Sau khi xuống xe, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy bậc thang phía

trước Tường Vân Lâu.

Tổng cộng có bảy hoặc tám bậc thang, nâng cao mặt tiền của

Tường Vân Lâu, làm cho nó trông thêm phần hùng vĩ, anh chưa

bao giờ nghĩ đến bảy tám bậc thang thì có vấn đề gì, nhưng khi

nhìn thấy cây gậy trong tay người đàn ông bên cạnh, anh nhận

ra rằng thiết kế này không mấy thân thiện với người khuyết tật.

Gần đó không có lối đi dành cho người khuyết tật, Vương Chiêu

Mưu im lặng nhìn cầu thang một lát, rồi liếc sang người đàn ông

bên cạnh.

"Tôi giúp được không?"

Giúp ông chủ lên cầu thang? Hai vệ sĩ nhìn anh với ánh mắt lo

lắng. Tính tình ông chủ luôn rất khó đoán, khuyết tật ở chân là

điều cấm kỵ mà không ai dám nhắc đến. Chưa từng có ai dám

nhắc đến giúp đỡ ông chủ, lúc trước khi gặp một cầu thang dài ở

bên ngoài, cậu Lãnh Diệp định giơ tay định giúp ông chủ, nhưng

bị ông chủ lạnh lùng đẩy ra.

Hai vệ sĩ tỏ vẻ lo lắng, nhưng lại thấy sau một lúc im lặng, ông

chủ từ từ đưa tay về phía người đàn ông kia.

Vương Chiêu Mưu đỡ Quý Liên Hoắc bước lên tám bậc thang, khi

đến cửa thì tự nhiên buông tay y ra.

"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc nhìn anh, nhẹ nhàng nói.

Vương Chiêu Mưu khẽ cười, đi chậm lại, sánh vai cùng y bước

vào Tường Vân Lâu.

Hai vệ sĩ nhanh chóng đi theo, nhìn nhau, đều thấy được sự kinh

ngạc trong mắt đối phương. Hôm nay, hai người họ đã chứng

kiến quá nhiều chuyện không thể xảy ra. Ông chủ vốn sống ẩn

dật lại đi đặt phòng riêng tốt nhất ở Tường Vân Lâu, mời người

đàn ông đó đi ăn tối cùng mình; ông chủ chưa bao giờ để ai giúp

đỡ mình không chỉ để người đó dìu mình mà còn cảm ơn anh!

Hai vệ sĩ không nhịn được ngước lên nhìn xem hôm nay mặt trời

có mọc ở hướng tây không.

Nhìn thấy hai vị khách, nhân viên của Tường Vân Lâu đến gần,

tươi cười hỏi thăm, sau đó dẫn họ đến phòng riêng đã được đặt

trước.

Hôm nay Tường Vân Lâu buôn bán rất khá, khách đến ăn cũng

đông, trong đó có nhiều gương mặt quen thuộc, tất cả đều là

đối tác cũ của Vương Chiêu Mưu. Đám người này nhìn thấy

Vương Chiêu Mưu thì đều hạ giọng thì thầm, thấy người đàn ông

lạ mặt bị thọt chân đứng cạnh anh thì mỗi người một biểu cảm.

Tô Thành chỉ lớn có bấy nhiêu, còn Tường Vân Lâu lại là nơi

thượng hạng để gặp gỡ khách khứa, gặp lại những người quen

cũ cũng không có gì ngạc nhiên, Vương Chiêu Mưu không để ý

đến đám người đó, cùng Quý Liên Hoắc đi theo nhân viên vào

trong phòng riêng.

Thực đơn được Quý Liên Hoắc chuyển đến đặt trước mặt Vương

Chiêu Mưu. Anh hỏi Quý Liên Hoắc về thói quen ăn uống, thuần

thục gọi vài món rồi trả lại thực đơn cho y.

Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, gọi thêm hai món chính. Nhân

viên nở nụ cười mang thực đơn rời đi. Các món ăn được dọn ra

trong chốc lát, nhanh hơn nhiều so với lúc Vương Chiêu Mưu đến

đây ăn.

Sau khi lau tay bằng khăn ấm do nhân viên mang đến, Vương

Chiêu Mưu phát hiện Quý Liên Hoắc vẫn đang nhìn mình, bắt

gặp ánh mắt của anh mới quay đi nhìn vào đĩa thức ăn trên bàn.

