Vương Chiêu Mưu vừa dứt lời, lại cảm thấy cánh tay đang ôm

mình siết chặt như cũ, lưng cảm nhận được bàn tay thiếu niên

áp sát vào người mình như vô thức nắm lấy thứ gì đó, cái đầu

bù xù trên cổ nhẹ nhàng dụi qua dụi lại, hơi thở phả vào hõm cổ

ấm áp lại hơi ngứa ngáy.

Tài xế lấy vali trong cốp xe ra, mới đi được hai bước đã thấy sếp

mình đang bị ôm chặt đằng trước.

Chia cách không lâu rồi gặp lại ấy mà.

Hiểu hiểu.

Tài xế xách vali đứng đợi bên cạnh, dù bây giờ đang là mùa

xuân, gió về đêm vẫn hơi se lạnh, đứng hồi lâu cũng khá lạnh.

Tài xế dậm chân nhìn đồng hồ, không biết tại sao sếp bị ôm suốt

mười phút rồi mà cậu thiếu niên kia còn chưa chịu buông ra.

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn tài xế bên cạnh đã lạnh đến nỗi phải

rụt đầu, bèn vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc ra hiệu buông tay.

Như nhận được tín hiệu nào đó, thiếu niên càng siết chặt vòng

tay không muốn buông.

Tài xế sờ sờ chóp mũi, liếc nhìn chỗ khác, ho khan vài tiếng.

Nghe thấy tiếng ho từ bên cạnh, Quý Liên Hoắc nhìn sang bên,

thấy tài xế đang lúng túng đứng đó với chiếc vali, mới chịu

buông lỏng cánh tay từng chút một, cố giấu đi vẻ luyến tiếc

trong mắt.

Vương Chiêu Mưu hít thở, thấy thiếu niên đã đi qua định lấy vali

từ tay tài xế, tài xế khó xử nhìn sếp, Vương Chiêu Mưu khẽ gật

đầu, tài xế buông tay, để cậu cầm vali bằng một tay, ngoan

ngoãn đi theo sau sếp.

Vừa bước vào cửa, Quý Liên Hoắc đã vội bật đèn chính trong

phòng khách như chào đón chủ nhân căn biệt thự.

Vương Chiêu Mưu vừa cởi áo ra thì đã được thiếu niên nhận lấy,

treo chắc chắn trên giá treo áo, tiếp đó cậu chạy đi lấy dép, ngồi

xổm bên chân anh, mắt sáng ngời. Sau khi lưỡng lự xỏ dép vào,

Vương Chiêu Mưu lại thấy cậu đứng dậy ngay, rửa tay xong rót

nước ấm, lấy mấy món điểm tâm trong bếp ra đặt trước mặt

anh.

"Anh Chiêu Mưu, anh ăn cơm chưa, có đói không?"

Vương Chiêu Mưu nhấp một ngụm nước ấm, bình tĩnh lắc đầu.

Nếu anh nói mình đói, e rằng cậu nhóc này sẽ xách nồi ra rang

hạt dẻ lúc nửa đêm mất.

Ăn nhẹ xong, Vương Chiêu Mưu nhìn sang Quý Liên Hoắc ngồi

bên cạnh, đôi mắt đen sáng ngời vẫn luôn nhìn anh, như thể

nhìn sao cũng không đủ, khóe môi cũng bất giác nhếch lên.

"Mang hành lý lại đây." Vương Chiêu Mưu lấy tờ giấy lau khóe

miệng: "Trong đó có quà cho cậu."

"Quà... cho em?" Hai mắt Quý Liên Hoắc dần mở to, cậu lập tức

đứng dậy, nóng lòng xách vali đến trước mặt Vương Chiêu Mưu,

mắt toát lên vẻ vui mừng, nếu có cái đuôi phía sau không chừng

có thể vẫy đủ nhanh để bay lên. Anh Chiêu Mưu đi công tác mà

không quên mình, còn mang quà về cho mình nữa!

Vương Chiêu Mưu mở vali ra, bên trong là quần áo được gấp gọn

gàng và vài tập tài liệu, bên cạnh là những món quà anh mang

về từ chuyến đi này. Lấy con thú nhồi bông chuẩn bị cho Quý

Đại Bảo bỏ sang một bên, Vương Chiêu Mưu lấy chiếc hộp tinh

xảo bên dưới đưa cho Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc nhận lấy bằng cả hai tay, mở ra thì nhìn thấy thứ

đang nằm bên trong. Một cái máy chụp hình kỹ thuật số đời mới

nhất.

Vương Chiêu Mưu thấy thiếu niên có vẻ ngơ ngác, bèn cầm lấy

chiếc máy chụp hình kỹ thuật số trong tay Quý Liên Hoắc, giới

thiệu ngắn gọn cho cậu.

