"Uyển Âm, bình tĩnh nào, ba còn đang mổ." Lãnh Thần Cẩm

đứng dậy, vội vã chạy đến đỡ em gái đang hoảng loạn, thấy

cánh cửa phòng chờ lại bị đẩy ra lần nữa.

Một bàn tay trắng trẻo thon thả nắm lấy tay nắm cửa, để lộ ra

đoạn cổ tay tuyệt đẹp, phía trên cổ tay một chút là phần tay áo

sơ mi trắng gọn gàng, rồi đến phần tay dài của chiếc áo vest tối

màu, thanh lịch phóng khoáng.

Nhìn theo cánh tay lên cao, Lãnh Thần Cẩm vô thức nhướng

mày. Nhiều năm qua, Lãnh Thần Cẩm đã gặp qua vô số người,

tướng mạo cùng khí chất của người trước mặt hiển nhiên có thể

xếp vào hàng đầu.

Ngay lúc người đàn ông mở cửa phòng chờ, Lãnh Thần Cẩm

thấy con trai mình đột nhiên dừng bước, mắt nhìn thẳng sang;

Quý Liên Hoắc đột nhiên đứng bật dậy, bước nhanh về phía

người đàn ông, dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy anh.

"Đây là Vương Chiêu Mưu, người yêu của Liên Hoắc." Lãnh Uyển

Âm giới thiệu vắn tắt với anh trai và chị dâu, sắc mặt tái nhợt

thấy rõ: "Em bệnh nhẹ vì đổi mùa, ăn không ngon, nhận được

tin thì không chịu được, ngất xỉu luôn, quản gia liên lạc với Chiêu

Mưu, Chiêu Mưu đã sắp xếp mọi việc, trấn an em suốt trên

đường đi mới đến được đây."

"Uyển Âm, đừng căng thẳng." Lan Hoa tiến lên an ủi em chồng,

không nhịn được nhìn người đàn ông mà Quý Liên Hoắc đang

ôm. "Trong phòng mổ là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất cả nước Mỹ,

ba chắc chắn sẽ vượt qua được!"

Lãnh Uyển Âm nhìn phòng mổ, ngồi trong phòng chờ, nét mặt

không giấu được lo lắng.

Quý Liên Hoắc ôm chặt người yêu, mắt hơi ươn ướt, cảm giác

như đang nằm mơ, người mà mình vẫn luôn nghĩ đến cứ thế

xuất hiện trước mặt.

"Không sao đâu." Vương Chiêu Mưu thấy hơi khó thở, đưa tay vỗ

nhẹ lưng Quý Liên Hoắc, chậm rãi vuốt lông cho cún lớn, cảm

thấy cậu càng không muốn buông tay.

"Khụ khụ." Lãnh Thần Cẩm ho hai tiếng, nhìn cặp đôi đang ôm

nhau hồi lâu ở cửa phòng chờ. "Liên Hoắc, không giới thiệu mọi

người sao?"

Quý Liên Hoắc nghe thấy tiếng nói mới quyến luyến buông tay,

nắm lấy tay Vương Chiêu Mưu, bước đến trước mặt Lãnh Thần

Cẩm và Lan Hoa: "Bác hai, bác gái, đây là người yêu của con,

Vương Chiêu Mưu."

Vương Chiêu Mưu tỏ ra rất tự nhiên, lịch sự chào hỏi Lãnh Thần

Cẩm và Lan Hoa.

Cụ Lãnh vẫn nằm trên bàn mổ, không ai còn tâm trí để trò

chuyện, sau khi làm quen, mọi người đều hướng mắt về phía

cửa phòng mổ.

Lần này Quý Liên Hoắc không ngồi một mình nữa, cậu dán sát

lại Vương Chiêu Mưu, hai người nắm chặt tay nhau.

