"Bạn Lãnh, mình, mình thích bạn từ lâu rồi."

Quý Liên Hoắc ngồi tại bàn trong căng tin, mặt vô cảm nhìn bạn

học đưa ra phong bì màu hồng, còn Lâm Tinh Tinh ngồi cạnh

suýt nữa thì bật cười.

"Làm ơn đi, cậu ấy họ Quý!" Biểu cảm của Lưu Tư Niệm thì hơi

méo mó, hai tay siết chặt đũa: "Các cậu có thể nghiêm túc hơn

được không, viết thư tình mà không cần biết người ta họ gì à?!"

"Bạn, bạn Quý." Bạn học kia đỏ mặt nhưng vẫn đứng trước mặt

Quý Liên Hoắc: "Mình thực sự thích bạn."

"Tôi có người yêu." Quý Liên Hoắc mặt thờ ơ, từ chối bằng giọng

điệu lạnh lùng.

Người bạn đưa thư tình lập tức xụ mặt, thất vọng, nhưng vẫn

ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, vội vàng đặt phong bì màu hồng

trên tay xuống rồi quay người bỏ chạy.

Lâm Tinh Tinh thuần thục cầm bức thư tình trên bàn, mở ba lô

ra bỏ vào, bên trong là một đống phong bì đủ màu sắc, tổng

cộng hơn chục cái, cộng thêm vài gói nhỏ được bọc trong nilon

và giấy màu, tất cả đều bị Quý Liên Hoắc vứt đi mà không thèm

nhìn đến.

"Trước đây tui không bao giờ mang ba lô đến lớp đâu."Lâm Tinh

Tinh không khỏi thở dài: "Bây giờ tui phải mang ba lô đi chỉ để

thu gom rác."

"Những thứ đó cũng chẳng trả lại được, vứt đi thì thật đáng tiếc,

lãng phí." Lưu Tư Niệm cười, sáp lại: "Anh Tinh chúng ta chia đôi

nhé?"

"Nếu cậu chịu vác ba lô cho tui, chia bốn sáu cũng được." Lâm

Tinh Tinh hào phóng đưa ba lô cho Lưu Tư Niệm.

"Nhiều thật đó." Lưu Tư Niệm cúi đầu nhìn đồ trong ba lô, rồi lại

tò mò ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc, giọng điệu trêu chọc:

"Anh Quý này, nhiều người muốn lấy lòng cậu lắm, cậu không

thấy rung động chút nào sao?"

Quý Liên Hoắc ngước mắt lên, thờ ơ nhìn những thứ trong ba lô:

"Trái tim tôi chỉ rung động vì người tôi yêu, những người này chỉ

thích địa vị người nhà họ Lãnh của tôi, hoặc là vì thấy tôi đẹp

thôi."

"Vậy nếu người cậu yêu cũng thích cậu vì thân phận và ngoại

hình thì sao?" Lưu Tư Niệm không nhịn được hỏi lại.

Quý Liên Hoắc im lặng một lát, khóe miệng không tự chủ được

cong lên một chút: "Vậy thì tôi rất vui, nếu người ấy thích tôi

hơn một chút vì những điều này."

Lâm Tinh Tinh nhìn vẻ mặt của Quý Liên Hoắc, không khỏi xoa

xoa cánh tay: "Anh Quý, cậu như vậy gọi là tiêu chuẩn kép đó."

"Người ta yêu nhau toàn là thế này à?" Lưu Tư Niệm cười rồi tặc

lưỡi: "Ghen tị quá!"

Quý Liên Hoắc thôi cười, cúi đầu tiếp tục ăn, điện thoại trong túi

đột nhiên rung lên, cậu lập tức buông đũa, lấy điện thoại ra

xem.

Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm mở to mắt nhìn Quý Liên Hoắc

nhìn thấy màn hình điện thoại thì đầu tiên là mỉm cười, dùng

ngón tay ấn vài cái, sau khi đọc nội dung bên trong thì khóe

miệng hơi trễ xuống, mím môi trả lời xong lại chụp một tấm ảnh

cơm trưa của mình, gửi đi cùng.

