Quý Liên Hoắc mím môi, nghiêm túc nói với Vương Chiêu Mưu:

"Anh Chiêu Mưu, ra ngoài cũng không thể qua loa, thời tiết đang

thay đổi, nếu anh cảm thấy hơi lạnh thì chỉ cần đắp một chiếc

chăn mỏng, muốn ngủ trên xe thì đắp chăn dày, bị cảm lạnh sẽ

rất khó chịu. Còn ga trải giường và vỏ chăn của khách sạn nữa,

em cũng thấy không yên tâm, mang đồ trong nhà theo là tốt

nhất, da của anh nhạy cảm, nếu khách sạn không giữ vệ sinh

sạch sẽ khiến anh khó chịu thì sao."

Vương Chiêu Mưu cảm động, nhìn Quý Liên Hoắc giải thích từng

thứ một.

"Ngoài ra còn có mấy loại thuốc thông thường này, nếu vô tình

bị thương thì cần bôi iốt và dán băng cá nhân. Nếu bị cảm lạnh

dạ dày khó chịu thì uống Hoắc Hương Chính Khí Thủy, ngoài ra

còn có rễ bản lam, thuốc cảm, nếu đến Chử Thành không thích

nghi được, còn có cả Imodium nữa..." Quý Liên Hoắc lấy ra một

lọ dầu gió xanh: "Khi gặp chỗ có muỗi, chúng ta dùng cái này."

Vương Chiêu Mưu chăm chú nhìn Quý Liên Hoắc ngồi xổm bên

cạnh vali nghiêm túc giải thích, khóe môi khẽ cong lên. Khi cậu

đang giơ kính mát lên để giới thiệu, anh cúi xuống hôn lên trán

cậu.

Quý Liên Hoắc giật mình vì nụ hôn mềm mại trên trán, ngẩng

đầu lên thì thấy Vương Chiêu Mưu với nụ cười trong mắt, giọng

nói ôn hòa: "Cảm ơn."

Quý Liên Hoắc sững sờ tại chỗ, một lát sau mới phản ứng lại,

nhịn không được bật cười, nếu như sau lưng cậu có cái đuôi,

nhất định sẽ vẫy điên cuồng. Cậu quay đầu nhìn chị Trình trong

bếp, rồi thân thiết kề sát vào Vương Chiêu Mưu, hạ giọng:

"Đừng nói cảm ơn với em, Chiêu Chiêu." Đây là những gì cậu

nên làm. Phải để Chiêu Chiêu cảm thấy thoải mái ngay cả khi ở

ngoài.

Sau khi ăn sáng xong, Quý Liên Hoắc tay kéo một cái vali, vai

đeo một cái túi lớn, ưỡn ngực bước ra khỏi biệt thự, cố nhét vào

cốp xe. Một cái vali lớn chiếm hầu hết không gian cốp xe, không

còn chỗ cho một cái túi lớn, theo gợi ý của Vương Chiêu Mưu,

Quý Liên Hoắc đặt túi lên ghế phụ, thắt dây an toàn cho nó.

Tài xế lặng lẽ liếc nhìn "bạn đồng hành" của mình, thấy sếp và

Quý Liên Hoắc đã lên xe rồi mới sang số nhả thắng, chính thức

khởi hành.

Đây không phải là lần đầu tiên Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu

Mưu đến Chử Thành, lần trước là khi tập đoàn Vương Thị khai

trương trung tâm mua sắm Chử Thành, Vương Chiêu Mưu đến

cắt băng khánh thành chỉ mất chưa đầy một ngày, sáng đi chiều

về. Lần này rõ ràng khác với lần trước, để đàm phán với nhà họ

Võ, anh đã chuẩn bị đối mặt với khả năng xảy ra tình huống

khẩn cấp, có Quý Liên Hoắc bên cạnh cũng an toàn hơn một

chút.