Lãnh Tu Minh nhìn ra cửa phòng mổ, thỉnh thoảng quay lại nhìn

đằng sau, Lan Hoa thở dài, đưa tay vỗ nhẹ vai con trai với vẻ

tiếc nuối. Lãnh Tu Minh nhìn vào mắt mẹ, không khỏi cười cay

đắng. Chỉ khi nhìn thấy người này, họ mới nhận ra gã nuối tiếc

đến nhường nào.

Đèn báo ở cửa phòng mổ đột nhiên tắt, mọi người trong phòng

chờ đều đứng dậy, nhanh chóng bước về phía cửa phòng mổ.

Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc tiến lên, chăm chú chờ đợi

kết quả. Quý Liên Hoắc nắm chặt tay anh, như thể có thể lấy

được sức mạnh từ đó. Vương Chiêu Mưu hơi ngước mắt lên, nhìn

thấy quai hàm đang căng lên, đôi lông mày cau lại và đôi mắt

đen thẳm của cậu.

Người thân bị bệnh dường như giúp con người trưởng thành

nhanh hơn, cả về mặt tinh thần lẫn hành vi. Đủ thứ gánh nặng

phiền toái đè lên vai, khiến người ta nghẹt thở, rồi ngày càng im

lặng, như thể nói một lời cũng tốn rất nhiều năng lượng. Vương

Chiêu Mưu hiểu rất rõ cảm giác này.

Dì Tống cùng cha anh lần lượt ra đi như vậy. Anh tận mắt chứng

kiến mái tóc dì Tống ngày một bạc trắng, cơ thể ngày một hốc

hác, trước khi ra đi, mái tóc bà đã bạc trắng hoàn toàn, khóc lóc

van xin anh đưa Vương Chiêu Vân trở về. Cha anh cũng vậy, sau

khi dì Tống mất, ông nằm liệt giường, dù có y tá chuyên nghiệp

và bác sĩ có tay nghề cao cũng không thể giữ ông ở lại thế giới

này. Vương Chiêu Mưu cả ngày đi đi về về giữa công ty và bệnh

viện, ngày qua ngày chứng kiến cảnh cha mình khó thở, anh

không còn nhớ mình đã ký bao nhiêu giấy báo nguy kịch. Trái

tim sẽ bị ăn mòn dần dần.

Vương Chiêu Mưu nhìn về phía cửa phòng mổ, lặng lẽ nắm lấy

tay Quý Liên Hoắc, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mu bàn tay,

mang lại cho cậu một chút cảm giác an toàn, xoa dịu cảm xúc

của cậu.

Quý Liên Hoắc nhận thấy hành động của Vương Chiêu Mưu, cúi

đầu nhìn người bên cạnh, cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng như bị

kiến cắn vừa rồi dần được xoa dịu. Có Chiêu Chiêu ở bên, cậu

không còn đơn độc nữa.

Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ bước ra, quay mặt về phía gia đình

bệnh nhân: "Ca mổ rất thành công."

Lãnh Uyển Âm thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng, nước

mắt trào ra, nắm chặt tay anh trai và chị dâu.

"Cảm ơn bác sĩ!" Lãnh Thần Cẩm cũng thở phào, đêm qua nhìn

thấy cha mình ho ra máu, ông sợ đến mất hồn!

"Các nốt phổi của bệnh nhân nằm sâu và lớn nên không thể thực

hiện phẫu thuật nội soi lồng ngực có hỗ trợ video được, chúng

tôi chỉ có thể tiến hành phẫu thuật mở ngực, cắt bỏ một phần

phổi cho bệnh nhân." Bác sĩ nhìn gia đình cụ Lãnh, nghiêm túc

dặn dò. "Sau ca mổ, bệnh nhân phải nghỉ ngơi, không được làm

việc quá sức."

"Chúng tôi hiểu rồi." Lãnh Thần Cẩm gật đầu lia lịa, không giấu

được niềm vui trong mắt.

