"Quý khách, anh có con mắt tinh tường thật!" Người bán hàng

tươi cười lấy một chiếc nhẫn trên quầy ra, đưa cho người đàn

ông trước mặt.

Lãnh Diệp cầm chiếc nhẫn, nhìn viên kim cương trên đó rồi mỉm

cười.

"Chiếc nhẫn kim cương ba carat mà anh chọn là mẫu mới của

mùa này, được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp,

màu sắc là màu D đẹp nhất, độ trong cũng rất cao, là..."

"Lấy nó đi." Lãnh Diệp rút một tấm thẻ đưa cho nhân viên bán

hàng.

Nhân viên bán hàng tươi cười cầm thẻ bằng cả hai tay, sau khi

quẹt thẻ trên máy POS thì trả lại thẻ với vẻ mặt hơi bất đắc dĩ:

"Thưa quý khách, thẻ này không thể thanh toán được."

Lãnh Diệp cau mày lại, dứt khoát lấy ví ra, rút tất cả các thẻ bên

trong ví ra đặt trước mặt nhân viên bán hàng: "Thử tất cả xem."

Nụ cười của người bán hàng cứng lại, cô thử từng tấm thẻ một,

giám đốc cửa hàng thấy tình hình này cũng tiến lên giúp đỡ, hơn

chục tấm thẻ không được chấp nhận, đúng lúc giám đốc sắp nổi

nóng, cuối cùng cũng thanh toán thành công bằng tấm thẻ cuối

cùng.

"Chiếc nhẫn kim cương này có giá là 1,08 triệu, xin hãy giữ kỹ

giấy bảo hành và biên lai, trong này cũng có giấy chứng nhận

kim cương." Giám đốc mỉm cười đưa túi mua sắm cho người đàn

ông.

Lãnh Diệp cất mười mấy tấm thẻ đi, nhìn vào tấm thẻ tiết kiệm

cuối cùng, mơ hồ nhớ ra đây chính là thẻ chứa số tiền mừng tuổi

và quà trong các ngày lễ mà người nhà họ Lãnh đã cho mình hồi

còn chưa thành niên, chú út luôn giữ thay mình, cho đến khi

trưởng thành mới trả lại thẻ.

Lãnh Diệp bỏ hộp nhẫn kim cương vào túi, lái xe đến ngân hàng,

kiểm tra số dư trong thẻ thì thấy có hơn 30 triệu, đủ để hắn khởi

nghiệp và sống cùng Bạch Mạt. Nghĩ đến cuộc sống tương lai

bên người mình yêu, Lãnh Diệp chạm vào chiếc nhẫn kim cương

trong túi, ánh mắt rạng rỡ.

Trở về biệt thự, Lãnh Diệp háo hức đưa chiếc nhẫn kim cương

cho Bạch Mạt xem, rồi đeo vào ngón tay Bạch Mạt trước vẻ ngạc

nhiên của cô ả.

"Anh Lãnh, trời ơi, em vui quá." Bạch Mạt che miệng, nước mắt

lưng tròng: "Em không ngờ mình thật sự có thể ở bên anh, có

thể trở thành con dâu nhà họ Lãnh!"

Lãnh Diệp thấy Bạch Mạt như vậy thì cũng rất vui mừng.

"Anh Lãnh, chẳng phải cha anh vẫn luôn không đồng ý chuyện

của chúng ta sao?" Bạch Mạt hưng phấn không thôi nhìn Lãnh

Diệp: "Sao anh thuyết phục được ông ấy đồng ý vậy, chắc anh

phải bỏ ra nhiều công sức lắm, em rất đau lòng vì anh, anh

Lãnh!"

"Ông ấy không đồng ý." Nghĩ đến chú út, nụ cười của Lãnh Diệp

nhạt đi đôi chút, hắn nhìn kỹ Bạch Mạt bằng ánh mắt thâm tình.

"Ông ấy bảo anh phải lựa chọn giữa nhà họ Lãnh và em."

Bạch Mạt dừng lại, niềm vui trong mắt dần dần phai nhạt. "Anh

Lãnh, anh, anh nói sao?"