"Sao thế anh Quý?" Lâm Tinh Tinh hóng hớt sôi sục: "Người yêu

kiểm tra hả?"

"Không phải." Quý Liên Hoắc cất điện thoại đi: "Chỉ nói với tôi về

kế hoạch nghỉ lễ."

"Sẽ có khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau sao?"Lâm Tinh Tinh

nhướng mày, ý tứ quá rõ ràng.

Quý Liên Hoắc im lặng một lát, không đáp.

×××

Quý Đại Bảo từ trường học thêm về rất muộn, bàn chân xòe

hình chữ bát run rẩy lết vào biệt thự, hai chân vừa đau vừa mỏi

vừa nhức, ngồi trên ghế trẻ em mà nước mắt lưng tròng, nuốt

nước mắt vào trong ăn nui cái nơ nấu rau mà chị Trình làm cho.

Quý Đại Bảo đã lâu rồi không gặp chú út và Vương Chiêu Mưu,

chú út bận đi học, khi chú út về nhà thì nó đã quá buồn ngủ sau

một ngày học tập căng thẳng, ngủ thiếp đi mất rồi, Vương Chiêu

Mưu bận đi làm, đi sớm về trễ, nó thậm chí còn không có cơ hội

làm nũng với anh lớn để có thể bớt đi một lớp học năng khiếu.

Ăn nui xong, Quý Đại Bảo run rẩy bước xuống khỏi ghế trẻ em.

Sau khi học ba lê một thời gian, Quý Đại Bảo cúi đầu nhìn chằm

chằm vào đôi chân dài tương lai của mình, dường như chúng

đang có xu hướng biến thành hình chữ "O".

Cửa biệt thự vang lên tiếng động, Quý Đại Bảo ngẩng đầu lên

nhìn thấy chú út đã lâu không gặp đang mở cửa bước vào.

"Pa pa!" Quý Đại Bảo kích động chạy tới như bay, suýt nữa thì

đụng đầu vào chân Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc đang có tâm sự, vừa mở cửa đã thấy có vật gì đó

bắn thẳng về phía mình thì vô thức giơ chân lên, Quý Đại Bảo bị

đẩy ngã về phía sau, mông đập mạnh xuống đất, ánh mắt ngơ

ngác bất lực. Thấy rõ là Quý Đại Bảo chạy tới, nhân lúc nó chưa

kịp phản ứng, Quý Liên Hoắc liền bế cháu mình lên, đánh lạc

hướng nó: "Ăn cơm chưa?"

Quý Đại Bảo bĩu môi, đang định rớt nước mắt thì nghe chú út hỏi

đã ăn chưa.

"Ăn rồi pa pa." Quý Đại Bảo gãi trán, nhớ lại những gì vừa ăn:

"Ăn nui cái nơ."

"Ngon không?" Quý Liên Hoắc để ý nước mắt đã đọng lại trong

mắt đứa cháu, nhưng vẫn chưa chảy ra.

"Ngon." Quý Đại Bảo nhìn Quý Liên Hoắc, quyến luyến ôm chặt

lấy cổ chú út: "Pa pa on nhớ pa."

"Ngoan." Quý Liên Hoắc xoa đầu Quý Đại Bảo, ánh mắt cũng dịu

đi.

"Hôm nay pa pa về sớm." Quý Đại Bảo uốn éo trong vòng tay

Quý Liên Hoắc, nhìn chú út đầy mong đợi: "Pa pa nghỉ chưa?"

"Nghỉ rồi." Quý Liên Hoắc ngồi trên sô pha, ôm Quý Đại Bảo:

"Ngày mai chúng ta sẽ đến một nơi, gặp ông cố và bà cô của

con."

Quý Đại Bảo nghe vậy, vô thức rụt người lại: "Pa pa, on không

muốn sang đó."

