Vào giờ ăn chiều, Quý Liên Hoắc giúp chị Trình vừa đi nghỉ về

dọn đồ ăn, "vô tình" cho chị xem chiếc nhẫn bạc trên tay, chị

Trình nhìn thấy thì không nhịn được cười.

"Chiếc nhẫn này đẹp thật." Chị Trình nhìn Quý Liên Hoắc với nụ

cười đầy ẩn ý: "Sau này có phải tôi lại thường xuyên được nghỉ

phép không?"

"Làm phiền chị Trình." Quý Liên Hoắc cúi xuống, lại chìa chiếc

nhẫn ra đưa cho chị Trình xem. "Hôm nay anh Chiêu Mưu mua

cho tôi."

"Biết rồi biết rồi!" Chị Trình cười lớn, vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên

Hoắc.

Ngay từ ngày đầu tiên cậu chủ đưa thiếu niên trở về, chị Trình

đã có linh cảm mơ hồ, ánh mắt của thiếu niên khi nhìn cậu chủ

đã xác nhận linh cảm đó. Quý Liên Hoắc cũng đã nỗ lực, tiến bộ

từng bước, hiện tại có thể sánh vai cùng cậu chủ, đây là tình

huống tốt nhất. Sớm hay muộn cậu chủ cũng phải lập gia đình,

thay vì để một người lạ khác xông vào, chị Trình cảm thấy mình

có thể chấp nhận một đứa trẻ mình trông nom đã lâu hơn.

Cửa biệt thự vang lên tiếng gõ, chị Trình ra mở cửa thì thấy cô

Tôn đang đứng ở cửa, tay dắt Quý Đại Bảo.

"Cô giáo lớp năng khiếu của Đại Bảo bị cảm, không khỏe lắm."

Cô Tôn giao Đại Bảo cho chị Trình: "Không tính lớp năng khiếu

hôm nay, Đại Bảo đã học xong các môn trong ngày rồi."

"Cảm ơn cô Tôn." Chị Trình đón lấy Quý Đại Bảo, tiễn cô Tôn ra

về. "Ái chà, Đại Bảo ngày càng nặng hơn." Chị Trình bế nó vào

biệt thự.

Quý Đại Bảo mệt mỏi sau một ngày học, nhìn thấy Quý Liên

Hoắc thì mắt đột nhiên sáng lên, đưa tay về phía Quý Liên Hoắc

đòi bế: "Pa pa!"

Quý Liên Hoắc đón lấy Quý Đại Bảo từ tay chị Trình, một tay bế

Quý Đại Bảo, vừa cười vừa cho nó xem chiếc nhẫn trên tay

mình.

"Òa." Quý Đại Bảo thấy chiếc nhẫn trên tay Quý Liên Hoắc, hưng

phấn nhìn chú út. Chú út xác nhận mối quan hệ với anh lớn! Từ

giờ trở đi sẽ có hai người cưng chiều rồi!

"Đẹp không, anh Chiêu Mưu mua cho ba." Nụ cười của Quý Liên

Hoắc vẫn tươi rói, niềm vui hiện rõ mồn một.

"Đẹp!" Quý Đại Bảo vỗ tay, rất nể mặt chú út.

Quý Liên Hoắc mỉm cười đặt cháu trai lên ghế trẻ em, rồi đi xem

chị Trình chuẩn bị cơm của nó. Quý Đại Bảo đã gần 3 tuổi, ăn

uống cơ bản giống người lớn, chị Trình thấy nó đang tuổi ăn tuổi

lớn, đặc biệt cho nó thêm nhiều đồ dinh dưỡng, bổ sung trái cây

và các loại hạt.

Thấy đồ ăn đã sẵn sàng trên bàn, Quý Liên Hoắc bước nhanh lên

lầu, gõ cửa phòng làm việc.

"Anh Chiêu Mưu, có cơm rồi."

Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng làm việc, cùng Quý Liên Hoắc đi

xuống cầu thang, vào phòng ăn thì thấy Quý Đại Bảo đang ngồi

trên ghế trẻ em.

"Cô giáo lớp năng khiếu của Đại Bảo bị bệnh." Quý Liên Hoắc

bước nhanh tới, kéo ghế ngồi chính ra.

Vương Chiêu Mưu ngồi xuống, thấy Quý Đại Bảo đang cười vui

vẻ với mình.

"Pa pa!" Quý Đại Bảo lần này gọi rất tự tin.

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Đại Bảo một lát, mắt khẽ chuyển

động, trên môi hiện lên nụ cười.

Thấy Vương Chiêu Mưu cười với mình, Quý Đại Bảo càng vui

hơn, trong bữa ăn cũng không còn e dè như trước, ngang nhiên

làm nũng với Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu. "Pa pa, on ăn

cái kia!"