"Cha anh bảo anh phải lựa chọn giữa nhà họ Lãnh và em, anh

chọn em, không chọn nhà họ Lãnh." Lãnh Diệp ôm lấy Bạch Mạt:

"Bây giờ anh không còn là tổng giám đốc Lãnh Thị nữa, nhưng

may mắn, anh vẫn còn có em."

Nụ cười trong mắt Bạch Mạt hoàn toàn biến mất, khi bị Lãnh

Diệp ôm lấy, trong mắt cô ả hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng giọng

điệu vẫn quyến rũ đáng yêu: "Anh Lãnh, em nhớ anh là đứa con

duy nhất của cha anh, sao ông ấy lại có thể nhẫn tâm với anh

như vậy?"

"Có một điều mà người ngoài chưa từng biết." Lãnh Diệp suy

nghĩ một lát rồi chuẩn bị nói sự thật cho Bạch Mạt. "Cha anh

không phải là cha ruột của anh, ông ấy là chú út của anh, hiện

tại ông ấy có bạn đời."

Lãnh Diệp cúi xuống, ôm chặt người trong lòng: "Bây giờ, anh

chỉ còn lại mình em thôi."

Bạch Mạt nhíu mày, nhìn người đàn ông đang ôm mình, suy nghĩ

một lát rồi từ từ đẩy Lãnh Diệp ra, nước mắt lưng tròng. "Anh

Lãnh, anh chịu khổ rồi, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo."

"Đừng lo lắng quá." Lãnh Diệp cười nói: "Anh còn mấy chục triệu

tiền tiết kiệm, có thể bắt đầu lại từ đầu, mở công ty riêng."

Nghe đến chữ "mấy chục triệu", Bạch Mạt chớp mắt, như đột

nhiên hưng phấn trở lại: "Anh Lãnh, em có một người bạn, anh

ấy có con đường nội bộ, có thể dẫn dắt mọi người tham gia đầu

tư, trước đó em đã gửi 500 ngàn vào, một tháng sau là trả lại

cho em 550 ngàn cả gốc và lãi!"

"Thật sao?" Lãnh Diệp cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng

thấy vẻ mặt nghiêm túc và quan tâm của Bạch Mạt nên không

nói gì.

"Thật mà." Bạch Mạt kiên quyết nói: "Em có thể đưa anh Lãnh đi

gặp bạn em, em biết anh Lãnh cần rất nhiều tiền để khởi nghiệp,

chỉ cần gửi vào mấy chục triệu trong một khoảng thời gian, anh

Lãnh sẽ có nhiều vốn hơn, lúc đó khởi nghiệp kinh doanh sẽ dễ

dàng hơn."

Lãnh Diệp cau mày, không đáp. Hắn đã nghe rất nhiều về mô

hình Ponzi, khi bắt đầu đầu tư một số tiền nhỏ, bên kia sẽ cho

bạn lợi nhuận cao, khi bắt đầu bỏ vào một số tiền lớn, bên kia sẽ

lấy tiền của bạn rồi biến mất không dấu vết.

"Anh Lãnh không tin em cũng không sao." Bạch Mạt ra vẻ tội

nghiệp cúi đầu: "Lúc đầu em cũng không tin anh ấy, chỉ vì anh

ấy là bạn nhiều năm rồi, em mới đầu tư một số tiền coi như

thăm dò, giờ thì em đã đầu tư nhiều lần rồi, mặc dù đôi khi cũng

lỗ, nhưng nhìn chung kiếm được nhiều tiền hơn."

"Trước đây em không nói với anh Lãnh, vì em nghĩ anh Lãnh sẽ

không để ý đến số tiền ít ỏi này, nhưng bây giờ anh Lãnh cần

khởi nghiệp, em mới nói cho anh biết." Bạch Mạt tủi thân mếu

máo: "Em sẽ không bao giờ làm hại anh Lãnh."

Nhìn vẻ mặt nước mắt rưng rưng của Bạch Mạt, Lãnh Diệp

không khỏi thương xót, an ủi Bạch Mạt: "Đương nhiên là anh tin

em."

"Hay là em sắp xếp cho anh Lãnh gặp bạn em nhé?" Bạch Mạt

ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. "Em không biết

nhiều về đầu tư, nhưng bạn em thì biết, anh ấy sẽ giới thiệu chi

tiết cho anh Lãnh, anh Lãnh nên nghe anh ấy nói, nếu anh cảm

thấy không an toàn thì đừng đầu tư, kết bạn thôi cũng tốt mà."

