Chị Trình nghỉ đến hết mùng 8, người giúp việc theo giờ cũng về

quê ăn Tết. Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc về biệt thự,

Quý Liên Hoắc xắn tay áo lên bắt đầu chủ động dọn dẹp bụi bặm

tích tụ mấy ngày qua.

Nhìn thấy lớp bụi mỏng trên tủ, Vương Chiêu Mưu cởi áo khoác,

nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi dùng khăn lau sạch bụi trên

tủ. Thấy vậy, Quý Liên Hoắc vội vàng tiến đến lấy đi chiếc khăn

từ tay anh, nắm lấy những ngón tay hơi lạnh của anh, mím môi

rồi ấn anh lên chiếc sô pha vừa mới lau sạch.

"Anh Chiêu Mưu, đừng đụng vào những thứ này."

Vương Chiêu Mưu bị Quý Liên Hoắc nắm lấy tay, hơi ấm từ tay

cậu không ngừng truyền đến, dường như thân nhiệt bẩm sinh đã

cao thế này.

"Không sao." Vương Chiêu Mưu hơi cụp mắt xuống, nhìn Quý

Liên Hoắc đang ngồi xổm trước mặt mình.

"Bàn tay của anh Chiêu Mưu là để cầm bút, để... chạm vào em."

Má Quý Liên Hoắc hơi ửng hồng, cúi đầu hôn lên bàn tay trắng

trẻo thon dài trong tay mình.

"Anh Chiêu Mưu chờ một chút, để em dọn phòng làm việc." Quý

Liên Hoắc mặt nóng bừng, cúi đầu hôn kho báu trong tay thêm

vài cái, rồi vội vàng đứng dậy cầm lấy dụng cụ vệ sinh, bước

nhanh lên cầu thang.

Cửa phòng làm việc đóng lại, Vương Chiêu Mưu nhìn quanh

phòng khách, lấy điện thoại dùng cho công việc ra kiểm tra tin

nhắn từ vài ngày qua. Một lát sau, Quý Liên Hoắc mang theo đồ

nghề vệ sinh đi ra, trán lấm tấm mồ hôi, dẫn anh lên lầu. Phòng

làm việc được dọn dẹp rất sạch sẽ, có vẻ như cả chiếc bàn làm

việc nặng nề cũng được dời ra, bụi bên dưới đã được lau sạch,

cẩn thận hơn cả người chuyên dọn dẹp.

"Anh Chiêu Mưu cứ làm việc trong này đi, việc bên ngoài sẽ xong

ngay thôi."

Biệt thự có hệ thống sưởi ấm, vì vừa mới dọn dẹp khá nặng

nhọc, mặt Quý Liên Hoắc hơi đỏ, cậu nâng tay lau mồ hôi, cởi

vài cúc áo trước ngực, để lộ bộ ngực săn chắc dưới lớp áo sơ mi

trắng, không quá gầy cũng không quá căng, độ săn chắc hoàn

hảo, kết hợp với áo sơ mi trắng còn toát lên vẻ tươi mát cảm

giác.

Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, trên môi nở

nụ cười.

Quý Liên Hoắc bắt gặp ánh mắt của Vương Chiêu Mưu, nhìn thấy

nụ cười trong mắt anh, hai má không khỏi nóng lên.

Quý Liên Hoắc quyến luyến đóng cửa phòng làm việc lại. Vương

Chiêu Mưu mở máy tính ra xem một số văn kiện do Chử Thành

gửi đến. Đang trao đổi với Lão Tề qua điện thoại về dự án thì

cửa phòng bị gõ hai cái, anh ngẩng đầu lên thấy Quý Liên Hoắc

mở cửa, thận trọng nghiêng người vào trong. Thấy tạp dề trên

người cậu, anh liếc nhìn giờ trên máy tính, kết thúc cuộc trò

chuyện với Lão Tề một cách ngắn gọn, cất điện thoại đứng dậy.

"Anh Chiêu Mưu, cơm xong rồi." Quý Liên Hoắc một tay vịn vào

khung cửa, thấy Vương Chiêu Mưu đứng dậy bước về phía mình

với nụ cười trên môi, tai cậu không hiểu sao lại đỏ lên.