"Không đến đó để ở, chỉ thực hiện một vài... nghi lễ truyền

thống." Quý Liên Hoắc không biết phải giải thích thế nào về việc

thờ cúng cho đứa trẻ hai tuổi rưỡi, cũng không biết giải thích thế

nào về cái chết của ông bà nội và cha mẹ nó.

Quý Đại Bảo đảo cặp mắt đen tròn, nhìn Quý Liên Hoắc đầy

mong đợi: "Pa pa, ngày mai on không phải đi học thêm sao?"

"Lúc về có thể đã muộn rồi, phải hỏi anh Chiêu Mưu mới biết

được." Quý Liên Hoắc không rõ Quý Đại Bảo đã đăng ký bao

nhiêu lớp năng khiếu, hay nó làm gì cả ngày, Chiêu Chiêu biết

nhiều hơn cậu. Cậu chỉ cần ký vào các thỏa thuận và hợp đồng

liên quan đến Quý Đại Bảo do Chiêu Chiêu mang về là đủ rồi.

Chiêu Chiêu thực sự đã làm rất nhiều cho Đại Bảo.

Quý Đại Bảo nghe vậy, liền nhìn về phía cửa với vẻ mong đợi.

Vương Chiêu Mưu từ công ty trở về thì thấy hai chú cháu đang

đợi mình ở cửa. Quý Liên Hoắc nhận lấy áo vét của anh. Quý Đại

Bảo nhớ lại việc Quý Liên Hoắc thường làm, vội vàng chạy đi lấy

dép của Vương Chiêu Mưu, nhưng lại bị Quý Liên Hoắc nhanh

tay nhanh mắt chặn lại, còn bị chú út trừng mắt nhìn.

Quý Đại Bảo nhìn chú út xỏ dép vào dưới chân Vương Chiêu

Mưu, bối rối gặm tay. Tại sao chú út hung dữ với mình.

"Anh Chiêu Mưu, hôm nay có mệt không?" Quý Liên Hoắc nhanh

chóng rửa tay rồi giúp chị Trình mang thức ăn nóng hổi ra bàn.

"Cũng được." Vương Chiêu Mưu ngồi ở đầu bàn, bỗng thấy Quý

Đại Bảo đang nhai ngón tay bên cạnh. Nghĩ đến mục tiêu đã đặt

ra cho Quý Liên Hoắc, anh mỉm cười với sếp Lãnh.

Quý Đại Bảo vẫn là Lãnh Diệp, nhưng Lãnh Diệp sẽ không còn là

tổng giám đốc Lãnh nữa.

"Pa pa!" Quý Đại Bảo thấy Vương Chiêu Mưu cười với mình thì

liền thấy ấm lòng, tiến đến thân thiết ôm chặt chân anh, chớp

chớp mắt, cố tỏ ra dễ thương. "Pa pa, ngày mai on không phải đi

học thêm nữa à?"

"Đã bảo cô Tôn xin phép cho con rồi." Vương Chiêu Mưu sờ đầu

Quý Đại Bảo: "Nghe giáo viên nói con múa ba lê rất khá."

"Thật sao?" Quý Đại Bảo mở to mắt, rõ ràng mọi người đều cười

nhạo nó! Họ nói rằng nó có bụng bầu, mặc quần vớ vào, các bạn

cùng lớp đều cười nó có hai cái chân tròn quay!

"Thật." Vương Chiêu Mưu mỉm cười, thật ra giáo viên năng khiếu

có nói rằng Quý Đại Bảo hiểu bài nhanh hơn những trẻ khác,

mặc dù cơ thể còn chưa phối hợp tốt.

"Pa pa xem này!" Quý Đại Bảo nghe vậy là lập tức phấn khởi, vui

vẻ biểu diễn những gì mình học được cho Vương Chiêu Mưu

xem.

Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc nhìn sang.

Quý Đại Bảo hai tay chống nạnh, hai bàn chân khép lại hình chữ

bát, hai cẳng chân tạo thành vòng tròn, nhún nhún xuống, sau

đó vui vẻ giơ hai tay lên bắt đầu xoay tròn. Quý Đại Bảo vung

tay múa chân, xoay tròn cũng rất ra dáng, thấy ánh mắt tán

thưởng của hai người lớn, nó càng thêm quyết tâm.

