Dù không tra được kết quả nhưng vẫn trấn an được lòng người.

Tiền thuê thuyền và tiền cọc đã trả xong, chủ thuyền lấy áo

phao ra đưa cho ba người. Quý Đại Bảo quá nhỏ, chủ thuyền

trùm áo phao vào cho nó, che khuất hẳn mặt của thằng nhóc.

"Tôi không có cái nào nhỏ hơn nữa rồi." Chủ thuyền chỉ vào

quán nước bên cạnh, đề nghị như đùa: "Hay là hai cậu không

uống vài chai nước rồi cột mấy cái chai rỗng vào người nó, nếu

rơi xuống nước vẫn nổi lên được đấy."

Vương Chiêu Mưu cười lịch sự với chủ thuyền, Quý Liên Hoắc cố

gắng hết sức để cột chặt áo phao vào người Quý Đại Bảo mới coi

như giữ chắc được.

Trong lúc họ đang tra điểm số, cái thuyền gỗ cuối cùng có mái

che của khu cho thuê thuyền đã bị chèo đi mất, Vương Chiêu

Mưu nhìn một hàng thuyền vịt vàng lớn và ngỗng trắng lớn còn

sót lại, nhất thời không biết đưa ra quyết định thế nào. Chợt nhớ

lại tiết mục biểu diễn Vịnh Con Ngỗng của Quý Đại Bảo, anh chỉ

vào thuyền ngỗng trắng đang dừng sát bờ, ra hiệu cho chủ

thuyền.

Công viên Tô Thành chưa phổ biến thuyền chạy bằng điện, đa

số vẫn là thuyền mái chèo và thuyền đạp chân, thuyền ngỗng

lớn là loại đạp bằng chân, Vương Chiêu Mưu có nhiệm vụ giữ

Quý Đại Bảo, còn Quý Liên Hoắc chịu trách nhiệm làm động cơ

của thuyền. Quý Liên Hoắc ra sức đạp mạnh, cánh quạt bên dưới

con ngỗng trắng to lớn quay liên tục, đưa thuyền ra giữa hồ.

Quý Đại Bảo tò mò nhìn xuống mặt nước, cảm giác như đang

ngồi trên một bộ tăng áp động cơ hiệu suất cực lớn.

Vương Chiêu Mưu lắng nghe tiếng nước, nhìn thiếu niên vất vả

mà không nhịn được cười. Ánh nắng mùa hè chiếu xuống mặt hồ

phản chiếu khung cảnh lung linh, hầu hết cây trồng bên bờ hồ

đều là cây liễu, cành liễu mềm mại rũ xuống, gió thổi qua,

những cành liễu chạm vào mặt nước lại đung đưa làm xáo động

cả một vùng hồ. Gió trên hồ mang theo hơi ẩm mùa hạ, Quý

Liên Hoắc nhìn đăm đăm người đang ngồi đối diện, thấy nụ cười

trên môi anh, không hiểu sao lại rơi vào trạng thái xuất thần.

"Nếu kết quả thi cao hơn nhiều so với chuyên ngành kinh tế của

Đại học Tô Thành, tôi đồng ý cho cậu vào trường tốt hơn, học

chuyên ngành tốt hơn." Vương Chiêu Mưu ôm Quý Đại Bảo,

chỉnh lại tư thế ngồi, ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu niên đối diện.

"Nhưng em... chỉ muốn học chuyên ngành kinh tế Đại học Tô

Thành." Quý Liên Hoắc nhìn thẳng vào mắt Vương Chiêu Mưu,

trong mắt đầy chân thành.

Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lát là hiểu ra ý định của Quý Liên

Hoắc. Đại học Tô Thành gần nhà, cuối tuần có thể về nhà, Quý

Liên Hoắc luôn lo lắng cho Quý Đại Bảo, nếu đi học ở nơi khác,

chụp vài tấm ảnh có lẽ không đủ làm vơi đi nỗi nhớ. Vương

Chiêu Mưu khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn đỉnh đầu Quý Đại Bảo,

rồi lại ngước mắt nhìn Quý Liên Hoắc.