Quý Liên Hoắc không chỉ giỏi kinh doanh mà còn giỏi dọn dẹp,

Vương Chiêu Mưu đặt ngón tay lên lan can cầu thang, vô thức

giơ tay lên kiểm tra, đầu ngón tay sạch sẽ, từ trên cầu thang

nhìn xuống, sàn nhà sáng hơn bình thường hai phần. Nhìn xuống

sàn nhà, Vương Chiêu Mưu anh nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía

cậu: "Tôi nhớ, chúng ta đã lập ba quy tắc."

Quý Liên Hoắc liếm môi dưới, gật đầu, mắt sáng lên: "Nhưng đó

là trước khi anh Chiêu Mưu hôn em." Sau khi hôn thì khác! Cậu

có thể làm bất cứ điều gì!

Vương Chiêu Mưu cười, ngẩng đầu hôn lên má Quý Liên Hoắc:

"Cảm ơn em."

Ba từ này dường như có một sức hấp dẫn riêng, được Vương

Chiêu Mưu thốt ra lại mang một hương vị khác. Quý Liên Hoắc

đứng đó, mặt càng lúc càng nóng, đỏ mặt tía tai nhìn anh đi

xuống lầu, rồi vội vàng đi theo.

Thức ăn trên bàn vẫn còn nóng, số lượng món ăn cũng tiến bộ

hơn trước rất nhiều, thịt viên kho tàu, tôm xào cải, gà nấu hạt

điều, sườn chua ngọt, tổng cộng có tám món, bao gồm cả món

khoai tây sợi xào mà lần trước Vương Chiêu Mưu đã ăn khá

nhiều, lấp đầy cả bàn.

"Những món này em học theo chị Trình, anh Chiêu Mưu thử

xem." Quý Liên Hoắc ngồi trên ghế của mình, nhìn Vương Chiêu

Mưu với vẻ mong đợi.

Vương Chiêu Mưu gắp một con tôm, thấy Quý Liên Hoắc đã làm

rất sạch, còn bỏ hết chỉ tôm, cho tôm vào miệng thì cảm giác

tươi ngon, nước chấm cũng rất vừa miệng.

"Rất ngon." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, mắt cười lấp

lánh: "Có thể xin vào làm đầu bếp ở Tường Vân Lâu."

Thực sự ngon như vậy? Quý Liên Hoắc biết Vương Chiêu Mưu

khen mình quá lời, cũng giống như trước kia cậu thi không quá

tốt, anh vẫn không tiếc lời khen. Quý Liên Hoắc không nhịn được

cười, cầm đũa gắp thêm hai con tôm cho Vương Chiêu Mưu.

Hai người ở trong biệt thự ba ngày, Quý Liên Hoắc luôn lấy cớ

dùng máy tính để vào phòng làm việc, ngắm Vương Chiêu Mưu

làm việc lâu rồi thì lén lút quấn lấy anh, hôn cho anh mất tập

trung, rồi từ chỗ ngồi của mình chuyển sang ghế của anh, hôn

mãi không chịu buông ra. Dù sao thì cũng là thanh niên, hôn

một hồi, cậu sẽ luôn đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống, sau đó lại nhìn

Vương Chiêu Mưu bằng đôi mắt ngấn nước, như thể đang khao

khát điều gì đó.

Vương Chiêu Mưu nhìn cậu, được cầu xin nhiều lần thì thỉnh

thoảng cũng tỏ thái độ. Anh từ từ hạ tay xuống, cách hai lớp vải,

chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào vài lần như lướt trên mặt nước,

Quý Liên Hoắc đã vô thức rên lên, giơ tay lên bịt chặt miệng,

màu đỏ ửng lan từ má xuống cổ.

Quý Liên Hoắc càng chăm chỉ chạy vào phòng anh hơn, có khi ở

trong phòng tắm một hai tiếng, có khi không có chỗ nào để xả

tinh lực, bèn lấy giẻ lau ra kỳ cọ sàn phòng khách.

Chị Trình trở về đúng giờ sau kỳ nghỉ, thấy biệt thự sạch hơn

trước khi chị đi, đặc biệt là sàn nhà, sạch hơn cả mặt người!

