Xung quanh trứng là cát ẩm vừa phải rất mềm mại. Vương Chiêu

Mưu đếm thử thì thấy có tổng cộng sáu quả trứng.

"Đây là cái gì?" Anh cẩn thận xem xét số trứng một lúc, không

biết đây là trứng con gì.

Quý Liên Hoắc cong môi kéo Vương Chiêu Mưu sang phòng bên

cạnh, nơi có một bể kính lớn đập vào mắt. Bên trong bể kính là

một khu vườn sinh thái được bố trí cẩn thận, có đất ngập nước,

những mảng rêu, ngoài ra còn có một dòng suối trong vắt,

những bậc đá nhỏ dẫn lên sân tắm nắng, bên cạnh còn có một

ngôi nhà nhỏ xinh xắn.

Vương Chiêu Mưu đang nhìn thì phát hiện trong nhà nhỏ có vật

gì đó động đậy, nó chậm rãi thò đầu ra, là một con rùa quen

thuộc.

"Trường Quý?" Vương Chiêu Mưu kinh ngạc gọi, bên cạnh

Trường Quý có động tĩnh, một con rùa khác thò đầu ra theo.

Trường Quý là con rùa cưng mà ông Vương nuôi, năm đó nuôi cá

chép đến thời kỳ đỉnh cao, ông Vương lại ra chợ cá cảnh mua nó

về. Về sau ông Vương qua đời, Trường Quý vẫn còn sống khỏe

mạnh, Vương Chiêu Mưu trông chừng nó, tìm cho nó một con

rùa cái giàu có, rồi để nó qua ở rể luôn.

Lúc chọn vợ, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy những hình ảnh và

video do chủ của rùa phú bà gửi đến, thế là anh đóng gói

Trường Quý gửi sang, người nhận cũng gửi lại cho anh một đoạn

video của Trường Quý và rùa phú bà, anh cũng cảm ơn. Sau đó,

chủ của rùa phú bà gửi ngày càng nhiều video, Vương Chiêu

Mưu không có thời gian xem hết, cũng không liên lạc lại với

người này nữa.

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh, không

ngờ y lại chính là chủ nhân của rùa phú bà.

"Lúc đó em thấy anh đang tìm chủ mới cho Trường Quý trên

mạng." Quý Liên Hoắc tỏ vẻ dè dặt: "Vậy nên em mua một con

rùa cái về, xây bể rùa này."

Như nghe thấy giọng của hai đời chủ nhân, Trường Quý bò về

phía hai người. Vương Chiêu Mưu cúi đầu nhìn Trường Quý, hình

ảnh hiện lên trong tâm trí là khi cha anh cầm một con tôm nhỏ

để dụ Trường Quý vươn cổ há miệng ra. Vương Chiêu Mưu nhìn

Trường Quý đã lớn hơn trước một chút rồi mỉm cười.

"Trứng của chúng đã ấp được hai tháng, rùa con cũng sắp nở ra

rồi." Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu bằng ánh mắt chân

thành: "Chiêu Chiêu có muốn sống cùng em, ngắm rùa con nở

không?"

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, đột nhiên hiểu ra ý đồ

của y. Dẫn anh đến trang viên của mình, ngắm trứng rùa, thăm

Trường Quý, tất cả đều là vì khoảnh khắc này, mở đường cho

việc đề nghị chung sống.

Vương Chiêu Mưu cười, nhìn sang nơi khác. "Có lẽ tôi sẽ không

quen được."

"Em dẫn anh đi xem phòng." Quý Liên Hoắc nắm tay Vương

Chiêu Mưu, kiên trì muốn thể hiện. "Đây là phòng tốt nhất trong

trang viên."

Quý Liên Hoắc đi đằng trước, cách đó không xa có hai nhân viên

đeo găng tay trắng mở cửa phòng phía trước.

So với phòng ngủ, nó giống một căn hộ hai phòng ngủ và một

phòng khách rộng rãi thoải mái hơn, sàn nhà trải thảm mềm,

nhân viên mở rèm cửa để ánh sáng mặt trời chiếu vào, soi sáng

mọi thứ trong phòng. Đồ đạc và thiết bị trong phòng khách đều

mới, rất đầy đủ, hai phòng bên một là phòng ngủ, một là phòng

làm việc.