Vậy là Vương Chiêu Mưu thấy được cảnh bước chân của Quý Đại

Bảo bắt đầu loạng choạng, lúc dừng lại thì không phân biệt được

đông tây nam bắc gì nữa, lắc lư qua lại rồi nghiêng người, đụng

vào đồ đạc bên cạnh. Quý Liên Hoắc gần như ngay lập tức chạy

tới, nhanh chóng giữ chặt đồ đạc, bảo vệ được đĩa sứ cổ bên

trên, còn Quý Đại Bảo ngã bịch xuống đất, hai mắt quay theo

hình nhang muỗi, vẫn còn choáng váng.

"Anh Chiêu Mưu cho con học múa để rèn luyện khí chất, giữ gìn

sức khỏe, chứ không phải để con phá hư một món đồ cổ khác."

Quý Liên Hoắc xách Quý Đại Bảo đến góc phòng, vẻ mặt nghiêm

nghị.

Quý Đại Bảo nghĩ đến chiếc bình hoa cổ mà lần trước mình làm

vỡ, bất giác thấy chột dạ.

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc lấy một cái chén từ trong

bếp ra, bắt Quý Đại Bảo đứng ở góc phòng, hai tay nâng chén

giơ lên cao quá đầu.

Quý Đại Bảo tủi thân bĩu môi, nhìn Vương Chiêu Mưu với ánh

mắt tội nghiệp.

"Quay lại, úp mặt vào tường." Quý Liên Hoắc nghiêm mặt.

Quý Đại Bảo nâng chén, thút thít đứng trong góc phòng. Cảnh

tượng tràn ngập niềm vui vừa rồi giờ đây đã bị bao phủ bởi một

lớp xám xịt ảm đạm.

Vương Chiêu Mưu thấy Quý Liên Hoắc ngồi trở lại bàn thì khẽ

cười.

Quý Liên Hoắc lầm tưởng anh muốn nói thay cho Quý Đại Bảo,

bèn nghiêm túc lên tiếng: "Anh Chiêu Mưu, em biết rằng cả trẻ

em và người lớn đều có thể vô tình làm vỡ đồ, điều này là không

thể tránh khỏi, nhưng Đại Bảo đã làm vỡ nhiều đồ, tái phạm

nhiều lần, phải giáo dục nó."

Vương Chiêu Mưu nghe Quý Liên Hoắc giải thích, biết cậu đã

hiểu lầm ý mình. Anh đưa tay nhẹ chỉnh lại kính mắt, trong mắt

lấp lánh nụ cười: "Tôi không có ý ngăn cản em giáo dục Đại Bảo,

chỉ là cảm thấy dáng vẻ em dạy nó rất đẹp."

Quý Liên Hoắc sửng sốt nhìn anh, hai má bắt đầu từ từ nóng

bừng.

Chiêu Chiêu... vừa nói mình đẹp!

Nhìn Vương Chiêu Mưu cầm đũa bắt đầu ăn, thậm chí còn gắp

một miếng sườn heo cho mình, Quý Liên Hoắc đỏ mặt cúi đầu,

im lặng ăn sườn heo mà Chiêu Chiêu gắp, trong đầu chỉ lặp đi

lặp lại một ý nghĩ.

Chiêu Chiêu nói mình đẹp!!!

Trên bàn im lặng chưa từng thấy, Vương Chiêu Mưu thấy sắc

mặt Quý Liên Hoắc ngày một đỏ hơn, khóe miệng cong lên, ánh

mắt né tránh, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh. Quý Liên

Hoắc vẫn luôn chú ý đến Quý Đại Bảo, thấy cánh tay nó hơi hạ

xuống, liền đứng dậy, nghiêm giọng nói: "Lên cao! Không được

lười biếng!"