"Cái lỗ này là nơi cắm cáp dữ liệu, có thể dùng để sạc và kết nối

với máy tính, cũng có thể dùng để tải hình lên. Nút tròn này

chính là nút chụp hình, khi chụp thì nhấn vào đó một cái là được

một tấm hình. Cậu cũng có thể thiết lập, máy chụp hình này có

chức năng tạm hoãn mười giây. Ngoài ra còn có một nút bên

cạnh, nhấn vào nó thì ống kính sẽ vươn ra, dùng để điều chỉnh

tiêu cự..."

Quý Liên Hoắc chăm chú lắng nghe, nhìn Vương Chiêu Mưu mở

nắp ống kính của máy chụp hình kỹ thuật số, sau khi thiết lập

xong thì chụp một tấm hình phòng khách.

Hình chụp bằng máy chụp hình kỹ thuật số rõ hơn nhiều so với

chụp bằng điện thoại di động. Quý Liên Hoắc cẩn thận đến gần

Vương Chiêu Mưu, ngửi mùi hương nhẹ nhàng mát lạnh trên

người anh, cúi đầu nhìn vào tấm hình trong ống kính.

"Nó rất nhẹ, chỉ hơn 500 gram." Vương Chiêu Mưu đưa máy

chụp hình kỹ thuật số cho Quý Liên Hoắc: "3,34 triệu pixel, có bộ

lưu trữ CD bên trong, đủ để cậu chụp rất nhiều."

"Nếu thích, cậu có thể đến tiệm chụp hình, rửa hình trong này

ra, lưu giữ mãi mãi." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc cúi

đầu nghiêm túc nghiên cứu máy chụp hình, giơ tay xoa đầu cậu.

Quý Liên Hoắc sắp tốt nghiệp cấp 3, tặng cậu một chiếc máy

chụp hình có thể giúp cậu lưu giữ thêm nhiều kỷ niệm đẹp.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhìn chiếc máy chụp hình kỹ

thuật số trong tay, rồi lại ngước mắt nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh

mắt chân thành pha chút cần khẩn. "Em chụp anh được không?"

Vương Chiêu Mưu chưa bao giờ thích chụp hình. Khi tập đoàn

Vương Thị hùng mạnh, sau khi phỏng vấn xong, đôi khi Vương

Chiêu Mưu sẽ yêu cầu phóng viên xóa hình của mình. Nhưng sau

đó công nghệ ngày càng phát triển, trong công ty không ít người

đã lén lút chụp hình anh, đến lúc Vương Thị phá sản, Vương

Chiêu Mưu phải đối mặt với hàng trăm ống kính, micro của giới

truyền thông gần như chĩa vào mặt anh không biết kiêng nể gì,

anh bị chụp ảnh quá nhiều lần nên cũng tê liệt rồi.

Nhưng mục đích chụp hình của Quý Liên Hoắc lại không giống

những người khác. Vương Chiêu Mưu thỉnh thoảng cũng muốn

giữ lại vài bằng chứng để bảo vệ bản thân sau này.

"Chờ ngày mai." Vương Chiêu Mưu ôn hòa nhìn thiếu niên: "Chờ

chị Trình thức dậy, là có thể chụp cho chúng ta một tấm."

Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, như chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn

thử lên tiếng: "Anh Chiêu Mưu, anh vừa nói máy chụp hình này

có chức năng tạm hoãn mười giây, chúng ta chụp trước một tấm

được không?"

Trong mắt thiếu niên đầy vẻ khao khát, Vương Chiêu Mưu suy

nghĩ, cảm thấy cũng được.

Quý Liên Hoắc đặt máy chụp hình kỹ thuật số lên mặt bàn, căn

chỉnh cho Vương Chiêu Mưu trên sô pha, điều chỉnh cẩn thận

xong thì nhấn nút chụp. Vương Chiêu Mưu cho rằng Quý Liên

Hoắc vô tình bấm nhầm nút nên không quan tâm, chờ khi Quý

Liên Hoắc điều chỉnh độ trễ rồi bấm chụp lại xong, anh nhìn

thiếu niên chạy nhanh tới ngồi cạnh mình. Quý Liên Hoắc dựa

vào người bên cạnh, tim đập thình thịch, mười giây tạm hoãn

còn chưa hết, cậu lại lén nghiêng người thêm một chút. Tiếng

màn trập vang lên, thiếu niên nở nụ cười vui vẻ, Vương Chiêu

Mưu cũng khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào ống kính.

Thấy thiếu niên mang máy chụp hình đến, cúi đầu tập trung

xem, Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Thích không?"

Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong

mắt hiện lên niềm vui khó lòng che giấu được. "Dạ thích!"

Quý Đại Bảo ngủ một giấc xong tỉnh dậy, thấy bên cạnh có thứ

gì đó màu xanh lá cây đang cười toe toét. Hét lên "áu" một

tiếng, Quý Đại Bảo giật mình tỉnh lại, lăn người về sau một vòng,

bị hàng rào chặn lại. Vật màu xanh đó vẫn bất động, Quý Đại

Bảo dụi mắt nhìn kỹ mới nhận ra thứ vừa nằm ngay cạnh đầu

mình là một con khủng long nhồi bông màu xanh lá cây! Nó thở

dài một hơi nhẹ nhõm, dùng đôi tay nhỏ bé vỗ lên ngực mình,

cảm giác tim mình vừa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khoan đã.

Quý Đại Bảo cau mày, nhận ra sự việc không hề đơn giản. Nó

chưa từng có một món đồ chơi như thế này, con khủng long

xanh này lại mới toanh, chú út không hiểu tình cảm là cái gì chắc

chắn sẽ không phí tiền mua cho mình một món đồ chơi, vậy sự

thật chỉ có một!

Vương Chiêu Mưu cuối cùng cũng đã về!

Anh lớn về rồi!

Quý Đại Bảo giơ chân nhỏ chọc vào con khủng long xanh, phát

hiện không có máy móc gì bên trong thì vui vẻ cưỡi lên khủng

long, vừa kêu "ngao ngao" vừa vung vẩy tay. Đúng là một người

anh tốt, còn nhớ mang quà về cho mình nữa chứ!

Nghe tiếng "lạo xạo lạo xạo" ngoài cửa sổ, Quý Đại Bảo càng

chắc chắn hơn về suy đoán của mình. Tuần nào về chú út cũng

rang hạt dẻ, kỹ năng ngày càng thuần thục hơn, chính là vì chờ

đợi khoảnh khắc này!

Vương Chiêu Mưu đi công tác về, ngày đầu tiên đã được ăn hạt

dẻ rang đường phiên bản hoàn hảo của Quý Liên Hoắc, Quý Đại

Bảo cứ rúc sâu vào lòng anh, trong đôi mắt đen láy là vô vàn nỗi

nhớ. Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Quý Đại Bảo, ngày trước

bảo nó đi tiễn Quý Liên Hoắc, thằng ranh con này còn tỏ ra

quyến luyến không rời, suýt khóc oa oa lên, thế mà chỉ vừa quay

người đi, ranh con đã chỉ lo lấy lòng anh, đâu còn nhớ nhung gì

chú út của nó nữa.

Ăn sáng xong, Vương Chiêu Mưu nhớ tới việc Quý Liên Hoắc thi

thử vào lúc anh đi tháng trước, nên hỏi thăm tình hình.

"Bài thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học kết thúc ngày hôm

qua." Quý Liên Hoắc nhìn người ngồi trên ghế chính với ánh mắt

ngoan ngoãn: "Tuần sau sẽ có kết quả, em muốn cho anh xem

thành tích của cả hai kỳ thi một lượt."

"Được." Vương Chiêu Mưu gật đầu, anh cũng biết dựa vào điểm

trung bình của hai lần thi thử thì chính xác hơn.

"Tiểu Quý dạo này học hành chăm chỉ lắm." Chị Trình đứng cạnh

không nhịn được lên tiếng khen thiếu niên: "Gần như dành hết

thời gian cho việc học, Đại Bảo cũng không được quan tâm

nhiều nữa."

Quý Đại Bảo nghe vậy thì bĩu môi, kiêu ngạo quay đầu đi, nằm

trong vòng tay của Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, thoáng nhớ lại miêu tả của người

khác về người cầm quyền nhà họ Lãnh ở kiếp trước: bất chấp

thủ đoạn để đạt được mục đích. Quý Liên Hoắc quả thực rất tập

trung vào mục đích của mình, nhưng việc ít chú ý đến Quý Đại

Bảo trong kỳ thi đại học vẫn còn nằm trong giới hạn bình

thường.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi một ngày trôi qua, Quý Liên Hoắc lưu luyến

rời khỏi biệt thự. Sau khi trở lại trường học, La Ngũ Nhất phát

hiện ngay rằng tuần này Quý Liên Hoắc tuy không mang theo

hạt dẻ rang đường nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn trước

rất nhiều, về cơ bản đã khôi phục lại trạng thái trước đó, không

còn u ám và đáng sợ như tháng trước nữa.