Anh bình tĩnh cúi xuống cầm đũa, rồi lại ngước mắt lên, thấy ánh

mắt của người đàn ông kia nhanh chóng dời đi.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lát.

Y đang nhìn gì thế?

"Những món này có hợp khẩu vị không?" Người đàn ông hỏi,

như thể muốn chuyển hướng chú ý của Vương Chiêu Mưu khỏi

vấn đề trước đó.

"Tôi đã ăn ở đây nhiều năm rồi." Vương Chiêu Mưu nhớ lại

những bữa cơm gia đình ở đây trước kia, thoáng mỉm cười.

"Sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây."

Giọng nói của người đàn ông có phần quyến rũ, Vương Chiêu

Mưu ngẩng đầu lên, thấy Quý Liên Hoắc đang cầm đũa gắp thức

ăn vào đĩa của anh. Hành động này có vẻ hơi thận trọng. Anh

nhìn Quý Liên Hoắc, phát hiện người kia đang nhìn anh chăm

chú, như đang phán đoán xem hành động và lời nói vừa rồi của

mình có khiến anh phản cảm hay không.

Vương Chiêu Mưu có một ảo giác mơ hồ rằng người đàn ông này

thận trọng như thể đi gặp đối tượng xem mắt, sợ rằng một hành

động vô tình của mình sẽ để lại ấn tượng không tốt cho đối

phương. Anh thấy hơi kỳ lạ, cảm giác này không nên xuất hiện ở

người cầm quyền nhà họ Lãnh mới phải.

"Anh thấy đồ ăn ở đây thế nào?" Vương Chiêu Mưu tỏ vẻ bình

tĩnh, cầm lấy đĩa thức ăn mà Quý Liên Hoắc đưa cho, gắp bỏ vào

miệng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt Quý Liên Hoắc vô tình hiện

lên vẻ dịu dàng.

"Rất ngon." Như nhận ra câu trả lời của mình quá ngắn gọn, Quý

Liên Hoắc nói thêm: "Những món anh chọn đều rất ngon."

Vương Chiêu Mưu khựng lại, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi

anh.

"Ăn thêm đi." Quý Liên Hoắc nhìn cổ tay trắng nõn mà hơi gầy

của người kia, dùng đũa sạch gắp thêm thức ăn vào đĩa của anh.

Hai người đang ăn thì cửa phòng riêng đột nhiên vang lên vài

tiếng động, nhân viên bên ngoài khó xử nói: "Thưa quý khách,

ông không thể vào..."

"Chúng tôi quen tổng giám đốc Vương, là bạn cũ cả, tại sao

chúng tôi lại không thể vào?"

Bên ngoài ồn ào không thôi, hai vệ sĩ trong phòng nhìn sang ông

chủ, nhưng lại thấy ông chủ đang nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Bạn của anh à?"

"Tôi không có bạn." Vương Chiêu Mưu buông đũa, cầm khăn ướt

lên, hờ hững lau khóe miệng.

Đám người lợi dụng cơ hội này để ùa vào, người dẫn đầu không

ai khác chính là tổng giám đốc Trương tinh tường.

"Tổng giám đốc Vương, đã lâu không gặp!" Tổng giám đốc

Trương nhiệt tình bước về phía trước, như thể chuyện trước kia

chưa từng xảy ra, vừa cười vừa liếc nhìn người bên cạnh Vương

Chiêu Mưu. "Người này là ai, sao trông lạ thế?"

"Có liên quan đến anh à?" Vương Chiêu Mưu liếc mắt nhìn hai vệ

sĩ đang lặng lẽ tiến đến bảo vệ Quý Liên Hoắc.

"Ấy dà, xem tổng giám đốc Vương nói gì kìa." Tổng giám đốc

Trương làm bộ hối hận: "Những gì đã xảy ra trước đó quả thật là

lỗi của tôi, nhưng khi nhìn lại gốc rễ của vấn đề, tất cả đều là do

nhà họ Lãnh đó kia mà."