Đầu tháng 5 đã được coi là cuối mùa xuân, chỉ vài ngày nữa thôi

là bắt đầu mùa hè, Vương Chiêu Mưu nhìn cảnh vật bên ngoài

cửa sổ xe, đi qua một khu rừng, anh nhìn ngắm cây cối, bóng

dáng của người phía sau phản chiếu trên cửa sổ xe, đôi mắt đen

láy chăm chú nhìn anh, như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ,

ánh mắt không hề dời đi.

Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn Quý Liên Hoắc, tai cậu lại đỏ lên,

môi mím lại cười. Góc nghiêng của Chiêu Chiêu đẹp quá. Anh

nhìn Quý Liên Hoắc một lát, rồi mỉm cười, dựa lưng vào ghế,

quay đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe chạy rất êm, Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, cho đến khi ngón

tay bị chạm nhẹ, anh không phản ứng gì, cảm thấy người ngồi

cạnh mình tiến lại gần, ngón tay bị móc lấy.

Vương Chiêu Mưu mở mắt ra, thấy Quý Liên Hoắc đã áp sát

mình, đôi mắt sáng ngời trong suốt chỉ toàn là nét cười, cậu nắm

lấy bàn tay trước mặt, nhìn lên anh, cúi đầu hôn lên mu bàn tay

anh.

Quý Liên Hoắc nhìn những ngón tay trắng trẻo thon dài trước

mặt, cúi đầu chân thành hôn lên chúng, không bỏ qua bất kỳ

ngón tay nào, hôn lên đầu ngón tay hồng nhạt của anh.

Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua Quý Liên Hoắc, rồi ngẩng

đầu nhìn về phía tài xế, thấy tài xế đang đang tập trung nhìn

đường, dường như không để ý đến chuyện xảy ra phía sau.

Quý Liên Hoắc phát hiện ra Vương Chiêu Mưu mất tập trung,

bèn ngẩng đầu nhìn tài xế một cái, tài xế đang nhìn đường rất

nghiêm túc, tỏ ra hết sức chuyên tâm vào công việc.

Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào đôi môi của Vương Chiêu

Mưu, vô thức liếm môi dưới, cởi áo vest ra, một tay cầm lên che,

hôn lên đường quai hàm tuyệt đẹp vừa rồi mình ngắm nghía hồi

lâu phía sau áo vest.

"Anh Chiêu Mưu, anh đẹp quá." Quý Liên Hoắc hạ giọng, đỏ mặt

hôn lên má Vương Chiêu Mưu, trong không gian chật hẹp, không

khí nóng lên nhanh chóng.

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chiếc áo vest mà Quý Liên Hoắc dùng

để che khuất tầm nhìn của tài xế, đưa tay nhẹ nhàng giữ lấy

quai hàm, đầu ngón tay cái vuốt ve môi dưới của cậu, nói giọng

nhẹ nhàng, mang theo đôi phần khuyên nhủ: "Tối qua mất nhiều

thời gian để đóng gói hành lý, em cần nghỉ ngơi."

Quý Liên Hoắc mỉm cười, hơi cúi đầu, ngậm lấy ngón tay đang

vuốt nhẹ môi dưới.

Vương Chiêu Mưu nhìn xuống, rút ngón tay hơi ướt ra, cúi đầu

hôn lên môi Quý Liên Hoắc, nhẹ nhàng cọ xát, hòa quyện hơi

thở của cả hai.

Quý Liên Hoắc hưởng thụ sự dịu dàng, chờ khi Vương Chiêu Mưu

cảm thấy thỏa mãn, muốn rời đi thì đuổi theo không rời, dùng

hành động đầy khao khát để biểu lộ ham muốn của mình. Nụ

hôn của Quý Liên Hoắc có phần hoang dã bẩm sinh, vội vã cướp

lấy không khí trong miệng người mình yêu, như thể muốn nuốt

trọn người đó vào bụng, hấp thụ mọi thứ có thể.