Nghe Bạch Mạt nói vậy, Lãnh Diệp do dự một lát, nhìn ánh mắt

cầu xin của Bạch Mạt, vẫn gật đầu. Mình đã biết Bạch Mạt nhiều

năm rồi, cô ấy sẽ không bao giờ làm hại mình.

Bạch Mạt sắp xếp rất nhanh, tối hôm sau, Lãnh Diệp đã gặp

được người bạn mà Bạch Mạt nhắc đến. Người bạn của Bạch Mạt

mở tiệc ở biệt thự, ăn mặc giản dị nhưng nói chuyện rất hài

hước, có vẻ như nhận ra Lãnh Diệp thích Bạch Mạt, người bạn

đã kể về tuổi thơ của Bạch Mạt. Nhìn nụ cười e thẹn của Bạch

Mạt, Lãnh Diệp dần buông lỏng cảnh giác, uống rượu trái cây tự

làm của người bạn này hết ly này đến ly khác.

Nhìn thấy ánh mắt dần đờ đẫn của Lãnh Diệp, Bạch Mạt và

người bạn nhìn nhau, nở nụ cười rạng rỡ. Người bạn lấy ra một

số giấy tờ đã chuẩn bị từ trước, Bạch Mạt thò tay vào lòng Lãnh

Diệp, sờ vào ví của hắn, bị Lãnh Diệp đang mơ màng giữ chặt cổ

tay.

"Bạch Mạt..."

"Anh Lãnh ngoan nào." Bạch Mạt mỉm cười, thoát khỏi tay Lãnh

Diệp, lấy ví của hắn ra, tìm thẻ căn cước và thẻ ngân hàng, sẵn

lấy hết tiền mặt cho vào túi của mình.

"Nào, tổng giám đốc Lãnh ký tên thôi." Thấy thuốc đã có tác

dụng, người bạn đặt bản hợp đồng trước mặt Lãnh Diệp, đặt bút

vào tay hắn, rồi đỡ tay hắn đến chỗ ký văn bản. Lãnh Diệp đầu

óc choáng váng, vô thức ký tên. Người bạn cầm lấy tờ giấy, nhìn

người đàn ông trước mặt, không nhịn được tặc lưỡi mấy tiếng.

"Tổng giám đốc của nhà họ Lãnh, giờ chỉ có chút tiền này thôi."

"Nếu biết hắn dễ bị lừa như vậy, chúng ta đã hành động sớm

hơn rồi." Bạch Mạt nhìn Lãnh Diệp, có chút tiếc nuối: "Tôi thấy

trước đây anh ta có một tấm thẻ đen, nhưng bây giờ không sử

dụng được nữa."

"Sao cô nỡ nhẫn tâm ra tay sớm chứ, cô còn đang mơ tưởng trở

thành con dâu nhà họ Lãnh." Người bạn cười khẩy: "Cô gửi đủ

loại ảnh cho Thẩm Huyên để ép cô ta phải ra đi, đừng tưởng tôi

không nhìn ra ý đồ của cô."

Bạch Mạt cười khẩy, xua tay nói: "Ai bảo Lãnh Diệp ngu ngốc

đến nỗi cắt đứt quan hệ với nhà họ Lãnh vì tôi."

"Sau vụ này, chúng ta phải ra ngoài trốn, dù sao thì hắn vẫn là

người nhà họ Lãnh." Người bạn tỏ ra căng thẳng: "Nếu cha hắn

biết chuyện này, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn mất."

"Không cần trốn, người cầm quyền nhà họ Lãnh đâu phải cha

ruột của hắn." Bạch Mạt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay rồi

liếc nhìn Lãnh Diệp đang bất tỉnh bằng ánh mắt lạnh lùng. "Bây

giờ hắn đã bị nhà họ Lãnh bỏ rơi, không còn tiền, hắn chẳng là

gì cả. Tô Thành có rất nhiều người giàu, đám công tử nhà giàu

chẳng thiếu đâu, chúng ta làm thêm vài vụ nữa."

Mặt Lãnh Diệp áp vào bàn, mắt nhắm nghiền.