Thấy Vương Chiêu Mưu không đáp, tổng giám đốc Trương càng

quá đáng, ra vẻ tủi thân lắm: "Chúng ta là bạn bè bao nhiêu

năm, đối tác bao nhiêu năm nay rồi, Vương Thị phá sản, chúng

tôi cũng lo lắng, nhưng biết làm sao đây, nhà họ Lãnh có thể gọi

là một tay che trời ở Tô Thành, thậm chí là trong cả tỉnh Ôn

Giang, chúng tôi còn cha mẹ vợ con phải nuôi, chúng tôi cũng bị

nhà họ Lãnh ép buộc đe dọa nên không giúp đỡ được cậu, để

cậu phải chịu khổ."

Hai vệ sĩ vô thức nhìn sang ông chủ. Quý Liên Hoắc im lặng đặt

đôi đũa trên tay xuống, không ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.

"Cho dù nhà họ Lãnh có đe dọa anh không được giúp Vương Thị,

thì nhà họ Lãnh chắc cũng chưa bao giờ bảo anh dùng một túi

rác để làm nhục tôi đâu hả?" Vương Chiêu Mưu nhìn tổng giám

đốc Trương, rồi nói rõ mọi chuyện trước mặt Quý Liên Hoắc.

"Lúc đó, thì tại tôi lẩm cẩm thôi mà." Tổng giám đốc Trương cười

ngượng ngùng: "Hôm đó tôi uống một chút rượu, say, say có

biết gì đâu."

Vương Chiêu Mưu cười khẩy, giơ tay chỉ về phía cửa phòng: "Các

người không được chào đón ở đây."

"Thôi mà tổng giám đốc Vương, cậu cũng đừng làm bộ." Tổng

giám đốc Trương không có ý định đi ra, còn ra vẻ hết lòng thuyết

phục. "Vương Thị bây giờ xây dựng lại rồi, cậu không còn muốn

hợp tác với chúng tôi nữa, chúng tôi cũng hiểu. Nhưng chúng tôi

cũng nghe nói Vương Thị vẫn chưa tìm được đối tác mới, cậu nói

xem trong thời gian này phải tổn thất bao nhiêu chứ!"

Nói về đối tác mới, tổng giám đốc Trương liếc nhìn người đàn

ông lạ mặt bên cạnh: "Ngay cả khi cậu tìm được người phù hợp,

cậu và đối tác mới vẫn phải làm việc cùng nhau một thời gian

mới hiểu nhau, không đáng phải không nào. Tại sao cậu không

bớt giận dỗi đi, làm người thì phải biết linh hoạt chứ, hợp tác với

chúng tôi một lần nữa, mọi thứ trở lại như trước, được không?"

"Cho dù Vương Thị tự làm tự bán, tôi cũng sẽ không hợp tác với

anh." Vương Chiêu Mưu mặt vô cảm: "Vương Thị mang đến cho

các người lợi nhuận hàng trăm triệu, nhưng các người chỉ biết

giậu đổ bìm leo, không biết ai cho các người mặt mũi nói chuyện

hợp tác với tôi ở đây."

"Vương Chiêu Mưu, tôi gọi cậu một tiếng tổng giám đốc Vương,

cậu thực sự nghĩ mình là nhân vật lớn nào hả!" Tổng giám đốc

Trương nghe xong thì trở mặt với Vương Chiêu Mưu ngay.

"Nếu nhà họ Lãnh có thể làm cậu phá sản một lần, thì cũng có

thể làm cậu phá sản lần thứ hai, chúng tôi đã cho cậu cơ hội hợp

tác, cậu còn không biết trân trọng!" Tổng giám đốc Trương nhìn

người đàn ông lạ mặt bên cạnh, càng thêm bất mãn khi nghĩ

rằng y rất có thể là đối tác mới của Vương Thị. "Cho dù muốn

tìm một đối tác, cũng phải tìm một người hoàn chỉnh, làm gì mà

trình độ phải giảm xuống đến mức độ này, mèo chó ngoài đường

mà cũng tìm?"

Hai vệ sĩ đi thẳng về phía gã đàn ông đang la hét, tổng giám đốc

Trương vừa nhìn thấy thì lập tức ngừng nói, liên tục lùi lại. Hiển

nhiên hai tên vệ sĩ này không phải là người mà gã có thể đánh

lại, muốn chửi cho sướng miệng cũng không thể để mình chịu

đòn, tổng giám đốc Trương nhìn Vương Chiêu Mưu, sau cùng

muốn nói thêm một câu đe dọa thì thấy người bên cạnh anh

đang nhìn mình với ánh mắt u ám.