"Bây giờ cậu đã trưởng thành, có suy nghĩ độc lập của riêng

mình, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu."

"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhỏ giọng đáp.

"Đợi vào đại học..." Vương Chiêu Mưu nhìn ra mặt hồ, ngửi mùi

nước thoang thoảng. "Phải học tập chăm chỉ, kết bạn nhiều hơn,

nếu gặp được người yêu, cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ tăng thêm

chi phí sinh hoạt cho cậu."

Quý Liên Hoắc trầm mặc một lát, chăm chú nhìn người đối diện,

hồi lâu không biết nói sao. Dường như có thứ gì đó mắc kẹt

trong cổ họng, làm cậu không nói nên lời.

Thiếu niên không đáp, Vương Chiêu Mưu quay lại thì thấy Quý

Liên Hoắc đang mím môi, hai tay đặt bên hông siết chặt, các

khớp xương trắng bệch.

"Không cần phải xấu hổ." Vương Chiêu Mưu cười thoải mái:

"Không cho cậu yêu đương lúc học cấp 3 là vì sợ sẽ ảnh hưởng

đến việc học, nhưng vào đại học thì coi như đã đặt nửa bước

chân vào xã hội, có người yêu là chuyện bình thường."

Quý Liên Hoắc cảm thấy lồng ngực căng tức, chua xót khó chịu.

Mỗi lời người nọ nói đều đâm vào tim cậu, ghim sâu đến mức

sắp chảy máu. Sao em có thể thích người khác được nữa? Cả trái

tim, tâm hồn và thể xác của em đều ở chỗ anh rồi. Dũng khí pha

lẫn với cảm giác chua chát dâng lên trong lồng ngực, Quý Liên

Hoắc cắn chặt môi, nhìn Vương Chiêu Mưu, cố gắng nói bằng

giọng điệu như bình thường.

"Vậy còn anh Chiêu Mưu, anh Chiêu Mưu có yêu ai hồi học đại

học không?"

Thiếu niên hỏi vậy lại làm khó Vương Chiêu Mưu. Anh giơ tay

lên, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ trán, nụ cười thoáng chút bất

lực: "Lúc tôi còn học đại học, ba tôi bị bệnh, tôi phải chạy qua

chạy lại giữa trường, bệnh viện và công ty, không có thời gian

cho chuyện tình cảm."

"Sau này thì sao?" Quý Liên Hoắc lấy hết can đảm nhìn thẳng

vào người trước mặt.

"Sau này..." Vương Chiêu Mưu ngừng nói, không hiểu sao lại nhớ

đến mình ở kiếp trước.

Sau khi ông Vương qua đời, xung quanh anh chẳng còn người

thân nào nữa, chỉ có thể cô độc một mình. Hầu như ngày nào

anh cũng ở công ty, thỉnh thoảng về nhà cũng chỉ thấy căn nhà

trống trải, quá thiếu sức sống. Vì vậy anh nhận nuôi một chú chó

chăn cừu Đức đã nghỉ hưu, để ít nhất sẽ có nó chào đón mình

khi về đến nhà.

Nghĩ đến con chó chăn cừu Đức ấy, Vương Chiêu Mưu hơi nhếch

môi, nó cũng thường ngoạm dép trong miệng mang đến cho

anh. Giống như thiếu niên vậy.

Trước khi anh phá sản thì chú chó đã đến tuổi phải ra đi, nó cố

gắng cầm cự, cuối cùng cũng đợi chủ nhân được về nhà, ngậm

đôi dép đến cho anh lần cuối, đêm đó cũng là lần đầu tiên nó rời

khỏi ổ của mình, bò lên giường, nhắm mắt trong vòng tay anh.

Đến tận khi chết, Vương Chiêu Mưu vẫn còn giữ tấm thẻ tên của

nó, vật này giúp anh gắng gượng được một khoảng thời gian,

nhưng rồi cũng không thể thoát khỏi số phận chết vì bệnh nặng.