Vương Chiêu Mưu bị nụ hôn mãnh liệt kia ép vào lưng ghế, Quý

Liên Hoắc đưa tay ra bảo vệ gáy cho anh, hơi thở không ổn định

nhưng vẫn tiếp tục hôn sâu hơn. Chiếc áo vest trùm lên đầu họ

chẳng biết từ khi nào, không khí bên trong ngày càng loãng hơn,

Quý Liên Hoắc hôn sâu hơn, bức thiết hôn lên cổ Vương Chiêu

Mưu, đưa tay định cởi cúc áo của anh, muốn hôn lên xương quai

xanh trắng nõn xinh đẹp.

Vương Chiêu Mưu nâng tay, ấn chiếc áo vest lên đầu Quý Liên

Hoắc, bản thân thì nhích sang một bên, thoát khỏi chiếc áo, hít

thở vài hơi không khí trong lành.

Quý Liên Hoắc bị trùm đầu, cảm nhận được Vương Chiêu Mưu

ngồi ra xa thì lập tức bất động, khi hơi thở dịu lại mới ý thức

được việc mình vừa làm. Cậu thật là tham lam. Một khi đã có rồi

thì lại muốn nhiều hơn nữa. Chiêu Chiêu có giận không? Quý

Liên Hoắc hơi không dám lấy áo trên đầu ra, sợ rằng khi lấy

xuống sẽ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và trách móc của người

kia.

Nghe thấy sự im lặng đột ngột phía sau, tài xế không khỏi lén lút

liếc mắt nhìn lại, thấy sếp đang nhìn xuống, một tay cài lại cúc

áo, còn Quý Liên Hoắc ngồi đó, đầu đội áo vest, không dám

động đậy.

Quý Liên Hoắc không dám động đậy, nhưng vẫn cảm thấy cái áo

trên đầu mình rất tự nhiên trượt xuống vì sức nặng ở phía trước.

Đúng lúc chiếc áo vest sắp tuột hẳn xuống, cậu dùng hai tay túm

lấy nó, để lộ đôi mắt, mặt đỏ bừng nhìn người bên cạnh. Anh

Chiêu Mưu môi đỏ ửng lên, đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe như

thể không có chuyện gì xảy ra. Quý Liên Hoắc lấy áo vest xuống,

lại nhích gần về phía Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu quay lại, thấy ngay vẻ mặt áy náy của Quý

Liên Hoắc, cùng với mái tóc rối bù và đôi mắt sâu thẳm, vậy mà

lại có phần gợi cảm khó lý giải. Cún lớn đã học cách được đằng

chân lân đằng đầu. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt vẫn bình

thường. "Nghỉ ngơi đi."

"Dạ được anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc mặc áo vest vào,

ngoan ngoãn cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy đốt sống cổ của Quý Liên Hoắc đang chịu khổ chịu nạn,

Vương Chiêu Mưu nâng tay nhẹ nhàng đỡ đầu cậu tựa vào vai

mình.

Hình như đây không phải là lần đầu tiên. Chuyện này đã từng

xảy ra một lần khi Quý Liên Hoắc còn thấp hơn anh, cơ thể gầy

gò và tiều tụy. Lúc đó, cậu nghiêng đầu về phía anh, chiều cao

vừa phải, trông còn khá giống một chú chim nhỏ nép vào người,

bây giờ chim nhỏ đã lớn thành chim lớn, thậm chí còn cao và

nặng hơn cả anh, phải ngồi xa hơn, nghiêng người nhiều hơn

mới có thể tựa đầu vào vai anh.

Thấy Quý Liên Hoắc cố gắng làm chim nhỏ nép mình, cột sống

cổ dường như còn phải chịu đựng nhiều hơn trước, Vương Chiêu

Mưu im lặng một lát, lấy chiếc gối tròn trên xe đặt lên chân

mình, rồi hướng đầu cậu trượt xuống, nằm xuống gối. Cún lớn

nhìn chủ nhân của mình với vẻ ngạc nhiên, cảm nhận sự mềm

mại dưới đầu mình, vừa mừng rỡ vừa thỏa mãn.

Khóe miệng của Quý Liên Hoắc cứ mãi treo cao lên không thể hạ

xuống, càng ngày càng vui vẻ.

Chiêu Chiêu thật tốt.

Chiêu Chiêu tốt nhất!

