"Lão Lưu, một cân thịt ba rọi nạc." Ông Mạnh lấy từ trong túi ra

một cái ví màu hồng, trên đó còn in hình mấy nhân vật hoạt

hình, mở ví ra, lấy ra một tờ mười tệ đưa cho chủ hàng thịt.

"Lão Mạnh, ăn thịt được rồi hả?" Chủ hàng thịt vừa cười vừa cắt

một dải thịt nạc.

"Bác sĩ đã nói là ăn được nhưng cần phải bớt dầu mỡ." Ông

Mạnh cười: "Mấy bữa trước đi tái khám, bác sĩ nói tôi đang hồi

phục tốt, phải bổ sung dinh dưỡng từ từ."

Chủ hàng thịt bỏ thịt vào túi, không thèm cân, cứ thế đưa cho

ông Mạnh: "Này, Lão Mạnh, không cần trả tiền, về nhà ăn luôn

đi."

"Ấy, Lão Lưu anh làm gì thế." Ông Mạnh đẩy tiền qua, nhưng

chủ hàng thịt xua tay đẩy tiền trở lại nguyên vẹn.

"Tôi lấy tiền của anh, hàng xóm sẽ nghĩ gì về tôi, Tiểu Đồng nhà

anh đã làm một việc rất lớn, chúng tôi nên cảm ơn con bé." Chủ

hàng thịt từ sau quầy thịt đi tới đẩy ông Mạnh ra ngoài: "Bây giờ

anh nên chăm sóc bản thân cho khỏe mạnh vào, Tiểu Đồng ra

mà thấy anh khỏe mới vui đúng không?"

Ông Mạnh bị đẩy ra khỏi cửa hàng bán thịt, nhìn miếng thịt nạc

trên tay mà dở khóc dở cười.

Sau chuyến đi chợ, ông Mạnh ngơ ngác xách theo đống thịt và

rau, hai cọng hành lá được cắm vào cạnh túi đựng rau, nhưng

tiền trong ví không mất xu nào. Ông Mạnh vẻ mặt bất lực, mắt

long lanh niềm vui, bước từng bước về nhà, mang theo thiện chí

của mọi người.

Vừa bước vào hẻm, một thím mập đã tới nói: "Lão Mạnh, có hai

người đàn ông đứng trước cửa nhà anh, cẩn thận đấy!"

"Có lẽ là người do tổng giám đốc Vương cử đến thăm tôi." Nghe

vậy, ông Mạnh bước nhanh hơn.

"Lần này chắc chắn không phải rồi, tôi thấy hai người kia đều đi

tay không, chẳng mang gì cả!" Thím mập nghiêm túc hẳn lên:

"Nếu đó là tay sai còn sót lại của nhà họ Trương thì sao, có

chuyện gì, anh hét lên là chúng tôi sẽ gọi cảnh sát, vào đánh

bọn chúng một trận!"

"Được được." Ông Mạnh gật đầu lia lịa, đến cửa nhà, quả nhiên

thấy hai người đàn ông lạ mặt, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác.

Hai anh em Võ Nguyên Thành và Võ Nguyên Công đến không

đúng lúc, gõ cửa rất lâu nhưng không có ai ra mở, hỏi người qua

đường nhưng tất cả đều bước nhanh hơn, còn nhìn lại như thể

nhìn trộm, vẻ mặt rất đề phòng. Hai người đợi rất lâu, nhìn đồng

hồ liên tục, cuối cùng không thể chờ đợi thêm nữa, đang chuẩn

bị ra về thì thấy một người đàn ông trung niên xách theo rau và

thịt cách đó không xa, cảnh giác nhìn bọn họ.

"Các người là ai?" Ông Mạnh giữ khoảng cách với hai người, hỏi

từ tít đằng xa, chuẩn bị bỏ chạy nếu thấy có gì bất thường.

"Chúng tôi..." Võ Nguyên Thành không biết phải bắt đầu thế

nào, nhưng Võ Nguyên Công nhanh trí, đảo mắt đáp lại: "Chúng

tôi nghe nói về tình hình của con gái anh, đến thăm anh."