Quý Liên Hoắc đứng trước, mở cửa phòng làm việc. Nhìn căn

phòng làm việc trước mắt, Vương Chiêu Mưu cảm thấy quen

thuộc lạ thường, cách sắp xếp giá sách và bàn làm việc dường

như đã tham khảo từ biệt thự của anh, ngay cả hướng cửa sổ

cũng giống vậy. Căn biệt thự đó đã từng được đấu giá, bố cục

bên trong cũng đã được công khai từ lâu nên Vương Chiêu Mưu

không quá ngạc nhiên khi thấy bản sao ở đây.

"Đây là loại đèn điều khiển bằng giọng nói, có thể điều chỉnh

ánh sáng." Quý Liên Hoắc bước đến bàn làm việc, tích cực giới

thiệu cho Vương Chiêu Mưu: "Có mười mấy chế độ bao gồm bảo

vệ mắt, sáng nhẹ, sáng rõ, đây là giá sách hai tầng, tầng này có

thể được sử dụng để lưu trữ văn bản tài liệu, bên cạnh cửa sổ có

một tấm chiếu tatami, có thể dựa vào đó đọc sách..."

Vương Chiêu Mưu nhìn người trước mặt, thật giống một chú

chim trống trong thế giới động vật miệt mài xây dựng và trang

trí tổ của mình, khi thấy đối tượng mình yêu thích đến thì cố

gắng "chíp chíp" quảng cáo tổ ấm.

"Đây là tủ quần áo trong phòng ngủ, nếu thấy nó quá nhỏ, còn

có một phòng để đồ riêng ở tầng ba, mọi thứ anh muốn đều có

đủ, bất kể anh cần gì, trong vòng nửa giờ đều có thể chuẩn bị

xong, nếu anh không thích vị trí của trang viên này, anh có thể

chọn địa chỉ và mẫu nhà mà anh thích, chúng ta có thể chuyển

đến trong vòng hai tuần..." Quý Liên Hoắc nghiêm túc nói.

Vương Chiêu Mưu đảo mắt nhìn quanh phòng rồi nhìn lại y:

"Phòng của em ở đâu?"

"Của em..." Quý Liên Hoắc khựng lại, lát sau dẫn Vương Chiêu

Mưu ra ngoài, đến một căn phòng ở tầng cao nhất.

Cửa phòng có khóa vân tay, Quý Liên Hoắc ấn vân tay, tiếng mở

khóa vang lên, cửa mở ra, bên trong tối đen. Y chống gậy ấn

nút, tấm rèm che dày từ từ mở ra, lộ ra tình hình trong phòng.

Nếu như căn phòng chuẩn bị cho Vương Chiêu Mưu tràn ngập

ánh nắng, ấm áp và thoải mái, thì căn phòng này lại có vẻ vô

cùng khó chịu. Bên trong không có nhiều đồ đạc, chỉ có một vài

vật dụng đơn giản cần thiết, trên giường không có nệm, chỉ trải

hai lớp chăn, ngồi lên cũng thấy cứng.

Trong phòng có một tủ thuốc, Vương Chiêu Mưu nhìn qua, phát

hiện trong tủ có rất nhiều lọ thuốc đặt lung tung, phần lớn là

thuốc giảm đau và thuốc ngủ.

"Không khỏe sao?" Vương Chiêu Mưu mở tủ lấy ra một lọ thuốc,

phát hiện nắp lọ thuốc vặn rất chặt, lọ nhựa hình như từng bị

siết chặt, hơi biến dạng.

"Chân... thỉnh thoảng cũng đau." Quý Liên Hoắc mím môi, siết

chặt cây gậy: "Đôi khi không ngủ được."

"Tối qua ngủ có ngon không?" Vương Chiêu Mưu cất lọ thuốc

vào tủ, thuận tay dựng một lọ thuốc bị đổ lên.

Như thể nhớ lại cảm giác đêm qua, Quý Liên Hoắc quay mặt đi,

tai hơi đỏ.

"Rất ngon."

"Vậy thì em có thể thử ở căn phòng đó với tôi." Vương Chiêu

Mưu đóng tủ thuốc lại: "Nếu không quen thì về phòng mình

sau."

Quý Liên Hoắc nhìn thẳng vào Vương Chiêu Mưu, đột nhiên hiểu

ra điều gì đó, y kìm nén niềm vui trong mắt. "Chiêu Chiêu, anh

đồng ý sống ở đây sao?"