Khi được đẩy ra khỏi phòng mổ, cụ Lãnh vẫn chưa tỉnh. Ban

ngày phải theo sát các cuộc kiểm tra tiền phẫu và ca mổ, mọi

người đều mệt mỏi, các thanh niên ở lại chăm sóc ông cụ, còn

vợ chồng Lãnh Thần Cẩm và Lãnh Uyển Âm tạm thời về nghỉ

ngơi.

Bệnh viện tư của nhà họ Lãnh được trang bị đầy đủ, phòng bệnh

được bố trí sang trọng hơn cả khách sạn ba sao. Sau ca mổ

khoảng hai ba giờ, cụ Lãnh tỉnh lại, thấy Vương Chiêu Mưu và

hai đứa cháu, ông mỉm cười yếu ớt.

Cụ Lãnh không thể làm việc quá sức, điều này có nghĩa là Quý

Liên Hoắc sẽ từ từ tiếp quản công việc của nhà họ Lãnh. Mọi

chuyện ban đầu không đơn giản, cậu thường phải mang giấy tờ

đến bệnh viện để hỏi ý kiến cụ Lãnh. Cụ Lãnh nằm trên giường

bệnh, cố gắng hết sức hướng dẫn cho Quý Liên Hoắc, hai ông

cháu dốc sức bàn giao công việc. Đến khi cụ Lãnh có thể rời

giường đi lại tự do thì cậu đã quen với công việc.

Sau khi cùng Quý Liên Hoắc chờ qua giai đoạn nguy kịch của cụ

Lãnh, Vương Chiêu Mưu trở về nước Hoa, mặc dù cuộc thi đã kết

thúc nhưng dự án vẫn cần phải tiếp tục.

Phải chuyển sang Mỹ sống quá bất ngờ, Quý Liên Hoắc cũng đã

nghỉ phép hơn hai tháng, không thể dự thi trong trường nữa,

Vương Chiêu Mưu thảo luận với cậu, rồi nộp đơn xin tạm nghỉ

học cho cậu, giữ lại học tịch.

Không biết tin Quý Liên Hoắc nghỉ học đến tai ông Vương như

thế nào, ông Vương nghe được tin tức còn cố ý đến biệt thự,

nhìn con trai mình mà đau lòng không thôi.

"Ba đã nói với con rồi đúng không, Quý Liên Hoắc sẽ thắng cuộc

thi, hầu hết các hoạt động kinh doanh của nhà họ Lãnh đều ở

nước ngoài, tức là nó phải thường xuyên ra nước ngoài, bây giờ

con với nó rõ ràng là yêu xa, trong tương lai chuyện này còn xảy

ra nhiều nữa!" Thấy con im lặng, ông Vương càng thêm đắc ý,

lấy quạt phất qua phất lại, vung tay: "Nghe lời ba, chia tay càng

sớm càng tốt, chia tay càng sớm thì càng nhẹ nhàng, nó đi

đường nó, con đi đường con, chúng ta không với nổi nhà họ

Lãnh đâu, con phải tự giác, ba không muốn có người tới ném

tiền vào mặt con, bảo con rời xa thằng nhóc thúi đó."

Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn cha, thản nhiên nói: "Ba nghĩ

ai cũng giống ba à?"

Ông Vương hơi xấu hổ, không nhắc đến chuyện đó thì thôi, cứ

nhắc đến là thấy không dám nhìn lại.

Thời tiết ngày càng nóng hơn, dự án của lô đất thứ hai ở Chử

Thành đang dần hoàn thiện, Vương Chiêu Mưu đi Chử Thành thị

sát, kiểm tra tiến độ ba công trình xây dựng, trên đường về lại bị

kẹt xe. Chỉ trong vài năm, số lượng xe hơi riêng ở Tô Thành đã

tăng lên gấp nhiều lần, nhưng đường sá vẫn như cũ, tình trạng

kẹt xe ở Tô Thành ngày càng tệ hơn, đến giờ cao điểm không

thể về nhà sớm như trước nữa.