"Các người của nhà họ Trương?" Ông Mạnh vẫn cảnh giác.

"Không phải không phải!" Võ Nguyên Thành xua tay, lấy ví trong

túi ra, rút thẻ căn cước ra đưa cho người kia xem. "Tôi họ Võ,

đây là em trai tôi."

Họ Võ? Ông Mạnh khựng lại, cũng biết Chử Thành đúng là có

nhà họ Võ, ngày thường khá kín tiếng, không phải hạng có tiền

là làm chuyện xấu như nhà họ Trương và nhà họ Doãn. Ông

Mạnh bước tới lấy chìa khóa cổng sân: "Các người muốn nói

chuyện gì với tôi?"

"Chỉ... muốn hỏi thăm dạo này anh thế nào thôi." Võ Nguyên

Thành thấy rau và thịt trong tay ông Mạnh, biết rằng cuộc sống

của ông ta ít nhất đã tạm thời bình yên trở lại.

"Tôi khỏe lắm." Ông Mạnh mở cổng, chỉ lo bước tới: "Nếu muốn

chiêu mộ con gái tôi thì các người đi đi."

"Chúng tôi không có ý đó." Võ Nguyên Công tiến lên đáp lời, đảo

mắt một cái, nói với người: "Công ty chúng tôi muốn hợp tác với

tập đoàn Vương Thị, nhưng không biết danh tiếng của đối

phương thế nào, nghe nói con gái của anh từng làm việc cho

nhà họ Vương nên chúng tôi đến đây hỏi thăm."

Ông Mạnh nghe vậy liền quay lại nhìn hai người, rồi mỉm cười:

"Tôi không biết tập đoàn Vương Thị như thế nào, nhưng tôi biết

ông chủ của họ là người tốt."

Ông Mạnh vội mở cửa, mời hai người vào nhà, đặt thịt và rau

xuống, pha trà cho họ, còn thêm cả nửa nắm đường trắng. Đặt

tách trà trước mặt hai người, ông Mạnh nhanh chóng đi lấy táo

và quýt hàng xóm cho, bỏ vào đĩa rồi mang ra.

Võ Nguyên Thành và Võ Nguyên Công nhìn nhau, hơi ngạc nhiên

trước thái độ thay đổi đột ngột của ông Mạnh.

"Tôi nói cho các cậu biết, nhà họ Trương thực sự không phải là

người, nếu ông chủ Vương Thị không phát hiện ra nhà họ

Trương lợi dụng tôi để lừa gạt con gái tôi, con bé vẫn còn chẳng

biết gì kìa." Ông Mạnh nói về những điều này thì hơi kích động.

"Sau khi con gái tôi làm việc cho cậu ấy, sếp Vương đã cho người

đón tôi đến Tô Thành ngay trước mũi nhà họ Trương, còn mời

bác sĩ giỏi nhất Tô Thành mổ cho tôi, sợ nhà họ Trương làm hại

tôi, trong thời gian tôi nằm viện, cậu ấy còn cử người đến bảo vệ

và chăm sóc tôi nữa chứ." Ông Mạnh nói với vẻ biết ơn.

"Ca mổ thành công, bác sĩ nói với tôi rằng nếu tôi đợi lâu hơn

nữa thì chết chắc rồi, cũng may là đến bệnh viện kịp thời." Ông

Mạnh lại cười: "Sau ca mổ, tôi dần hồi phục, bây giờ có thể ăn

thịt này, sếp Vương thỉnh thoảng cử người đến thăm tôi, mỗi lần

đều mang theo rất nhiều đồ, cho tôi tiền sinh hoạt phí, bây giờ

tôi tái khám tại bệnh viện đều miễn phí. Giờ tôi chỉ còn chờ con

gái tôi, khi nào con bé ra, chúng tôi sẽ dọn đi Tô Thành định cư,

sếp Vương nói sẽ xin học tịch cho con gái tôi để nó được đi học

lại."

Anh em nhà họ Võ thấy ánh sáng trong mắt ông Mạnh mà cảm

động theo.

"Khi nào thì hai ba con đi Tô Thành?" Giọng nói của Võ Nguyên

Thành nhẹ nhàng hơn.

