"Số 888, 3 triệu 100 ngàn!" Giọng của đấu giá viên vang lên

ngay, vẻ mặt phấn khích. Chỉ cần có một người ra giá thì sợi dây

chuyền kim cương này sẽ không gặp phải tình trạng không bán

được!

Sau khi số 888 giơ thẻ, không ít người tỏ ra nghiêm túc, nhìn

nhau vài lần, lưỡng lự rồi lần lượt giơ thẻ theo.

"3 triệu 200 ngàn, 3 triệu 300 ngàn..." Đấu giá viên nhìn chằm

chằm vào những tấm thẻ không ngừng được giơ cao trong hội

trường, ánh mắt rực lửa: "7 triệu!"

Bảy triệu cho một sợi dây chuyền kim cương là một cái giá tương

đối ổn, đấu giá viên thấy trong hội trường không còn ai giơ thẻ

nữa, nhiều người hướng sự chú ý về phía hàng ghế đầu, nơi

người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi.

Vương Chiêu Mưu hơi nghiêng người, nhẹ nhàng vẫy tay với

thiếu niên.

Quý Liên Hoắc lập tức tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào khuôn

mặt anh.

"Những người vừa tăng giá đều là những đối tác mà chúng ta có

thể hợp tác trong tương lai." Vương Chiêu Mưu nhẹ giọng nói:

"Ra giá 10 triệu."

Quý Liên Hoắc liền giơ thẻ, giọng nói của thiếu niên kiên quyết,

không hề sợ hãi.

"10 triệu!"

"Số 888, ra giá 10 triệu!" Đấu giá viên hưng phấn nghiêng người

về phía trước: "Đây là vật phẩm đầu tiên trị giá trên 10 triệu

trong cuộc đấu giá lần này, do khách VIP số 888 ra giá!"

Chiếc váy đỏ ẩn sau lưng vươn nửa người ra, trong nháy mắt, cô

đã nhìn thấy người đàn ông với đôi chân dài nhẹ nhàng vắt chéo

đang ngồi trên ghế VIP.

"10 triệu lần thứ nhất!" Đấu giá viên nhìn quanh toàn hội trường,

dừng lại một lúc.

Quý Liên Hoắc nín thở nhìn chằm chằm vào chiếc búa gỗ trong

tay đấu giá viên, rồi nhìn sang Vương Chiêu Mưu bên cạnh, tư

thế của anh vẫn rất thoải mái và tự nhiên, như thể không có ý

định dừng lại ở đó.

"11 triệu!" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, Quý

Liên Hoắc quay đầu lại, nhìn thấy Tô Vân Ôn đúng như dự đoán.

"Số 136, ra giá 11 triệu!"

Nhiều người trong hội trường bắt đầu châu đầu ghé tai thì thầm

với nhau, bên tai Quý Liên Hoắc toàn là tiếng xì xào.

"Không phải nhà họ Tô luôn thân thiết với nhà họ Vương sao?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Anh không hiểu mấy chuyện vòng vo trong đó đâu, nghe nói

cậu Tô và cậu ba nhà họ Vương trở mặt rồi."

"Đó không phải là chuyện giữa thế hệ thứ hai sao? Tổng giám

đốc Tô còn ngồi cạnh Tô Vân Ôn kia kìa, ông ta không thể

nhúng tay vào việc này được."

"Tức là cố ý nâng giá thôi, muốn cậu ba nhà họ Vương mua với

giá cao."

"Chưa chắc đã đúng, anh có biết tại sao lúc đầu không có ai dám

ra giá mua sợi dây chuyền kim cương này không?"

"Tại sao?"

"Đây là tác phẩm của cô hai nhà họ Vương, có người đánh tiếng

từ trước rồi, không cho mua đấy, nhiều người chỉ chờ xem trò

vui thôi."

Vương Chiêu Mưu nghe được lời bàn tán xung quanh, bình tĩnh

giơ tay lên, một tay nhẹ nhàng nhấc chiếc kính trên sống mũi

lên.

"20 triệu." Giọng thiếu niên lại vang lên, át đi sự ồn ào của khán

giả, nhắm thẳng vào mục tiêu.

"21 triệu." Giọng nói từ phía sau cũng vang lên, theo sát như

hồn ma đeo bám.

"50 triệu." Vương Chiêu Mưu vẫn giữ giọng ôn hòa.

"51 triệu!"