Kiếp này liệu có giống kiếp trước không? Đến tận cuối đời, anh

không còn gia đình, không còn bạn bè, không có cả bạn đời.

"Sau này..." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Đại Bảo trong tay, nhìn

tên tổng giám đốc Lãnh kiếp trước đã đẩy anh vào tuyệt vọng

chỉ bằng một câu nói, giữ cho giọng điệu của mình vững vàng.

"Sau này có lẽ sẽ xem xét."

"Anh Chiêu Mưu thích người như thế nào?"

Hôm nay hình như thiếu niên có rất nhiều câu hỏi, Vương Chiêu

Mưu giao Quý Đại Bảo trong tay cho Quý Liên Hoắc rồi nhìn ra

mặt hồ.

Quý Liên Hoắc đợi thật lâu, ánh mắt vẫn dõi theo từng hành

động của Vương Chiêu Mưu, cậu rất muốn có được câu trả lời

này, chỉ cần Chiêu Chiêu đưa ra một khuôn mẫu, dù có thế nào

đi chăng nữa, cậu cũng sẽ chen vào trong cái khuôn đó bằng

được, kể cả khi phải mài mòn hết các góc cạnh của mình.

Quý Đại Bảo bị áo phao che khuất tầm nhìn, định giơ tay lên

nhưng bị Quý Liên Hoắc đang chờ đáp án đè xuống.

Vương Chiêu Mưu xuất thần nhìn mặt hồ, anh thích người như

thế nào? Dường như chính anh cũng không thể trả lời câu hỏi

này. Dáng vẻ của một người tri kỷ quá trừu tượng, tưởng chừng

khó diễn tả bằng lời, có lẽ chỉ sau khi gặp được người ấy, trái tim

anh mới rung động và cho mình đáp án.

Suy nghĩ hồi lâu, Vương Chiêu Mưu định thần lại thì thấy thiếu

niên vẫn đang nhìn mình, chờ đợi câu trả lời của anh. Vương

Chiêu Mưu tựa vào thân thuyền, một tay chống cằm, mỉm cười

nhìn vào mắt cậu.

"Người tôi thích có lẽ là người có thể ở bên tôi đến hết cuộc đời."

Gió mang hơi nước thổi qua thuyền nhỏ, Quý Liên Hoắc nghe

thấy nhịp tim của chính mình như tiếng dùi gõ mạnh vào trống,

nối tiếp nhau lần này đến lần khác. Anh Chiêu Mưu thích người

có thể đi cùng anh ấy đến hết cuộc đời. Quý Liên Hoắc bỗng

nhiên vui mừng lạ thường, cúi đầu nhìn xuống ngực mình.

Mình có thể đồng hành cùng anh Chiêu Mưu suốt đời!

Mình chỉ muốn ở bên anh Chiêu Mưu đến hết cuộc đời!

Khuôn mẫu mà anh Chiêu Mưu miêu tả hoàn toàn phù hợp với

mục đích của mình. Quý Liên Hoắc không thể diễn tả hết được

niềm vui, cả người bị bao trùm trong vui sướng.

Nhưng chỉ sau có nửa phút, Quý Liên Hoắc chợt nhận ra vấn đề.

Yêu cầu của anh Chiêu Mưu quá thấp. Sẽ có vô số người sẵn

sàng hành động, chỉ cần anh lên tiếng thì sẽ có rất đông người

theo đuổi anh, sẵn sàng ở bên anh suốt cuộc đời. Cậu chỉ là một

trong số họ. Một phần trăm, một phần ngàn, cũng có thể chỉ là

một phần mười ngàn.

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, thấy tâm trạng cậu bỗng trở

nên tươi sáng, nhưng một lúc sau lại chán nản. Phải công nhận

rằng thật khó để đoán được tâm tư của trẻ con.

"Về thôi." Vương Chiêu Mưu nhìn đồng hồ, thời gian thuê thuyền

là hai tiếng, bây giờ đã qua khoảng hơn 100 phút, chèo thuyền

trở về là vừa đúng giờ.