Quý Liên Hoắc gắp món ăn ưa thích của Quý Đại Bảo cho nó.

Quý Đại Bảo vẫn chưa thỏa mãn, nhảy xuống khỏi ghế trẻ em,

chạy đến bên Vương Chiêu Mưu, kéo tay anh lắc lắc, nịnh nọt

nói: "Pa pa, bế on ăn cơm."

"Đừng quấy rầy anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc bất mãn ôm

Quý Đại Bảo lại, đặt nó về ghế trẻ em, nghiêm mặt.

Quý Đại Bảo bĩu môi, sau đó Vương Chiêu Mưu với vẻ tội nghiệp,

thấy anh lớn dường như không có ý định gắp thức ăn cho mình.

Quý Liên Hoắc hiểu rất rõ rằng việc cho trẻ ăn uống rất mệt mỏi,

bởi người cho ăn thường không thể ăn ngon miệng, phải tập

trung chú ý vào đứa trẻ. Quý Đại Bảo đã ba tuổi, không còn cần

người cho ăn nữa, cũng phải học cách tự ăn uống đàng hoàng,

không làm phiền người khác.

Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua Quý Đại Bảo vừa tủi thân bĩu

môi vừa ăn, bình tĩnh suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Quý Liên

Hoắc: "Ăn cơm xong lên phòng làm việc với tôi."

"Dạ được anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ngồi thẳng dậy, gắp

thức ăn cho Vương Chiêu Mưu: "Anh Chiêu Mưu, ăn thêm đi."

Ăn xong, Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc vào phòng làm

việc, lấy ra một tờ giấy viết thư.

Quý Liên Hoắc lập tức nhớ lại chuyện anh Chiêu Mưu từng lập ba

quy tắc cho mình. Mình có làm gì khiến anh Chiêu Mưu không

vui không? Hay là do mình quá quấn người, anh Chiêu Mưu

muốn đặt ra ranh giới với mình?

Quý Liên Hoắc hồi hộp nhìn, thấy Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng

cầm bút, viết vài chữ trôi chảy trên giấy viết thư.

[Kế hoạch hôn nhân.]

Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm mấy chữ trên thư, lông mày

không tự chủ được giãn ra, bàn tay nắm chặt vì lo lắng cũng từ

từ buông lỏng. Đây là kế hoạch sau khi kết hôn đấy. Chiêu Chiêu

đang nghĩ về tương lai của hai người! Quý Liên Hoắc tươi cười,

đứng cạnh Vương Chiêu Mưu, cúi đầu nhìn nét chữ phóng

khoáng, tao nhã của người yêu.

Vương Chiêu Mưu viết số "1", nghiêng đầu ngước lên, nhìn về

phía Quý Liên Hoắc: "Đầu tiên là vấn đề tài chính của gia đình."

"Chiêu Chiêu quản lý." Trong mắt Quý Liên Hoắc chỉ có nụ cười

hạnh phúc, cậu cúi xuống hôn lên má người yêu: "Giống như

trước đây, em đưa hết tiền cho Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu chỉ cần

cho em tiền sinh hoạt hàng tháng."

Vương Chiêu Mưu nghe vậy thì hơi nhướng mày, mỉm cười đẩy

tờ giấy viết thư trên bàn về phía Quý Liên Hoắc, đưa cho cậu

một cây bút: "Em viết đi."

Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn cầm bút, cúi xuống viết nhanh lên

tờ giấy. "Sau khi kết hôn, Chiêu Chiêu nắm quyền quản lý tài

chính trong gia đình, hàng tháng phát cho Quý Liên Hoắc một

khoản chi phí sinh hoạt nhất định."

"Nếu có gì cần chi tiêu đặc biệt thì nói cho tôi biết lý do, nếu

thấy được thì sẽ cho em thêm." Vương Chiêu Mưu nói, để Quý

Liên Hoắc viết thêm vào.

Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn ghi lại, rồi thêm số "2" bên dưới số

"1" của Vương Chiêu Mưu.

"Thứ hai là vấn đề cân bằng giữa công việc và gia đình sau khi

kết hôn." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc: "Em có đề xuất

gì tốt không?"

"Em chỉ nghĩ là..." Quý Liên Hoắc mím môi, mong chờ nhìn

Vương Chiêu Mưu: "Chiêu Chiêu anh bận rất nhiều công việc, có

thể nghỉ một ngày mỗi tuần không, chúng ta có thể cùng nhau

nghỉ ngơi, hoặc là đi hẹn hò, có thể nghỉ phép dài ngày một lần

trong năm, cùng nhau đi du lịch để ngắm thế giới này được

không."