Quý Liên Hoắc nghiến răng nghiến lợi quay lại nhìn hàng sau. Tô

Vân Ôn kiêu ngạo đáp lại bằng ánh mắt "thách mày làm gì được

tao".

"100 triệu."

Quý Liên Hoắc nghe thấy giọng nói bên cạnh vang lên thì cả

người cứng lại, ngón tay vô thức ấn mạnh vào thẻ ra giá, cố kìm

lại trái tim đang đập loạn xạ của mình, hét lên ba chữ đó.

"100 triệu."

Hội trường nhất thời yên tĩnh, rồi trong phút chốc lại vỡ òa như

nồi nước đang sôi.

"Tôi biết nhà họ Vương mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền

mà!"

"100 triệu đấy cha mẹ ơi, mang bán cả công ty và bản thân tôi

cũng không được nhiều tiền như vậy!"

"Mở trung tâm mua sắm có lời thế à!?"

"Anh quên nhà họ Vương còn có nhà máy nhựa, kinh doanh ăn

uống và quần áo à? Người ta có chi nhánh ở nơi khác!"

Quý Liên Hoắc lau khuôn mặt nóng bừng rồi nhìn người đàn ông

bên cạnh. Khuôn mặt anh điển trai có vẻ lạnh lùng, nhưng lại

ngầm toát ra sự hung hãn sắc bén, hòa thêm sự cô độc xa cách,

ánh mắt lại trong trẻo.

Điện thoại bên mình rung lên vài tiếng, Vương Chiêu Mưu lấy

điện thoại ra, liếc nhìn rồi lại cất đi.

Mọi ánh mắt của khán giả đều đổ dồn vào hai cha con nhà họ

Tô. Nét mặt Tô Vân Ôn mất đi sự đắc ý trước đó, hắn cố gắng

giấu đi vẻ bối rối trong mắt. Cha của Tô Vân Ôn đang lấy khăn

tay lau mồ hôi trên trán, một tay cầm điện thoại di động, cúi đầu

cau mày nhìn thông tin trên màn hình như đang chờ đợi điều gì.

"100 triệu lần thứ nhất!" Đấu giá viên thở gấp, làm trong ngành

này nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên gặp được vật phẩm đấu

giá lên tới trăm triệu!

"100 triệu lần thứ hai!" Ánh mắt của đấu giá viên rơi vào vị trí số

136, chiếc búa gỗ trên tay suýt chút nữa đã gõ xuống. "100 triệu

lần thứ..."

Cây búa chỉ còn cách vài centimet nữa là rơi xuống, số 136 bỗng

giơ thẻ lên.

"100 triệu lẻ 100 ngàn!" Đấu giá viên hô to lên, hội trường ngay

lập tức rơi vào sự im lặng kỳ quái. Làm sao có thể như vậy, nhà

họ Tô lấy đâu ra 100 triệu để mua một sợi dây chuyền kim

cương?

Một nhân viên bước lên sân khấu, thì thầm vào tai đấu giá viên,

đấu giá viên gật đầu, đột ngột tạm dừng cuộc đấu giá.

Quý Liên Hoắc nhìn thấy một nhóm người đi về hướng Tô Vân

Ôn, sau khi cha con nhà họ Tô đi ra ngoài được một lúc thì trở

về chỗ cũ.

"Anh Chiêu Mưu..." Quý Liên Hoắc không nhịn được nhìn Vương

Chiêu Mưu, trong mắt hiện lên nét lo lắng không sao giấu được.

"Chắc là đi làm giấy chứng nhận tài sản." Sắc mặt Vương Chiêu

Mưu vẫn như thường. Nguồn tài chính của nhà họ Tô ra sao, anh

là người biết rõ nhất. Đơn giản là họ không thể kiếm được 100

triệu tài sản lưu động, tình hình hiện tại cho thấy rõ ràng có ai

đó đang đứng sau lưng hỗ trợ họ.

"Anh Chiêu Mưu, còn muốn ra giá tiếp không?" Quý Liên Hoắc

mím môi thật chặt.

Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua thiếu niên, cậu nhóc lo lắng

đến nỗi môi trắng bệch cả rồi. Nhìn xuống tiếp, anh không nhịn

được cười.

Quý Liên Hoắc nhìn theo ánh mắt của Vương Chiêu Mưu xuống

thì phát hiện thẻ ra giá trong tay mình đã bị bẻ cong từ lúc nào

không hay. Thiếu niên sững sờ tại chỗ, rồi lại hoang mang ngước

mắt lên.