Khi tài xế lái xe đến khu biệt thự thì trời đã gần tối. Khi còn cách

biệt thự khá xa, tài xế lờ mờ nhìn thấy có thứ gì đó ngồi trước

cửa, vốn tưởng là sếp có nuôi chó, lái xe lại gần mới phát hiện

thì ra là một người ngồi trên bậc thềm trước cửa, trong lòng còn

ôm thứ gì đó.

Vương Chiêu Mưu xuống xe là thấy ngay người đang ngồi trên

bậc thang, ôm một đống đồ trên tay, đầu cúi xuống, dường như

đã chờ đợi rất lâu. Người trước mặt tóc đã dài hơn rõ rệt, vài

tháng không gặp, hình như cậu không đi cắt tóc, chỉ đơn giản

cột tóc sau đầu, trông như đuôi sói.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, cúi người đưa tay xoa cái đầu trước

mắt. "Sao lại ngồi dưới đất?"

Quý Liên Hoắc mím môi, có vẻ không chắc chắn, đưa tay chọc

vào đôi giày da trước mặt, lòng bàn tay chậm rãi vuốt theo đôi

chân thon dài của người kia lên trên, như muốn xác nhận người

trước mặt không phải là mơ, cậu đứng dậy, ngón tay dừng lại

bên eo Vương Chiêu Mưu. Vòng eo lập tức bị giữ chặt, mắt Quý

Liên Hoắc đỏ lên, không ngừng hôn lên má người yêu.

"Để em đợi lâu lắm rồi sao?" Vương Chiêu Mưu hơi ngẩng đầu,

hôn nhẹ lên môi Quý Liên Hoắc.

"Em không sợ chờ đợi, em chỉ sợ anh không cần em nữa." Quý

Liên Hoắc mắt đỏ hoe: "Em nằm mơ, mơ thấy vì em lâu quá

không về, Chiêu Chiêu không đợi nữa, em đưa cho anh cái gì,

anh cũng không cần em nữa."

Vương Chiêu Mưu khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bên

tai Quý Liên Hoắc, dịu dàng hôn lên môi cậu, nắm tay cậu bước

vào biệt thự.

"Em mơ thấy mình về muộn, Chiêu Chiêu không trả lời điện thoại

của em, cũng không trở về biệt thự, em đợi ở cửa biệt thự rất

lâu, em tìm anh khắp nơi..." Quý Liên Hoắc được Vương Chiêu

Mưu dẫn vào biệt thự, như phản xạ tự nhiên, cậu buông đồ đạc

trong tay xuống, mắt đỏ hoe treo áo của khoác của anh lên giá,

lấy dép ra.

"Em tìm anh rất lâu, nhưng Chiêu Chiêu không nhìn em nữa, em

đã cố hết sức nhét đồ trong tay cho anh nhưng anh không lấy,

em nghĩ em đưa ra không đủ, nhưng em lấy ra hết thảy, anh vẫn

không muốn em..." Quý Liên Hoắc càng nói càng buồn: "Hôm

nay sau khi trở về, em gọi điện cho anh, Chiêu Chiêu không trả

lời, em đợi anh rất lâu nhưng không thấy anh đâu, giống như

giấc mơ đó bắt đầu vậy..."

Vương Chiêu Mưu lấy điện thoại di động cá nhân ra, phát hiện

đã hết pin nên tắt máy. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Quý Liên Hoắc,

anh đưa tay lau khóe mắt cậu, tha thiết hôn người trước mặt.

Hành động dường như có sức thuyết phục hơn lời nói rất nhiều,

Quý Liên Hoắc tham lam thưởng thức hương vị đoàn tụ sau thời

gian dài xa cách, ôm lấy eo Vương Chiêu Mưu, say mê đòi hỏi.