Người bạn kéo Lãnh Diệp lên, nhét vào xe đưa đến một nhà trọ

ở xa, trước khi đi còn không quên lấy chiếc đồng hồ trên tay

hắn, lại nhìn đôi giày của Lãnh Diệp, có vẻ cũng là đồ xa xỉ, thế

là lấy luôn.

×××

Trong khi đó, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc trong trang

viên ngồi lặng lẽ bên nhau, ngắm nhìn rùa con nở ra từ trứng.

Rùa con không đủ sức, sau khi dùng đầu để đập vỡ vỏ trứng, nó

thò cái đầu nhỏ ra khỏi lỗ, nghỉ ngơi một lát, nó tiếp tục há

miệng cố gắng, phải mất gần hai giờ mới có thể chui ra khỏi vỏ

trứng. Phần bụng của rùa con mới nở vẫn chưa phát triển hoàn

thiện, còn sót một khối nhỏ màu hồng, đó chính là lòng đỏ chưa

được hấp thu hết. Người chăm sóc chuyên nghiệp nhẹ nhàng

rửa sạch con rùa bằng nước sạch, lấy ra một chiếc hộp khác, lót

khăn giấy ướt bên dưới, đặt từng con rùa con vào.

Ba trong số sáu quả trứng đã nở, ba quả còn lại sẽ nở vào ngày

mai hoặc ngày kia. Nhìn rùa con bò trong hộp, Quý Liên Hoắc

nắm tay Vương Chiêu Mưu, trong mắt hiện lên nét cười. Vương

Chiêu Mưu cũng cảm khái, Trường Quý đúng là kẻ chiến thắng

trong cuộc đời của loài rùa, có rùa phú bà làm vợ, bây giờ có cả

rùa con.

"Chiêu Chiêu, muộn rồi, chúng ta đi nghỉ được không?" Quý Liên

Hoắc nghiêng người hôn lên má Vương Chiêu Mưu, giọng điệu

vô cùng dịu dàng.

Vương Chiêu Mưu nhìn đồng hồ, đứng dậy kéo Quý Liên Hoắc

lên, hai người vừa nói chuyện về rùa con mới nở, vừa đi về phía

phòng ngủ, hết nói lại cười.

Lãnh Niệm Thành trốn ở một bên, tay cầm cuốn sổ nhỏ, lặng lẽ

thò đầu ra nhìn hai người đi bên nhau vô cùng tự nhiên thân

mật.

"Hình như anh họ đã tìm thấy tình yêu đích thực." Lãnh Niệm

Thành gãi đầu, viết vào một cuốn sổ. "Anh họ quen làm việc ở

nhà, anh Vương quen đến văn phòng để giải quyết công việc,

khi anh Vương không ở nhà, anh Liên Hoắc rất bất an, làm gì

cũng không vui, cứ nhìn vào điện thoại, cau mày như thể đang

kìm nén cơn nóng giận. Nhưng ngay khi anh Vương về đến nhà,

anh họ liền vui vẻ ngay, hai người chỉ ngồi im lặng bên nhau,

không nói một lời mà lông mày anh họ cũng giãn ra."

Lãnh Niệm Thành cắn đầu bút gel rồi viết tiếp: "Giống như một

người cô đơn rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một nửa linh hồn

mình, vừa ỷ lại, vừa cẩn thận, lại thêm phần nhạy cảm."

Trong phòng ngủ, hai người chơi xong trò chơi nhỏ trước khi đi

ngủ. Quý Liên Hoắc vuốt ve những hạt mồ hôi nhỏ li ti trên thái

dương Vương Chiêu Mưu, rồi cúi đầu hôn lên môi người yêu.

Vương Chiêu Mưu cố gắng điều hòa nhịp thở, nhẹ nhàng đáp lại

y, chẳng mấy chốc đã chìm vào nụ hôn say đắm, chuẩn bị chơi

thêm một ván nữa. Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, đẩy Quý Liên

Hoắc ra.

"Ngày mai phải đi làm."

Quý Liên Hoắc bị đẩy ra cũng không giận, nhìn người kia, không

nhịn được cười, cúi đầu cọ vào hõm cổ Vương Chiêu Mưu.

"Chiêu Chiêu, anh thơm quá."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play