Thẻ ra giá số 888 còn được thiết kế đặc biệt, chắc chắn hơn

những tấm thẻ thông thường khác, thế mà cậu có thể bẻ cong

cả phần tay cầm, không biết loại sức mạnh này mà dùng trên

con người thì sẽ như thế nào.

" Đấu giá tiếp tục!" Sau khi nghe được câu trả lời chính xác, đấu

giá viên tuyên bố tiếp tục với nụ cười trên môi: "Số 136, ra giá

cho Hoa hồng vinh quang là 100 triệu lẻ 100 ngàn!"

"Có ai tiếp tục ra giá không!"

Hầu như mọi ánh mắt trên sân đều đổ dồn vào người đàn ông

trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế đầu.

Vương Chiêu Mưu nhìn sợi dây chuyền kim cương trên sân khấu,

gõ gõ ngón tay, mỉm cười không đáp. Quý Liên Hoắc cúi đầu

nhìn phần cán thẻ bị mình bẻ cong, tìm cách bẻ lại, nhưng ai

ngờ vừa vặn một cái thì cán thẻ gãy luôn.

"100 triệu lẻ 100 ngàn lần thứ nhất, 100 triệu lẻ 100 ngàn lần

thứ hai, có ai tiếp tục ra giá không!"

Hai cha con Tô Vân Ôn nhìn chăm chú nhưng vẫn không thấy

thẻ được giơ lên.

"Chúc mừng số 136! Đã giành được dây chuyền kim cương Hoa

hồng vinh quang với giá 100 triệu lẻ 100 ngàn!" Đấu giá viên

cười rạng rỡ: "Đây là đỉnh cao của tất cả các vật phẩm đấu giá,

chúc mừng nhà thiết kế, chúc mừng người đấu giá số 136!"

Vương Kỳ Yên hào hứng nhảy lên phía sau sân khấu. 100 triệu lẻ

100 ngàn, sau khi trừ các khoản chi phí khác thì cô sẽ có ít nhất

70 triệu! Thế chẳng ngon hơn là tranh giành gia sản với Vương

Chiêu Mưu à!

Hai cha con nhà họ Tô ngồi tại chỗ nhìn đám đông vỗ tay, ông

Tô muốn rời khỏi hội trường để gọi điện thoại nhưng bị nhân

viên ngăn lại.

Vương Chiêu Mưu đứng dậy, dẫn thiếu niên bước ra khỏi hội

trường đấu giá. Quý Liên Hoắc trả lại thẻ ra giá đã gãy thành

làm hai mảnh. Nhân viên phụ trách thu thẻ nhìn nó mà sửng sốt

hồi lâu.

"Cần đền bao nhiêu?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười hỏi.

"Dạ không cần, không cần!" Người quản lý ở một bên thấy vậy

bèn mỉm cười đi tới: "Nếu cậu thích cái thẻ này, chúng tôi tặng

cậu làm làm kỷ niệm!"

Hôm nay hội đấu giá bán được vật phẩm trị giá 100 triệu, phần

lớn là nhờ vào sếp Vương đây.

Vương Chiêu Mưu vẫn mỉm cười, ra phía sau hội trường thanh

toán, lấy chiếc vòng bản phỉ thúy nạm vàng Phúc lộc thọ mua

được trước đó, rồi cùng thiếu niên xuống tầng dưới.

"Ê!" Một giọng nữ vang lên từ phía sau.

Vương Chiêu Mưu quay lại thì thấy Vương Kỳ Yên đang nâng gấu

váy đi tới.

"Dù thế nào đi nữa..." Vương Kỳ Yên gãi mặt, tránh ánh mắt của

Vương Chiêu Mưu: "Cảm ơn cậu."

Vương Chiêu Mưu khẽ nhếch môi, nhìn Vương Kỳ Yên của lúc

này như đóa hoa hồng vinh quang đang nở rộ, chẳng hiểu sao

trong đầu lại vụt qua hình ảnh cuối cùng của cô ở kiếp trước.

"Trên người có rất nhiều vết bầm tím... bị bạo hành một thời

gian dài, còn vết rách trên da đầu, gãy hai móng tay... Đúng rồi,

cô ấy bị sảy thai cách đây không lâu... Chỉ có khuôn mặt là còn

nguyên vẹn, chắc là do kẻ ngược đãi cố ý tránh chạm vào."