"Sang năm là đi." Ông Mạnh vui không sao tả xiết: "Sếp Vương

nói khi Tiểu Đồng ra ngoài sẽ cho nó một căn hộ, thế là vấn đề

nhà ở được giải quyết."

"Sang năm?" Võ Nguyên Công cau mày, sao nhanh thế?

Ông Mạnh nghe vậy, nhìn hai người trước mặt với vẻ không hài

lòng: "Sếp Vương tìm được một luật sư rất rất giỏi cho Tiểu

Đồng, nỗ lực bào chữa, ngoài ra Tiểu Đồng nhà tôi còn tự thú,

rồi mạo hiểm rất nhiều để cung cấp bằng chứng về tội ác của

nhà họ Trương, vì vậy bản án nhẹ hơn, Tiểu Đồng biểu hiện tốt

trong tù, được thả sớm là tất nhiên."

Võ Nguyên Thành nhìn em trai một cái, Võ Nguyên Công ngượng

ngùng cười.

"Làm phiền anh rồi." Võ Nguyên Thành uống xong tách trà

đường trước mặt rồi cùng em trai rời khỏi sân nhà, trong lòng

cũng có quyết định rồi.

"Tổng giám đốc Vương này thực sự là người có thể kết bạn

được." Võ Nguyên Công cũng cảm thán: "Làm được đến thế này

chứng tỏ phải có tấm lòng tốt, không biết những lời đồn đại ở Tô

Thành xuất phát từ đâu nữa."

"Có những lời đồn đại vô căn cứ, không thể tin hoàn toàn,

nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin." Võ Nguyên Thành

ngẫm nghĩ: "Có thể bàn chuyện hợp tác, nhưng cũng phải cảnh

giác."

×××

Vương Chiêu Mưu cho anh em nhà họ Võ hai ngày cân nhắc,

trong khi chờ đợi phản hồi, anh dẫn Quý Liên Hoắc đi tham quan

một vài danh lam thắng cảnh ở Chử Thành. Ngày lễ Lao động,

khắp nơi đều có người, thay vì nói là ngắm cảnh, họ như đang

ngắm biển người hơn. Quý Liên Hoắc chen đi mở đường đằng

trước, chỉ mới không chú ý một chút là bị đám đông ngăn cách,

cậu ra sức chen về phía Vương Chiêu Mưu, nắm chặt tay anh,

càng cố chen về trước hơn.

"Cái cậu này ăn cái gì mà lớn thế!" Bà thím bị đẩy ra nhìn Quý

Liên Hoắc với vẻ bất mãn: "Giỏi chen thật nhỉ!"

Quý Liên Hoắc thậm chí không thèm liếc bà thím lấy một cái, vẫn

tiếp tục dẫn Vương Chiêu Mưu đi về phía trước.

Hai người vất vả đến một thắng cảnh, nhìn xung quanh một lúc,

thật ra nó là một túp lều tranh có cảm giác khá hiện đại, phía

trước có một tấm biển chỉ dẫn, cho biết đây là nơi ở của một tác

gia lớn từ mấy trăm năm trước, bên dưới là câu chuyện cuộc đời

và các tác phẩm tiêu biểu của người này. Vương Chiêu Mưu và

Quý Liên Hoắc giữ im lặng, bình tĩnh nhìn túp lều tranh, một cơn

gió thổi qua, cỏ trên nhà tranh đung đưa vài lần, hoàn toàn

không đáng giá tiền vé. Vương Chiêu Mưu nhìn túp lều tranh

một lúc, mất luôn hứng thú với những thắng cảnh tiếp theo. Hai

người chen chúc cả nửa ngày, chẳng có trải nghiệm tham quan

nào đáng giá, bèn dứt khoát trở về khách sạn, tận hưởng không

gian riêng tư.

Quý Liên Hoắc ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn vặt đặc sản của

Chử Thành, công việc này hiển nhiên là lại phải chen chúc, bộ

vest của cậu nhăn nhúm khắp nơi, khi cởi ra, áo sơ mi bên trong

gần như ướt đẫm mồ hôi. Cậu như một chú cún lớn đi săn được

thức ăn ở bên ngoài, mang tất cả thức ăn về đặt trước mặt chủ

nhân.

