, bất giác nghiêng người về phía

trước, nhìn thấy đôi giày da không tì vết, rồi thấy ống quần tây

đã được ủi phẳng phiu của người kia.

"Nhìn đây nữa." Vương Chiêu Mưu nắm lấy cần số, dạy Quý Liên

Hoắc cách cài số.

Đôi bàn tay thon dài trắng trẻo cầm cần số màu đen trông càng

xinh đẹp hơn, Quý Liên Hoắc không biết tại sao, nhưng khi nhìn

thấy cảnh tượng trước mắt, bụng dưới vô thức co thắt, mặt bắt

đầu nóng lên.

Không nên như thế.

"Đã thấy rõ chưa?" Vương Chiêu Mưu thực hiện đầy đủ động tác

sang số rồi ngước mắt hỏi thiếu niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play