Hai người hôn rồi dựa vào sô pha, Vương Chiêu Mưu từ từ luồn

ngón tay vào tóc Quý Liên Hoắc, phát hiện tóc cậu đã dài ra, có

thể quấn quanh ngón tay anh hai vòng.

"Chiêu Chiêu, em nhớ anh lắm." Quý Liên Hoắc liên tục hôn

Vương Chiêu Mưu, rời khỏi môi anh một lúc chỉ để bày tỏ nỗi

nhớ: "Giấc mơ nào cũng thấy anh."

"Tôi biết." Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng an ủi cún lớn đang buồn

vì giấc mơ, rồi dùng nụ hôn nồng cháy hơn để khắc sâu cảm giác

về hiện thực của cậu.

Bây giờ mới là hiện thực.

Chị Trình lặng lẽ nhìn hai người đang hôn nhau, rồi nhìn vào bàn

đồ ăn vừa được hâm nóng.

Xúc cảm chân thực dần giải thoát Quý Liên Hoắc khỏi bóng ma

của giấc mơ, đôi mắt cậu dần sáng lên, nụ cười hiện trên môi.

Sau bữa tối muộn, Quý Liên Hoắc nhặt đống đồ mà mình ôm

trong lòng vừa rồi lên, nắm tay Vương Chiêu Mưu, vui vẻ bước

vào phòng làm việc, đặt một chồng tài liệu dày trước mặt anh

như khoe thành tích.

Vương Chiêu Mưu cũng có linh cảm mơ hồ về những thứ này,

nhưng sau khi mở ra, anh phát hiện mình tưởng tượng còn hơi

ít.

Quý Liên Hoắc đã sắp xếp và ký kết đầy đủ các hồ sơ, trong đó

có thỏa thuận chuyển nhượng 19% cổ phần Lãnh Thị, giấy

chứng nhận đồng ý của một nửa số cổ đông, có đơn xin thay đổi

đăng ký công ty của Huxin và chuỗi khách sạn, thậm chí cả thỏa

thuận tặng căn nhà trong Chung cư Xuyên Hải.

Quý Liên Hoắc thật sự đã lấy hết tài sản của mình ra.

"Số cổ phiếu này có một phần là thuộc về ba mẹ em, một phần

là do em tìm cách mua lại, vốn là em định kiếm thêm nhiều hơn

rồi mới về, nhưng... em lại mơ thấy giấc mơ đó." Quý Liên Hoắc

nhìn chăm chú người trước mặt: "Em đã trở thành người thừa kế

nhà họ Lãnh, chỉ cần cho em thêm chút thời gian, em nhất định

có thể đưa cả Lãnh Thị cho anh!"

Vương Chiêu Mưu nhìn đống văn kiện trước mặt, ngước mắt

nhìn Quý Liên Hoắc một cái, mỉm cười, ký vào hợp đồng chuyển

nhượng cổ phần Lãnh Thị, rồi cất đống văn kiện dày này đi.

"Làm tốt lắm." Vương Chiêu Mưu đặt bút máy trong tay xuống,

mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc. Cổ phần đang niêm yết của Lãnh

Thị hiện có 30% nằm trong tay nhà đầu tư cá nhân, trong số

70% còn lại, 19% đã chiếm được quyền phát ngôn rất lớn rồi.

Nghe Vương Chiêu Mưu khen ngợi, Quý Liên Hoắc nhếch khóe

môi, mắt vẫn không dời khỏi anh, có vẻ muốn nói lại thôi.

Vương Chiêu Mưu hiểu ý cậu, chỉ vì những thứ này cũng đáng

thưởng cho cậu.

"Liên Hoắc, đã nghĩ ra điều ước của mình chưa?" Vương Chiêu

Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, khẽ cong môi.

"Em, đã quyết định rồi." Quý Liên Hoắc cúi đầu đỏ mặt, không

dám nhìn người kia: "Em, có lẽ cần phải chuẩn bị thật tốt trước

đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play