Không khí xung quanh toàn là Chiêu Chiêu, chút kích động trong

lòng Quý Liên Hoắc cũng dần dần bình tĩnh lại, một lát sau cậu

đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Tài xế liếc nhìn tình hình phía sau, lái xe càng êm hơn.

Khi đến Chử Thành, Quý Liên Hoắc vẫn chưa tỉnh, một tay đặt

trên đầu gối Vương Chiêu Mưu, ngủ rất say.

Vương Chiêu Mưu cúi đầu, nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, bảo

tài xế tắt máy chờ thêm một lúc nữa. Quý Liên Hoắc gần đây

gặp nhiều chuyện khó khăn, từng sự việc liên tiếp kéo đến, cùng

một lúc ập lên đầu cậu, tất cả đều phải được giải quyết. Cậu

cũng còn phải đi học, có vẻ như không ngủ cả ngày, trở thành

một con robot cũng chưa đủ để làm hết việc. Có quá nhiều thứ

đè nặng lên vai cậu, Vương Chiêu Mưu biết rằng anh cũng là

một trong những nguồn gây áp lực cho cậu. Quý Liên Hoắc co

đôi chân dài lại, ngủ rất say, dường như giấc mơ tràn ngập hơi

ấm, khiến cậu lưu luyến nán lại.

Đã đến trưa, Quý Liên Hoắc vẫn chưa dậy, Vương Chiêu Mưu

bảo tài xế xuống xe, ăn uống rồi đi dạo bên ngoài. Tài xế ăn

xong, mang một ly cháo về cho Vương Chiêu Mưu. Ăn xong

cháo, anh đợi một lúc thì Quý Liên Hoắc mới vô thức trở mình.

Anh dùng tay che đầu cho cậu, cơ thể cậu từ ghế sau ngã

xuống, cả người như vừa mới tỉnh lại sau cơn mơ, vẫn còn mơ

màng.

"Chiêu Chiêu?"

"Dậy rồi?" Vương Chiêu Mưu cử động cơ thể, vẻ mặt vẫn bình

thường. "Đi ăn gì đó đi."

Quý Liên Hoắc đột nhiên nhớ ra, vội vàng kiểm tra thời gian,

phát hiện mình đã ngủ đến hơn 2 giờ, xe đã đến Chử Thành mấy

tiếng rồi! Cậu áy náy cúi đầu, chắc chắn mình đã làm chậm trễ

thời gian của Chiêu Chiêu. Vương Chiêu Mưu mở cửa xe, cậu

nhanh chóng xuống xe, đi sang phía bên kia đỡ anh.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc mím môi: "Lần sau nếu gặp

phải tình huống như thế này, anh đánh thức em dậy, đừng để vì

em mà làm chậm trễ công việc của anh."

"Tôi muốn em ngủ thêm chút nữa." Vương Chiêu Mưu mỉm cười,

đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù của Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc mím chặt môi, lại muốn ôm chặt người này. Chỉ

có Chiêu Chiêu quan tâm liệu cậu đã ngủ đủ giấc chưa, có mệt

mỏi hay không.

"Ăn cơm đã." Đã lâu lắm rồi Vương Chiêu Mưu không được Quý

Liên Hoắc ôm, hôm nay lại được trải nghiệm, gợi lại những ký ức

đau thương.

"Dạ được anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn buông

tay, đi theo Vương Chiêu Mưu đến một nhà hàng nổi tiếng ở Chử

Thành, ăn cả một bàn.

Hôm nay đã quá muộn để gặp người nhà họ Võ, Vương Chiêu

Mưu quyết định chỉ đưa danh thiếp của mình cho lễ tân công ty,

hẹn gặp vào ngày mai.

Trời tối dần, Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc vào khách sạn

Chử Giang, người gác cổng nhìn thấy đồ mà cậu mang theo thì

vô thức định đón lấy, nhưng phát hiện không nhấc lên được. Quý

Liên Hoắc không làm khó người ta, lại vác lên lưng, đi theo sau

Vương Chiêu Mưu.