Vương Chiêu Mưu cười nhẹ: "Không thì sao?"

"Chiêu Chiêu, cảm ơn." Quý Liên Hoắc không nhịn được cười,

vươn tay ôm eo Vương Chiêu Mưu, mắt lấp lánh cười.

"Tôi cảm ơn em mới đúng." Vương Chiêu Mưu mỉm cười.

Biệt thự của anh từng bị đấu giá, có người khác từng ở rồi, mặc

dù đồ đạc và bố cục trang trí không thay đổi, nhưng Vương

Chiêu Mưu vẫn cảm thấy không thoải mái. Muốn chuyển đi thì lại

thấy rắc rối, công ty lúc nào cũng bận rộn, anh không có nhiều

thời gian rảnh. Bây giờ không còn ai có thể xử lý mọi việc lặt vặt

theo đúng ý anh như Lão Tề nữa. Sau khi xem căn phòng trong

trang viên này, lại nghe Quý Liên Hoắc giới thiệu rất nhiệt tình,

Vương Chiêu Mưu cũng thấy khá ổn.

Vương Chiêu Mưu quyết định ở lại trang viên, Quý Liên Hoắc bèn

bảo anh viết danh sách những đồ dùng cần thiết trong biệt thự

để chuyển về. Vương Chiêu Mưu muốn đi cùng vệ sĩ, Quý Liên

Hoắc lại cứ nắm lấy tay anh, như sợ anh đi rồi không trở về nữa,

cương quyết không chịu buông ra. Vương Chiêu Mưu chỉ có thể

ở lại với y, trao đổi với vệ sĩ qua video, trông chừng họ thu dọn

đồ đạc mang về.

Nhân viên làm trong trang viên kinh hãi nhìn ông chủ nắm chặt

tay người đàn ông ấy, giới thiệu chi tiết mọi thứ trong trang viên

cho anh, từ hồ bơi có điều hòa nhiệt độ phía sau trang viên đến

những bông hồng mới trồng trong vườn. Đội an ninh của trang

viên còn có nhiệm vụ mới, ghi lại dấu vân tay của người đàn ông

này, dùng để mở khóa vân tay các nơi trong trang viên. Chiều

hôm đó, ông chủ tập hợp toàn thể nhân viên lại, thông báo với

mọi người rằng người đàn ông đó sẽ trở thành một chủ nhân

của trang viên.

Người đàn ông đó họ Vương, có thể gọi anh là ngài Vương. Ngài

Vương không giống ông chủ, mỗi ngày anh phải đi làm, ông chủ

cũng có lịch trình mới, ngày nào cũng phải đón ngài Vương tan

làm, tần suất ra ngoài cũng tăng đột biến.

Lúc đầu, nhiều nhân viên run rẩy sợ hãi, lo rằng tính cách ngài

Vương có thể giống với ông chủ vài phần, nhưng sau vài ngày

chung sống lại thấy ngài Vương rất dễ tính, cách cư xử luôn lịch

sự nhã nhặn, lúc nào cũng nở nụ cười nhẹ trên môi, khiến mọi

người rất dễ vô thức có thiện cảm với anh.

Điều khiến mọi người vui mừng hơn nữa là từ khi ngài Vương

chuyển đến, tính tình của ông chủ đã cải thiện rất nhiều. Trước

kia họ sợ nhất là những ngày mưa, bây giờ có ngài Vương, ông

chủ sẽ không còn đập phá những món đồ trang trí có giá trị

trong trang viên nữa, cũng không còn tỏa ra áp suất thấp, đen

mặt nổi giận nữa. Ngài Vương sẽ xoa bóp chân, thoa rượu thuốc

cho ông chủ, ông chủ sẽ ôm ngài Vương ngủ say cho đến sáng

hôm sau. Chỉ cần ngài Vương có mặt trong trang viên, ông chủ

luôn tốt tính đến khó tin, thậm chí còn cười.

Tất cả những điều này thật tốt đẹp, giống như một phép màu.

×××

Lãnh Diệp không biết chuyện gì đang xảy ra ở trang viên, chỉ

biết chẳng hiểu sao Lãnh Niệm Thành lại chạy đến nhà mình, hễ

thấy Thẩm Huyên đến là cậu ta thò đầu ra nhòm ngó.

Gần đây Thẩm Huyên có biểu hiện lạ, ít nói hơn nhiều, không

theo hắn thường xuyên, thậm chí còn ít nhắn tin cho hắn hơn.