Người đàn ông này trông không phải là hạng tầm thường, hệt

như một con chó ngao Tây Tạng không biết sủa có đôi mắt tối

đen, một khi cử động thì không gì có thể ngăn cản nó, cho đến

khi nó tắm ướt bằng máu của đối thủ, lặng lẽ lấy đầu mục tiêu.

Tổng giám đốc Trương nuốt lời muốn nói lại, nhìn hai vệ sĩ tiến

đến, đành phải cụp đuôi dẫn người ra ngoài.

Hai vệ sĩ đóng cửa lại lần nữa, đứng canh gác ở ngoài.

Vương Chiêu Mưu bình tĩnh ngồi lại vào chỗ của mình, thấy Quý

Liên Hoắc dường như không ăn nhiều cho lắm. Một bữa tối vui

vẻ lại trở thành như bây giờ. Anh cũng không còn ngon miệng

nữa, chỉ có thể miễn cưỡng ăn thêm vài miếng nữa rồi buông

đũa xuống.

Đường về vắng lặng lạ thường, Vương Chiêu Mưu nhìn ra ngoài

cửa sổ xe, không nói một lời. Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống,

lặng lẽ gửi tin nhắn vào điện thoại. Cho đến khi xe dừng lại,

Vương Chiêu Mưu nhìn thấy nơi mình từng sống.

Vương Chiêu Mưu vẫn sống trong căn biệt thự mà anh từng ở

trước khi phá sản, nhưng nó đã từng được đấu giá và có người

dọn vào ở, bây giờ lấy lại được cũng không còn như xưa. Hiện

tại công việc ở công ty quá bận rộn, anh hiếm khi về đây, cũng

chưa có thời gian đổi nhà, chỉ có thể đợi giai đoạn này qua đi rồi

mới tính.

Vương Chiêu Mưu xuống xe đi về phía biệt thự, nghe thấy tiếng

động phía sau, quay lại thì thấy Quý Liên Hoắc cũng xuống xe.

Đến cổng biệt thự, anh nhìn người cầm quyền nhà họ Lãnh đang

bước về phía mình bằng ánh mắt bình thản.

"Xin lỗi." Người đàn ông đứng trước mặt Vương Chiêu Mưu, nhìn

thẳng vào anh, giọng điệu thêm phần áy náy.

"Theo như tôi biết, người làm tập đoàn Vương Thị phá sản là con

trai anh." Vương Chiêu Mưu bình thản cười: "Anh không cần thay

hắn xin lỗi tôi."

Quý Liên Hoắc khựng lại, khẽ mím môi.

"Lãnh Diệp, nó không phải là con trai tôi."

Vương Chiêu Mưu nhướng mày, câu trả lời này thực ra nằm

ngoài dự đoán của anh.

"Tuy nó gọi tôi là cha, nhưng thực ra nó là cháu của tôi." Quý

Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu chăm chú. "Tôi đã không dạy

nó tử tế."

Vương Chiêu Mưu bất đắc dĩ cười. Nếu Quý Liên Hoắc là cha ruột

của Lãnh Diệp, anh còn có thể trách một câu "biết sinh mà

không biết dạy", nhưng bây giờ khi biết Lãnh Diệp là cháu của y,

anh không biết phải tính sổ thế nào.

"Tôi có thể đảm bảo với anh rằng, chỉ cần tôi còn sống một

ngày, Vương Thị sẽ không bao giờ phá sản." Quý Liên Hoắc nhìn

Vương Chiêu Mưu, trong mắt có nhiều cảm xúc khó diễn tả.

"Chuyện đối tác mới của Vương Thị, anh không cần phải lo lắng

nữa, ngày mai sẽ có kết quả."

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn người đàn ông này, lát sau, anh

mới chậm rãi nói: "Anh không cần phải làm nhiều như vậy."

Lời hứa khi đó là chỉ một tập đoàn Vương Thị.

Quý Liên Hoắc đã thực hiện điều mình hứa, nhưng đến nay vẫn

chưa nhận được khoản thù lao nào, ngược lại còn làm nhiều

hơn.

"Nếu có thể, tôi muốn mời anh đi ăn tối vào cuối tuần này." Quý

Liên Hoắc nắm chặt cây gậy, ánh mắt u ám: "Lần sau sẽ không

có ai làm phiền chúng ta nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play