Vương Chiêu Mưu nếm thử một vài món, thấy khẩu vị của người

Chử Thành cũng giống như người Tô Thành, không có món nào

đặc biệt nổi bật, nhưng thấy vẻ mong đợi trong mắt Quý Liên

Hoắc, anh vẫn đặt túi giấy trên tay xuống, gật đầu với cún lớn.

"Cũng khá ngon."

Những gì Vương Chiêu Mưu không ăn hết đều vào miệng Quý

Liên Hoắc. Cậu ăn hết đồ ăn vặt còn lại, dọn sạch rác, mở cửa sổ

cho thông gió.

Tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này, Vương Chiêu

Mưu làm gương bằng cách đi ngủ sớm.

Quý Liên Hoắc kéo rèm vào, nhìn người nằm trên giường bên

cạnh, cong môi cười, không buồn ngủ chút nào. Chiêu Chiêu

nhìn thế nào cũng đẹp, nếu đêm nào cũng được thấy Chiêu

Chiêu ngủ bên cạnh mình thì vui biết bao.

Vương Chiêu Mưu vô thức trở mình trong lúc ngủ, nằm quay mặt

về phía Quý Liên Hoắc, cậu nín thở một lát, nhìn khuôn mặt

đang say ngủ đột nhiên tiến lại gần mình. Cậu bỗng nhiên cảm

thấy vui mừng, như thể anh đã cảm nhận được nỗi khao khát

của cậu trong giấc mơ.

Ánh mắt Quý Liên Hoắc đầy niềm vui, cậu tiến lại gần người

đang ngủ, hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng chạm vào môi anh. Cậu

nín thở, sau một thoáng chạm vào, lại từ từ trở về vị trí ban đầu.

Mắt cậu vô thức rơi vào mép chăn, cổ áo ngủ màu đen hơi mở,

khiến cho làn da bao quanh cổ áo càng trắng hơn, mềm mại

hơn. Da của Chiêu Chiêu rất nhạy cảm, nếu cọ xát lâu sẽ bị đỏ,

Quý Liên Hoắc liếm môi dưới, ánh mắt như dán chặt vào đó,

không muốn rời đi dù chỉ một giây.

Rèm cửa bị gió thổi tung, Quý Liên Hoắc im lặng một lát, trong

mắt toát ra sự luyến tiếc, cậu nhẹ nhàng kéo chăn lên, đắp kỹ

cho người trước mặt.

Quý Liên Hoắc ngửi khắp phòng để chắc chắn mùi đồ ăn vặt đã

tan hết, quay người đóng cửa sổ phòng lại rồi lặng lẽ bước vào

phòng tắm, tắm sạch mồ hôi đã khô trên người, cùng với ham

muốn không thể kiềm chế.

×××

Ngày cuối cùng cho nhà họ Võ cân nhắc, Vương Chiêu Mưu nhận

được điện thoại từ hai anh em, sau khi nghe đối phương nói,

anh khẽ cong môi. Giống như kiếp trước, nhà họ Võ có đôi phần

can đảm, cũng khá thông minh.

Sau khi bàn bạc kỹ hơn, nhà họ Võ quyết định hẹn gặp ở một

nơi khác, Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc đến đó, thì ra là

một nhà hàng nằm sâu trong hẻm. Có vẻ như nơi này chỉ tiếp

đón vài vị khách nhất định, sân trong khá thanh nhã, có cầu có

nước, trong sân có một cây lưu tô rất già, tháng 5 là mùa hoa

của cây lưu tô, cành và gốc đầy những cụm hoa nhỏ màu trắng,

giống như một đám mây lớn lơ lửng trên đầu mọi người.

"Chúng tôi rất vinh dự được hợp tác với nhà họ Vương." Anh em

nhà họ Võ đã đạt được thỏa thuận, ngay khi vừa đến đã cùng nở

nụ cười nâng ly mời Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu lấy trà thay rượu, bình thản đáp lại.