Lãnh Diệp rất quen thuộc với trò lạt mềm buộc chặt này, đoán

chắc là cô bất mãn vì hắn không dự đám cưới anh trai cô.

Điện thoại di động đột nhiên reo, Lãnh Diệp nghe máy, đầu dây

bên kia là tiếng khóc của Bạch Mạt: "Anh Lãnh, đường ống nước

ở nhà em có vấn đề, phòng em bị ngập hết rồi..."

Lãnh Diệp lo lắng đứng dậy: "Em có sao không?"

"Em không sao, nhưng mà, nhưng em không có nơi nào để ở."

Bạch Mạt khóc rất tội nghiệp.

Lãnh Diệp lập tức cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, Thẩm Huyên chỉ

lặng lẽ nhìn theo. Nửa giờ sau, Lãnh Diệp quay lại biệt thự cùng

Bạch Mạt xách theo một chiếc vali.

Thẩm Huyên yên lặng thu dọn hành lý, cầm vali đứng ở cửa

quay đầu lại, chợt nhận ra mình đã sống ở đây đã lâu nhưng lại

không hề lưu luyến nơi này chút nào.

Lãnh Niệm Thành đang làm bài tập thì nghe thấy tiếng động bên

ngoài, lén thò đầu ra nhìn, thấy Thẩm Huyên đã thu dọn xong

mọi thứ, còn Lãnh Diệp vừa mở cửa biệt thự.

"Cô làm trò gì vậy?" Lãnh Diệp vừa bước vào biệt thự, thấy

Thẩm Huyên kéo theo một chiếc vali thì cau mày.

"Nhường chỗ cho các người." Thẩm Huyên mặt vô cảm nhìn

Bạch Mạt đang ra vẻ đáng thương.

"Thẩm Huyên, cô không có chút lòng trắc ẩn nào sao?" Lãnh

Diệp cau mày: "Nhà Bạch Mạt bị ngập nước, bây giờ còn chưa

sửa xong, cô ấy chỉ ở tạm đây thôi, sau khi dọn dẹp xong nhà cô

ấy sẽ về, cô mang vali ra đây là muốn đe dọa tôi à?"

"Xin lỗi, chị đừng hiểu lầm em." Bạch Mạt mắt đỏ hoe: "Em

không muốn làm phiền anh Lãnh, nhưng em thực sự không còn

lựa chọn nào khác."

"Nếu thực sự không muốn làm phiền người khác, Tô Thành có

hàng trăm khách sạn cho cô ở." Thẩm Huyên lạnh lùng nhìn cô

ả: "Mấy trò vặt vãnh của cô chỉ có thể lừa được Lãnh Diệp, cô

thật sự cho rằng có thể lừa được tôi à?"

"Em không lừa dối anh Lãnh đâu chị, nếu chị nghĩ vậy thì em

nên ở khách sạn..." Bạch Mạt đột nhiên rơi nước mắt lã chã,

quay người định bỏ đi.

"Bạch Mạt, em không phải đi!" Lãnh Diệp kéo Bạch Mạt lại, nhìn

Thẩm Huyên với vẻ bất mãn: "Trong biệt thự còn nhiều phòng

trống, chỉ là để cho bạn tôi ở lại một thời gian, nếu ngay cả chút

lòng độ lượng như vậy mà cô cũng không có thì cứ việc đi khỏi

đây đi, tôi sẽ không ngăn cản cô!"

Lãnh Niệm Thành trơ mắt nhìn Thẩm Huyên kéo vali bước ra

khỏi biệt thự không chút hối tiếc, còn thằng cháu họ của mình

thì hoàn toàn chẳng nhìn thấy nụ cười đắc thắng trong mắt Bạch

Mạt.

"Chị ơi, đừng đi!" Bạch Mạt không quên bất lực gọi với theo sau

lưng Thẩm Huyên: "Em đi ở khách sạn đây, chị đừng giận anh

Lãnh, mau về đi!"

---

Người dịch: Lãnh Diệp nợ sếp Vương không chỉ là tài sản nhé,

Vương Thị xây dựng lại được, nỗi nhục nhã đau đớn cá nhân của

sếp cứ coi như là rộng lượng bỏ qua được đi, thì người tâm phúc

như Lão Tề đã mất là mất thật rồi, mạng người đấy chứ không

phải đùa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play