Nghe yêu cầu của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu gật đầu:

"Được."

Trong Quý Liên Hoắc lóe lên vẻ vui mừng, cúi đầu nhanh chóng

viết nội dung vừa rồi vào. Có thể đi nghỉ ở khách sạn tình nhân

với Chiêu Chiêu rồi!

Vương Chiêu Mưu kiên nhẫn theo dõi Quý Liên Hoắc viết xong

mục số 2, nhìn số "3" bên dưới, anh nghiêng người sang, nhìn

thẳng vào mắt Quý Liên Hoắc.

"Và... vấn đề con cái."

"Con cái?" Quý Liên Hoắc sững sờ, hiển nhiên là chưa từng nghĩ

đến phương diện này.

"Em có muốn cùng tôi nhận nuôi một đứa con không, một đứa

con của riêng chúng ta?" Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc

chăm chú: "Muốn không?"

Mắt Quý Liên Hoắc sáng lóe lên, cậu vô thức nín thở.

Con của mình với Chiêu Chiêu?

Một đứa con của riêng mình với Chiêu Chiêu!

"Em muốn!" Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu bằng đôi mắt

đen láy, vừa kích động vừa kiên định, con của mình với Chiêu

Chiêu!

"Viết đi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc.

Một tờ giấy mỏng dường như chứa đựng vô số ngày đêm mà hai

người sẽ cùng nhau trải qua, Quý Liên Hoắc càng viết, mắt càng

ướt.

Vương Chiêu Mưu thấy cậu lau khóe mắt thì bất giác mỉm cười:

"Sao thế này?"

"Em vui quá." Quý Liên Hoắc lại lau khóe mắt, hốc mắt đã đỏ

hoe. "Em chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai của mình sẽ tươi

sáng đến thế, em sẽ ở bên người mình yêu, chúng ta sẽ có con,

chúng ta sẽ có rất nhiều kỳ nghỉ cùng nhau, chúng ta không cần

phải lo lắng về tiền bạc, chúng ta khỏe mạnh, chúng ta... hạnh

phúc."

Vương Chiêu Mưu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Quý Liên Hoắc, đứng

dậy ôm lấy chàng trai trước mặt, ngẩng đầu hôn lên trán cậu.

Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, ôm chặt người yêu hơn

nữa.

"Chúng ta có cần phải nói trước với Đại Bảo rằng chúng ta sẽ

nhận nuôi một đứa con không?" Vương Chiêu Mưu ôn hòa nhìn

Quý Liên Hoắc: "Nó đã ba tuổi rồi, hẳn là hiểu được một vài

chuyện."

"Để em nói." Quý Liên Hoắc liếc nhìn kế hoạch sau khi kết hôn

trên bàn, thẳng lưng lên, lòng bỗng cảm nhận được trách nhiệm

với gia đình.

Trời vẫn chưa tối hẳn, Quý Đại Bảo đang chơi bóng trong phòng,

thỉnh thoảng lại làm động tác ném rổ, đập bóng vào tường,

tưởng tượng bóng vào rổ, cảm giác mình siêu ngầu. Cửa đột

nhiên vang lên vài tiếng gõ, Quý Đại Bảo tò mò quay lại thì thấy

chú út và anh lớn bước vào, chú út ngồi xổm trước mặt mình, nở

nụ cười.

"Đại Bảo, ba có chuyện này muốn nói với con."

Quý Đại Bảo đảo mắt, đoán có lẽ đây là chuyện vui của chú út

và anh lớn, thế là nó ngoan ngoãn đặt trái bóng sang phía bên

kia, đứng trước mặt Quý Liên Hoắc.

"Ba và anh Chiêu Mưu dự định sau này sẽ nhận một đứa con

nuôi." Quý Liên Hoắc vẫn tươi cười: "Cũng có thể là hai đứa."

Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn chú út, nghe những gì chú út nói,

phút chốc ngây ra tại chỗ.

Nhận con nuôi?

Chú út muốn nhận con nuôi?!

Nếu nó không phải là đứa con duy nhất của chú út, thì tương lai

nhà họ Lãnh rất có thể sẽ không phải là của nó!

Không chừng nó phải cạnh tranh với hai đứa con nuôi đầy mưu

mô để giành tài sản, làm gì có cái lý đó!

"Không chịu!" Quý Đại Bảo nhíu mày thật chặt, lắc đầu lia lịa:

"Pa pa con không chịu, con không chịu!"