Khóe môi Vương Chiêu Mưu hơi hạ xuống, ánh mắt dưới tròng

kính tập trung vào người phụ nữ trước mặt. "Chị rất tài năng, em

hy vọng chị có thể đi theo con đường của chính mình, không nên

vì ba gây áp lực mà thỏa hiệp."

"Ôi chao!" Vương Kỳ Yên kinh ngạc nhìn em trai mình: "Hôm nay

mặt trời mọc đằng tây à, cậu còn khen ngợi chị!"

"Có chuyện gì thì nói cho em biết." Vương Chiêu Mưu hạ mắt

xuống. Đừng một mình âm thầm lặng lẽ gánh vác nữa.

"Cậu..." Vương Kỳ Yên gãi đầu, không biết nên nói gì.

Cách đây mấy năm, sức khỏe của ông Vương yếu đi nhiều,

muốn nghỉ hưu, ba chị em tranh cãi nảy lửa về quyền thừa kế.

Vương Chiêu Mưu là người có thủ đoạn cao siêu nhất trong ba

người, lặng lẽ nắm quyền kiểm soát tập đoàn Vương Thị vào tay,

còn làm cho hầu hết các cổ đông đứng về phía mình. Ông Vương

ban đầu muốn xem ba đứa con của mình thể hiện tài năng,

nhưng sau một lần phẫu thuật thì nhận ra rằng ván đã đóng

thuyền. Vì lợi ích của công ty, ông chỉ có thể chọn cách sáng

suốt là ủng hộ Vương Chiêu Mưu, giao một số cổ phần cho con

trai thứ, đồng thời trấn áp sự bất mãn của hai đứa con còn lại.

Cả Vương Kỳ Yên và Vương Chiêu Vân đều cảm thấy việc cha

mình làm là vô cùng bất công, sự bất mãn của họ đương nhiên

đổ hết lên đầu Vương Chiêu Mưu. Cả hai ban đầu muốn hợp lực

để chống lại Vương Chiêu Mưu, nhưng dì Tống kịch liệt phản đối,

thậm chí còn kéo Vương Chiêu Vân ra khỏi liên minh. Chuyện đối

đầu kia chỉ có thể đến đó là thôi.

Vương Kỳ Yên luôn cảm thấy đứa em trai này trưởng thành sớm,

lòng dạ thâm sâu, mưu mô như một con rắn độc đang nằm trên

của cải của tập đoàn Vương Thị, nhưng hôm nay nhìn lại... có vẻ

cũng tốt lắm?

"Khụ khụ, được rồi." Vương Kỳ Yên ngẩng đầu, đưa tay về phía

Vương Chiêu Mưu: "Chị xóa số điện thoại trước đó của cậu rồi,

không nhớ nữa."

Ánh mắt Vương Chiêu Mưu tối đi, anh lấy điện thoại di động ra,

mở danh bạ.

Trong túi có tiếng nhạc chuông vang lên, Vương Kỳ Yên lấy điện

thoại di động ra, xem thông báo cuộc gọi trên đó, lưu số và sửa

tên liên lạc thành "Em trai thúi".

Vương Kỳ Yên cười khúc khích, ngước lên thì thấy Vương Chiêu

Mưu đã dẫn cậu thiếu niên kia đi xa rồi. Thiếu niên quay đầu

nhìn lại cô, trong mắt lóe lên vẻ đề phòng. Vương Kỳ Yên không

khách sáo làm mặt quỷ với thiếu niên, biết rằng chính người này

đã khiến danh tiếng của Vương Chiêu Mưu ở Tô Thành bị bôi

đen thêm hai lần.

Quý Liên Hoắc nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Vương Kỳ Yên mà ngơ

ngác, sau khi phản ứng lại thì liền quay người đi theo người đàn

ông trước mặt, một bước không rời.

Trở lại biệt thự, Vương Chiêu Mưu nhanh chóng ký tên vào tờ

giấy thi của thiếu niên, viết một dòng đánh giá ngắn gọn, khi

Quý Liên Hoắc trở lại trường thì cất tờ giấy vào cặp sách của

cậu.

Giờ tự học buổi tối, cán sự học tập đến thu bài thi. Quý Liên

Hoắc lấy bài thi trong cặp ra, mở ra xem, dưới điểm bài thi tiếng

Anh có chữ ký rất đẹp của Vương Chiêu Mưu:

"Proud of you"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play