Quý Đại Bảo tủi thân bĩu môi, nhớ đến những cú đánh đều đều

vào mông, nghe chú út mắng là lập tức nâng chén lên cao theo

phản xạ có điều kiện.

Quý Liên Hoắc mắng Quý Đại Bảo xong, quay lại nhìn người ngồi

ở ghế chính một cách ngại ngùng, thấy Vương Chiêu Mưu mỉm

cười với mình, khuôn mặt cậu lại một lần nữa tăng nhiệt độ. Có

phải lúc nãy mình quá cố ý không? Nhưng Chiêu Chiêu nói mình

như vậy mới đẹp.

Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nhìn Quý Liên Hoắc dạy dỗ Quý Đại

Bảo, thấy nó cánh tay run rẩy, mặt mũi toàn là nước mắt nước

mũi, anh chậm rãi mỉm cười.

Sáng hôm sau, Vương Chiêu Mưu thức dậy sớm hơn thường lệ,

vừa mới mặc quần áo xong, đã nghe thấy tiếng động bên ngoài,

Quý Liên Hoắc pha cà phê sẵn sàng, đang ngoan ngoãn đợi anh

ngoài cửa. Anh cảm ơn, nhận lấy cà phê vừa uống vừa nhắc Quý

Liên Hoắc thay quần áo đúng màu cho Quý Đại Bảo.

Quý Đại Bảo đang nửa ngủ nửa tỉnh, Quý Liên Hoắc cởi bộ đồ

ngủ của nó ra, mặc vào một bộ quần áo đen và vớ trắng. Quý

Đại Bảo hai chân đau nhức, hai cánh tay thì vừa đau vừa nặng,

không thể nhấc lên được.

Sau bữa sáng, Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc và Quý Đại

Bảo đến gặp người nhà họ Lãnh. Quý Đại Bảo nhìn thấy cụ Lãnh

thì muốn giơ tay ra để ông cố bế, nhưng ngay cả giơ tay cũng

không nổi.

"Đại Bảo, cho ông cố bế nào." Cụ Lãnh đón lấy Quý Đại Bảo từ

tay Quý Liên Hoắc, cúi đầu hôn lên khuôn mặt tròn trịa của chắt

trai, sau một thời gian không gặp, khuôn mặt Quý Đại Bảo lại

khôi phục độ tròn vốn có, xem ra nó ở bên đó ăn uống rất ngon

lành.

Lãnh Uyển Âm mặc chiếc váy dài màu đen, cũng tiến đến trêu

chọc Quý Đại Bảo lâu ngày không gặp.

"Ông cố, bà cô." Quý Đại Bảo ngoan ngoãn chào trong lòng cụ

Lãnh, thấy Lãnh Tu Minh mặc bộ vest đen đứng bên cạnh thì im

lặng quay đầu đi.

Lãnh Tu Minh nhìn Quý Đại Bảo, mỉm cười đầy ẩn ý.

Cả nhóm lên hai chiếc xe, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc

ngồi cùng nhau, cụ Lãnh bế Quý Đại Bảo, cũng đi cùng xe với

hai người.

Đây là lần đầu tiên Quý Liên Hoắc đến nơi xảy ra tai nạn năm

xưa sau khi biết thân phận của mình, dọc đường cậu nắm chặt

tay Vương Chiêu Mưu, gần như không muốn nhìn ra bên ngoài.

Quý Đại Bảo nằm trong vòng tay cụ Lãnh, tò mò nhìn ra ngoài,

nó biết con đường này, kiếp trước khi chân của chú út đi lại khó

khăn, nó thường được sai đến đây viếng ông bà nội, hầu như

năm nào cũng đến một lần.

Vương Chiêu Mưu cảm nhận được Quý Liên Hoắc lo lắng và bất

an, anh đặt một tay lên mu bàn tay của cậu, yên lặng an ủi.

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, rồi mặc kệ cụ Lãnh,

nghiêng người tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng cọ vài cái.

Vương Chiêu Mưu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Quý Liên

Hoắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play