Ngày Tết trôi qua, các nơi bắt đầu mở cửa làm việc, cửa hàng

trên phố cũng treo những câu đối mới, mở cửa kinh doanh. Ngày

đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, Quý Liên Hoắc mặc vest, vẻ mặt

buồn bã, ôm chặt eo Vương Chiêu Mưu không muốn đi. Vương

Chiêu Mưu lặng lẽ đưa cậu đến công ty, thấy cấp dưới trong

công ty, Quý Liên Hoắc chỉ có thể đứng thẳng người dậy, lạnh

mặt lao vào làm việc.

Sau Gala mừng xuân, số lượng người dùng mới của Huxin đã

bùng nổ, ngày càng có nhiều người khám phá ra sự tiện lợi của

Huxin, ngay cả lớp của Quý Liên Hoắc cũng yêu cầu sinh viên tải

Huxin, mọi hoạt động của lớp cũng thông báo qua Huxin.

Quý đầu tiên của năm mới đã trôi qua một cách lặng lẽ, Quý

Liên Hoắc nhìn vào bản tổng kết của công ty trong quý này, vẻ

mặt bình thản. Lợi nhuận trong quý đầu của năm nay đã gấp

năm lần so với năm ngoái, lợi nhuận ròng là 1,23 tỷ, đủ để làm

rất nhiều việc.

Thấy khách sạn vận hành sắp hoàn thiện, Quý Liên Hoắc cho

đăng quảng cáo về khách sạn trên Huxin, nhiều người dùng có

số theo dõi cao đã đến khách sạn để chụp ảnh, trải nghiệm xong

thì chia sẻ trạng thái. Dịch vụ hoàn thiện của khách sạn được

đón nhận nồng nhiệt, nhiều người dùng khen ngợi hết lời, nhưng

cũng có người cố tình nói rằng khách sạn tệ để thu hút sự chú ý,

gây ra tranh cãi, khơi dậy lòng hiếu kỳ của nhiều người khác.

Các suất đặt phòng tại hai khách sạn này đã kín chỗ cho đến

nửa cuối năm, các cuộc gọi từ những người muốn hợp tác với

chuỗi khách sạn gần như nổ tung cả điện thoại, Quý Liên Hoắc

nhanh chóng tìm được địa điểm khách sạn thứ hai, dẫn người

của mình đi công tác tại Kinh Thành, xây dựng chuỗi khách sạn

đầu tiên.

Mẫu điện thoại R2 của Lãnh Tu Minh ra mắt cùng thời điểm,

nhưng nhưng do khoảng thời gian giữa nó và R1 quá ngắn, giá

bán không thấp nên lượng bán ra chỉ đạt mức ổn định, không

cháy hàng ngay như mẫu R1.

Lãnh Tu Minh nhìn báo cáo quý 1 với vẻ mặt nghiêm túc.

Thư ký đứng cạnh, điện thoại di động đột nhiên reo lên: "Bạn có

phần thưởng Huxin mới."

Lãnh Tu Minh quay đầu, im lặng nhìn thư ký một lát. Thư ký cố

gắng nở nụ cười, không biết sau khi Huxin cập nhật lại tự nhiên

xuất hiện tính năng mới này.

"Tôi không phải đã nói công ty chúng ta không cho phép sử

dụng Huxin sao?" Lãnh Tu Minh nhìn thư ký, nỗi lo trong lòng

biến thành vẻ mặt nghiêm khắc hơn hẳn.

"Xin lỗi tổng giám đốc Lãnh." Thư ký vội vàng lấy điện thoại ra

xin lỗi: "Đều là do người nhà của tôi, họ nhất quyết bắt tôi tải

Huxin, thêm tôi vào nhóm gia đình, hôm qua tôi đã đăng ảnh

một món ăn, không hiểu sao lại có người tặng thưởng."

Lãnh Tu Minh nhìn thư ký xóa Huxin trước mặt mình, nhưng nỗi

lo trong lòng vẫn không hề được giải tỏa.

"Ra ngoài trước đi." Lãnh Tu Minh nén cơn bực dọc trong lòng,

cố giữ giọng nói bình tĩnh, từ nhỏ cha mẹ đã dạy gã phải làm

người lịch thiệp. Phải ăn mặc phù hợp, thái độ phải lịch sự, nói

năng phải tao nhã. Điều buồn cười là sau bao nhiêu năm học

hành tử tế, gã vẫn không thể so sánh được với Quý Liên Hoắc

lưu lạc bên ngoài từ nhỏ!