"Quý huynh, tôi mua một cuốn lưu bút tốt nghiệp phong cách

kiếm hiệp này." La Ngũ Nhất ngập ngừng nói: "Giờ tự học buổi

tối, cậu viết cho tôi được không?"

"Ừ." Quý Liên Hoắc đang soạn sách vở của mình, nhưng vẫn trả

lời La Ngũ Nhất.

Quả nhiên đã khôi phục. La Ngũ Nhất thở phào nhẹ nhõm, lại

bắt đầu nói đùa với Quý Liên Hoắc: "Quý huynh, tuần này không

có hạt dẻ rang đường à?"

Quý Liên Hoắc dừng lại, quay đầu nhìn La Ngũ Nhất, trong mắt

lấp lánh sự hài lòng: "Không có." Là của anh Chiêu Mưu hết.

Trong văn phòng, kết quả kỳ thi thử cuối cùng trước thi đại học

đã có, bảng điểm đã đến tay các thầy cô. Thầy chủ nhiệm nhìn

bảng điểm tổng trên tay mà sững sờ hồi lâu, mắt đầy vẻ khó tin.

"Thầy Lưu, cô Tôn, lấy bài thi của Quý Liên Hoắc ra, chúng ta

cộng điểm lại, xem có sai sót không."

Thầy chủ nhiệm vừa dặn dò các giáo viên bộ môn khác, vừa lấy

ra xấp bài thi toán mình phụ trách, tìm ra bài thi của Quý Liên

Hoắc trong một chồng bài, cúi đầu cẩn thận so sánh từng câu

hỏi một.

"Cộng lại một lần rồi, không sai đâu." Cô Tôn cũng cúi đầu, đọc

lại đáp án trên giấy thi.

Sau khi thầy chủ nhiệm xem lại, cộng điểm lại lần nữa, xác nhận

là đúng, thầy sững sờ ngồi vào chỗ của mình, cảm thấy máu

trong người đang dồn hết lên đầu.

"Bên tôi không có vấn đề gì cả." Thầy Lưu cầm đáp án trên tay

đối chiếu với đáp án trên đề thi, không khỏi kinh ngạc nói.

"Thành tích của Quý Liên Hoắc thật sự rất ổn định, lần trước ngữ

văn 139 điểm, lần này được 138 điểm, tuy bị mất một điểm ở bài

luận nhưng vẫn đứng thứ nhất cả bộ môn."

"Thầy sang xem thành tích môn khác của thằng bé này." Thầy

chủ nhiệm hít một hơi thật sâu, bắt đầu lật tìm thông tin liên lạc

của Vương Chiêu Mưu.

Thầy Lưu và cô Tôn tò mò bước tới, xem điểm từng môn ở hàng

đầu trong bảng điểm tổng của lớp.

"Ngữ văn 138, toán 141, tiếng Anh 136, tự nhiên tổng hợp

286..."

Mấy giáo viên nhìn nhau một cái, rồi nhìn lại tổng điểm ở phía

cuối cùng.

701.

Đọc tiếp tới là thứ hạng trong lớp và thứ hạng toàn khối.

Cô Tôn và thầy Lưu quay về ghế của mình, không hẹn mà cùng

đặt tay lên tim.

Thầy Lưu nhét viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh dưới lưỡi,

đứng dậy nhìn lại bảng điểm tổng.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời!

Thầy chưa bao giờ dạy ra ai đứng nhất toàn khối cả!

Thầy chủ nhiệm nhấc ống nghe lên bấm vào số máy của Vương

Chiêu Mưu theo thông tin trên phiếu liên lạc phụ huynh bằng

những ngón tay run rẩy.

"Chúng ta tính lại lần nữa nhé?" Cô Tôn còn hơi hoảng hốt:

"Chưa có trường hợp học sinh lớp thường nào vượt qua lớp nâng

cao."

Bàn tay đang bấm điện thoại của thầy chủ nhiệm khựng lại, thầy

đặt máy xuống, cùng hai giáo viên kia đi lấy bài thi cả bốn môn

của Quý Liên Hoắc, rồi xúm lại tiếp tục cộng điểm.

Vẫn không sai một điểm nào.

Huyết áp của ba người bắt đầu tăng cao.

Không ngờ thầy lại dạy ra một học sinh có thể vượt qua lớp nâng

cao! Nếu cứ bạo gan mà nghĩ thì biết đâu trạng nguyên khối

khoa học tự nhiên của Tô Thành sẽ thuộc về lớp thầy!!!

Thầy chủ nhiệm ôm trán, ngồi xuống ghế, khó nén được kích

động nhấc ống nghe điện thoại lên.

---

Người dịch: Đọc tới đây có ai nhận ra một phần kế hoạch trả thù

của sếp Vương chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play