"Có thể mua được 200 ngàn mét vuông đất nhà ở một lần, đồng

thời phát triển trong giai đoạn tiếp theo, nhà họ Lãnh chắc chắn

đã giúp rất nhiều." Anh em nhà họ Võ lại quay sang mời Quý

Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc uống cạn hai ly rượu, sau cùng dốc ngược ly,

không còn một giọt rượu nào.

"Có khí thế." Võ Nguyên Thành nhìn Quý Liên Hoắc: "Trước đây

chúng tôi nghe nói hình như nội bộ nhà họ Lãnh đang có một số

thay đổi, cậu và một người cháu khác của nhà họ Lãnh đang

cạnh tranh quyền kế thừa gia sản, có đúng không?"

Quý Liên Hoắc do dự một lát, không biết có nên nói thật hay

không. Nhiều người không đánh giá cao cậu đều cho rằng cậu sẽ

thua cuộc thi này, nếu nói sự thật, liệu những người này có vì sợ

Lãnh Tu Minh mà xa lánh cậu, ngừng hợp tác với anh Chiêu Mưu

không?

Quý Liên Hoắc không trả lời, Vương Chiêu Mưu cầm chung trà,

ngẩng đầu lên, gật đầu nhẹ với anh em nhà họ Võ.

Anh em nhà họ Võ nhìn nhau, cười vui vẻ, lại nâng ly mời Vương

Chiêu Mưu.

"Chúng tôi hỏi câu này chỉ để làm rõ thôi, nếu đã đồng ý hợp

tác, chúng tôi sẽ không nuốt lời." Võ Nguyên Thành càng nhìn

Vương Chiêu Mưu càng thấy thật sự có thể kết bạn với anh.

Thấy Vương Chiêu Mưu bắt đầu bàn bạc việc đấu giá đất Chử

Thành với hai người kia, Quý Liên Hoắc cầm lấy ấm trà, đổ đầy

vào chung trà bên cạnh anh. Một cơn gió thổi qua, hoa lưu tô

trút xuống, một bông hoa nhỏ màu trắng rơi vào chung trà, quay

tròn hai vòng theo dòng chảy của nước trà. Quý Liên Hoắc cầm

một đôi đũa sạch, cố tìm cách gắp hoa trong chung trà ra.

Vương Chiêu Mưu không để ý đến tình hình ở đây, vừa nói

chuyện với anh em nhà họ Võ vừa cầm chung trà lên nhấp một

ngụm. Một bông hoa nhỏ màu trắng trôi đến gần môi Vương

Chiêu Mưu, anh rũ mắt nhìn hoa nhỏ trong trà, nghiêng đầu

sang thấy Quý Liên Hoắc tay cầm đôi đũa ngồi đó ngây ngốc thì

bất giác mỉm cười.

Cây lưu tô còn được gọi là tuyết tháng tư, nếu hoa rơi sẽ trông

như tuyết đang đổ xuống, tung bay khắp trời, rơi trên vai và tóc

người trước mặt. Quý Liên Hoắc ngây người nhìn cảnh tượng

trước mắt, thấy nụ cười trên môi người nọ, đôi mắt lấp lánh dưới

hai hàng lông mày sắc bén, đẹp hơn nhiều so với cảnh hoa rơi

như tuyết.

Trong thời gian tiếp theo, Quý Liên Hoắc không nghe rõ người ở

đối diện đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy người bên cạnh, thần

thái cử chỉ đều tao nhã chừng mực, môi khép lại mở ra.

Trở lại khách sạn, lại là một đêm không ngủ. Quý Liên Hoắc

nghiêng người nhìn người đang ngủ trên giường bên cạnh, đầu

ngón tay vô thức xoa nhẹ ga trải giường, ánh mắt thẫn thờ. Cậu

may mắn biết bao, nên mới được gặp Chiêu Chiêu.

Ngày lễ Lao động là kỳ nghỉ hiếm hoi của Vương Chiêu Mưu, Quý

Liên Hoắc thì hai mắt hơi thâm đen, nhưng nụ cười trở nên vui

vẻ hơn nhiều.

"Chiêu Chiêu, khi nào anh lại đi công tác nữa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play