Chuyện nhỏ nhặt như đặt phòng sao có thể bắt Chiêu Chiêu làm,

Quý Liên Hoắc vội vàng tiến lên, lấy căn cước của mình và

Vương Chiêu Mưu ra: "Xin chào, đặt phòng."

"Khách sạn Chử Giang chào đón quý khách." Lễ tân nở nụ cười

chuyên nghiệp: "Xin hỏi quý khách muốn đặt bao nhiêu ngày?"

"Khoảng ba ngày." Quý Liên Hoắc liếc nhìn Vương Chiêu Mưu

đang cúi đầu nhìn điện thoại cách đó không xa.

Sau khi cúi đầu kiểm tra lịch sử đặt phòng, lễ tân ngước nhìn

Quý Liên Hoắc với vẻ tiếc nuối: "Tôi rất tiếc, vì lượng khách hàng

trong kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động rất đông nên chúng tôi chỉ

còn một phòng đôi Deluxe đáp ứng được yêu cầu về thời gian

của quý khách, quý khách thấy sao?"

"Cô nói sao?" Quý Liên Hoắc mừng rỡ nhìn lễ tân.

Lễ tân ngây ra, không biết tại sao người kia lại vui vẻ đến vậy.

"Sao thế?" Vương Chiêu Mưu nghe thấy, bèn cất điện thoại đi,

quay sang.

"Vì đang trong kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, chúng tôi chỉ còn

một phòng đôi Deluxe đáp ứng được yêu cầu về thời gian của

quý khách." Lễ tân lặp lại.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ

tiếc nuối: "Hay là... chúng ta đổi khách sạn khác đi."

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc

ngước mắt lên, lén liếc nhìn anh rồi lại nhanh chóng cúi xuống,

mặt ngoài thì tiếc nuối, nhưng niềm vui trong mắt lại khó có thể

che giấu.

"Em đến là để ở khách sạn Chử Giang." Vương Chiêu Mưu bình

tĩnh nhìn lễ tân: "Lấy phòng này đi."

Quý Liên Hoắc cúi đầu, nhưng khóe miệng lại không thể khống

chế được mà cong lên.

Sau khi lấy được thẻ phòng, Quý Liên Hoắc vội vàng nôn nóng

bước vào phòng đôi Deluxe, nhìn hai chiếc giường trước mặt, lấy

chăn, ga trải giường và vỏ gối đã chuẩn bị sẵn ra, cẩn thận thay

vào, không thể kìm nén nụ cười trên môi.

"Anh Chiêu Mưu muốn tắm chưa?" Quý Liên Hoắc lấy đồ vệ sinh

cá nhân mới và áo choàng tắm từ trong ba lô ra, vừa đỏ cả tai

vừa đưa cho Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu im lặng cầm lấy đi vào phòng tắm. Quý Liên

Hoắc ngồi trên giường đã dọn sẵn, nghe tiếng vòi sen trong

phòng tắm, mặt đỏ bừng. Thật muốn trở thành nước trong vòi

hoa sen.

Vương Chiêu Mưu tắm rửa xong, mặc áo choàng đi ra khỏi

phòng tắm, Quý Liên Hoắc đã đợi sẵn, trên tay cầm khăn tắm,

thấy anh đi ra thì liền đưa cho ngay khăn khô cho anh.

Vương Chiêu Mưu nhận lấy khăn. Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn,

khóe mắt liếc thấy bắp chân với cơ bắp cân đối, đường nét mượt

mà, mắt cá chân trắng nõn dưới áo choàng tắm. Ngẩng đầu nhìn

lên thấy anh bình thản tháo chiếc kính mờ sương, lấy khăn khô

màu trắng lau tóc ướt, mặt Quý Liên Hoắc càng nóng hơn.

Vương Chiêu Mưu nhìn cậu, động tác dừng lại một lát. Quý Liên

Hoắc vô thức chậm rãi sờ vào nhân trung, thấy đầu ngón tay có

vết máu đỏ thẫm.

---

Người dịch: Đồ cún tâm cơ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play