"Vấn đề không phải là con có chịu hay không." Quý Liên Hoắc

nghiêm túc, trong mắt không có chút ý định thỏa hiệp nào. "Ba

để con gọi là ba, chỉ để bảo vệ an toàn cho con, nhưng thực ra

ba không phải là ba ruột của con, ba là chú út của con, con là

cháu của ba. Bây giờ ba đã có gia đình, chú cần phải có trách

nhiệm với gia đình của mình, ba và anh Chiêu Mưu sẽ nhận con

nuôi, con không đồng ý cũng không ảnh hưởng đến quyết định

của ba."

"Pa pa." Nghe những lời này, Quý Đại Bảo không nhịn được òa

khóc, ôm chặt lấy cổ Quý Liên Hoắc: "Pa pa, là pa pa của con."

Nghe tiếng khóc của cháu trai, ánh mắt Quý Liên Hoắc dịu lại,

đưa tay xoa đầu Quý Đại Bảo. "Ba đã bàn bạc với anh Chiêu

Mưu, hai ba vẫn có thể nuôi dưỡng con như trước, nhưng con

cũng phải chấp nhận đứa con mà ba và anh Chiêu Mưu nhận

nuôi."

Quý Đại Bảo òa lên khóc, buông Quý Liên Hoắc ra, gần như

dùng hết sức lực để khóc, khóc đến xé phổi, rách toạc cổ họng

để bày tỏ mình không đồng ý, không hài lòng.

Cả phòng vang vọng tiếng khóc. Quý Liên Hoắc nhìn cháu mình,

khẽ nhíu mày.

"Để nó khóc một lát." Vương Chiêu Mưu bình thản nói: "Căn

phòng này cách âm rất tốt."

Quý Đại Bảo vẫn muốn dùng tiếng khóc để chú út động lòng,

nhưng lại thấy Vương Chiêu Mưu kéo chú út đi, không quan tâm

đến việc nó vẫn đang khóc. Quý Đại Bảo khóc càng to hơn,

nhưng không hề nhìn thấy một chút thương hại nào trong mắt

Vương Chiêu Mưu. Hai người họ thực sự ra khỏi phòng, để lại

một mình nó ở đây đau buồn!

Quý Đại Bảo vẫn gào khóc, khóc rất lâu, đến mức khản giọng,

nhưng không có ai đến dỗ dành. Nghĩ đến lời Vương Chiêu Mưu

vừa nói phòng này cách âm tốt, Quý Đại Bảo vừa khóc vừa mở

cửa phòng , chuẩn bị ra ngoài khóc, nếu không từ bỏ ý định

nhận con nuôi, nó sẽ tiếp tục khóc, để xem ai hơn ai!

Quý Đại Bảo vừa mở cửa thì thấy Vương Chiêu Mưu đứng bên

ngoài, nhưng chú út không có trong phòng, cũng không biết đi

đâu. Chỉ có anh lớn thương mình. Càng thương thì khóc càng

hữu ích.

Quý Đại Bảo khóc lóc ôm lấy chân Vương Chiêu Mưu, giọng càng

lúc càng to, không quên nhắc lại yêu cầu của mình: "Pa pa, con

không chịu hu hu hu!"

Vương Chiêu Mưu yên lặng nhìn tổng giám đốc Lãnh khóc la,

khóe môi nở nụ cười, từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ lên

khuôn mặt tròn trịa của Quý Đại Bảo.

"Tổng giám đốc Lãnh, sao khóc khó coi thế này?"

Quý Đại Bảo vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu,

trong mắt có vài phần bối rối. Anh ta đang nói gì vậy? Tại sao

anh ta lại gọi mình là tổng giám đốc Lãnh?

"Tôi cũng hơi tò mò." Vương Chiêu Mưu nở nụ cười trên môi, đôi

mắt dưới tròng kính lại lạnh như băng, ngón tay véo chặt lấy

gương mặt tròn của Quý Đại Bảo.

"Lần đầu gặp nhau, cậu có thấy, tôi quen mắt không?"

---

Người dịch: Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình,

dù là kiếp sau.

PS cái nữa: Thật ra đoạn đầu có hơi lẫn lộn chút vụ xưng hô của

cậu Quý với Quý Đại Bảo, với người ngoài thì chắc là ba-con rồi,

nhưng tại cậu Quý khẳng định với sếp Vương mình là chú chứ

không phải cha, nên có vài đoạn rải rác tui dịch là chú luôn, tới

chương này thấy hơi sai sai chút, vì thực chất cậu Quý không

biết thằng cháu là tái sinh nên ẻm sẽ nghĩ nó là trẻ con thật rồi

vẫn xưng ba-con với nó mới đúng nhỉ. Mà thôi, tại mấy đoạn kia

cũng không nhiều lắm, kiếm lại cũng khó nên tui lười sửa quá,

để vậy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play