Lãnh Tu Minh đưa tay vuốt tóc, cố gắng bình tĩnh lại, nếu cứ tiếp

tục như vậy, gã chắc chắn sẽ thua. Chỉ còn chưa đầy nửa năm

nữa là đến thời hạn do ông nội đưa ra, Lãnh Tu Minh suy nghĩ

rất lâu rồi gọi điện cho một chuyên gia định giá tài sản. Gã nên

chuẩn bị biện pháp phòng ngừa trước, bây giờ phải hiểu sơ bộ

khoảng cách giữa mình và Quý Liên Hoắc, cho dù muốn đuổi kịp

cũng nên có một mục tiêu.

Chuyên gia định giá tài sản dẫn theo vài người đến, dành gần

một tuần để đánh giá công ty của Lãnh Tu Minh tại nước Hoa,

cuối cùng đưa ra kết quả 4,1 tỷ Nhân dân tệ. Điều này có nghĩa

là Lãnh Tu Minh đã dùng ba tỷ kiếm được 1,1 tỷ lợi nhuận trong

một năm, bất kể ở đâu, nó cũng là một thành tích xuất sắc.

Nghe lời khen ngợi của đám đông, Lãnh Tu Minh không hề thả

lỏng, còn cố hỏi chuyên gia xem nếu đánh giá Huxin thì ông ta

sẽ định giá như thế nào.

Chuyên gia định giá tài sản nghe đến Huxin thì mỉm cười:

"Chúng tôi đã xem các số liệu do Huxin công bố, nhóm chúng tôi

đã phân tích chúng, mặc dù không có cách tiến hành đánh giá

toàn diện, nhưng vẫn có thể có được ước tính cơ bản, giá trị của

Huxin ít nhất cũng phải hơn 6 tỷ."

Lãnh Tu Minh khựng lại, im lặng không nói một lời.

"Đây vẫn còn là ước tính thận trọng, nếu có người thực sự muốn

mua Huxin, chắc chắn không thể bỏ ra dưới 8 tỷ." Chuyên gia

cười nói thêm: "Hơn nữa, Huxin hiện tại chính là con gà biết đẻ

trứng vàng, nếu chủ công ty tỉnh táo thì sẽ không chỉ nghĩ đến

lợi ích trước mắt, cũng sẽ không bán cho người khác."

Nghe lời chuyên gia nói, vẻ mặt Lãnh Tu Minh như đang kìm nén

điều gì. Gã đoán trước là sẽ kém Huxin một chút, nhưng không

ngờ kém xa đến thế. Chưa kể, Quý Liên Hoắc không chỉ có một

công ty đứng tên mình, chẳng những điều hành Huxin mà còn

thành lập một thương hiệu khách sạn, định thành lập chuỗi

khách sạn. Mà chỉ riêng Huxin đã đủ cho gã không thể trở mình.

Đây là khoảng cách gần 2 tỷ, cho dù bây giờ gã có thể sao chép

một Huxin khác cũng không thể theo kịp đối phương. Gã thực sự

sắp thua rồi.

Sau khi tiễn chuyên gia đi, Lãnh Tu Minh ngồi trong văn phòng

một lúc lâu, rồi từ từ lấy điện thoại ra, suy nghĩ hồi lâu, dùng bút

cảm ứng chạm vào màn hình để tải Huxin. Giao diện đẹp, thao

tác mượt mà, các chức năng đầy đủ, một vài chức năng còn

mang tính đột phá.

Mở trang Thế giới ra, Lãnh Tu Minh liếc thấy quảng cáo của

khách sạn ngay, thấy trạng thái của nhiều người trong Thế giới,

có người khoe chó mèo, có người chia sẻ công thức nấu ăn, có

đôi tình nhân ghi lại khoảnh khắc tình yêu ngọt ngào.

Khi rời mắt khỏi Thế giới, Lãnh Tu Minh phát hiện mình đã xem

gần một tiếng đồng hồ mà không hề hay biết, không khỏi cười

cay đắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play