"Dạ." Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn đạp bàn đạp, chuyển hướng

cho ngỗng trắng lớn quay về điểm xuất phát, trong đầu hiện lên

muôn vàn suy nghĩ.

Nếu cậu chỉ là một trong số một trăm người bằng lòng đi cùng

anh Chiêu Mưu suốt đời, thì tại sao không xua đuổi chín mươi

chín người còn lại? Khiến họ không thể đến gần anh Chiêu Mưu,

cho đến cuối cùng cậu sẽ là người duy nhất còn lại bên cạnh

anh.

Quý Liên Hoắc không hiểu sao chợt nhớ đến Tô Vân Ôn. Hắn ta

là người trước đây từng ở cạnh anh Chiêu Mưu, nhưng hắn quá

ngu ngốc, dùng mấy thủ đoạn nhỏ rồi còn để cho anh Chiêu

Mưu vạch trần, sau đó chẳng những bị anh Chiêu Mưu mắng mà

còn bị đuổi ra ngoài. Sau này trong buổi đấu giá, dù hắn có nhảy

nhót cỡ nào, anh Chiêu Mưu cũng không thèm nhìn hắn thêm

lần nào. Cậu không thể làm như Tô Vân Ôn, cậu phải đủ thông

minh, nếu không sẽ có kết cục tương tự.

"Liên Hoắc!"

Quý Liên Hoắc ngẩng lên, thấy mình đạp bàn đạp quá mạnh,

suýt nữa đã đâm vào cái thuyền vịt vàng lớn ở bãi đậu, thuyền

đạp không dễ thắng lại, ngỗng trắng lớn đâm vào mông vịt vàng

lớn, suýt tróc hết cả sơn.

Ba người xuống thuyền, chủ thuyền cho thuê đi kiểm tra tình

hình vịt vàng lớn, nhìn người chịu trách nhiệm đạp thuyền là Quý

Liên Hoắc, u oán nói: "Anh bạn trẻ, hơi nóng nảy đấy."

Quý Liên Hoắc đỏ mặt, lén liếc nhìn Vương Chiêu Mưu bên cạnh

một cái rồi tai cũng đỏ bừng.

"Không có gì đâu, sau này cẩn thận." Chủ thuyền trả lại tiền đặt

cọc.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cái áo phao, Quý Đại Bảo nhìn sang

chú út, ánh mắt tỏa ra ngọn lửa tức giận. Áo phao vốn đã lớn

rồi, nhưng sau khi bị chú út cột chặt lại, tầm nhìn của nó hoàn

toàn bị che khuất, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải cũng

chỉ thấy áo phao, trong khi mục đích đi thuyền là để ngắm cảnh

kia mà! Nó thì được ngắm cái áo phao suốt hai tiếng đồng hồ,

vẫy tay thế nào cũng không có ai chú ý đến, tức chết đi được!

×××

Vương Chiêu Vân ở quán net xuyên đêm, thỉnh thoảng về nhà

thay đồ, tắm rửa, sau đó lấy tiền tiếp tục đi chơi, hơn mười ngày

liên tục, cuối cùng cũng lập lại uy danh cho tài khoản của mình.

Vào ngày này, có rất nhiều học sinh đến quán net để tra điểm thi

đại học.

"Xem điểm được rồi à?" Vương Chiêu Vân hưng phấn một lát, vội

vàng mở trang web tra cứu điểm, nhập thông tin của mình, nhìn

vào thanh tiến độ rồi sợ hãi nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Vương Chiêu Vân cẩn thận mở một mắt ra trước.

Ngữ văn 36, toán 17, tiếng Anh 51, tự nhiên tổng hợp 33... tổng

điểm 137.

Vương Chiêu Vân hơi bất ngờ khi thấy tổng điểm của mình, thế

mà lại không phải hai chữ số nữa! Môn tiếng Anh thậm chí còn

đạt điểm cao nhất trong lịch sử!

---

Người dịch: Thằng nhỏ không cần ai dạy cũng biết phải làm gì

=))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play