Thấy đồ ăn đã nguội, chị Trình đang nghĩ xem có nên hâm nóng

lại không thì hai người ở cửa cuối cùng cũng tách ra.

Môi Vương Chiêu Mưu đỏ lên, anh đưa tay đẩy Quý Liên Hoắc ra.

Quý Liên Hoắc thì vẫn không chịu ngừng lại, tiến lại gần, hôn

nhẹ lên môi anh thêm vài cái, trên mặt còn nở nụ cười.

"Ăn cơm đã." Vương Chiêu Mưu nhìn chú chó lớn đang bám chặt

lấy mình, trong mắt thoáng qua nụ cười bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Khó lắm mới đến được bàn ăn, Quý Liên Hoắc cầm đũa chung,

thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Vương Chiêu Mưu, nhìn anh ăn đồ

ăn mình gắp, trong đôi mắt đen của cậu hiện lên một nụ cười

ấm áp, tưởng như nhìn anh thế nào cũng không chán, phải luôn

dõi theo anh.

Vương Chiêu Mưu ăn vài miếng, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Liên

Hoắc đang nhìn thẳng vào mình, môi mỉm cười, phần cơm bên

cạnh vẫn còn nguyên. Anh bình tĩnh cầm đũa gắp thức ăn vào

cho cậu.

"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhìn đồ ăn trong chén,

cầm đũa lên cho ngay vào miệng, vừa nhai vừa nuốt lại vừa

cười.

"Đã quen đồ ăn ở Mỹ chưa?" Vương Chiêu Mưu hỏi bằng giọng

bình thường, gắp thêm vài món cho Quý Liên Hoắc.

"Không quen được." Quý Liên Hoắc mím môi, ăn thức ăn của

mình, đôi mắt đen sáng ngời vẫn dán sát vào Vương Chiêu Mưu.

"Đồ ăn ở nước Hoa và Mỹ khá khác biệt, nếu không muốn làm

phiền nhà họ Lãnh, em có thể thử tự làm." Vương Chiêu Mưu

bình tĩnh nói: "Đừng tự làm khổ mình."

"Đồ ăn thực ra cũng được." Quý Liên Hoắc nhìn người trước mặt

chăm chú: "Chỉ là không có anh Chiêu Mưu thì chẳng có món

nào ngon cả."

Vương Chiêu Mưu khựng lại, ngước lên nhìn thoáng qua khuôn

mặt Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc cong môi, bày tỏ tình yêu trắng trợn.

"Em ở Mỹ, lúc nào cũng nghĩ đến anh Chiêu Mưu." Quý Liên

Hoắc chậm rãi đưa tay ra, ánh mắt tràn đầy tình cảm, nhẹ

nhàng xoa mu bàn tay Vương Chiêu Mưu đang đặt trên bàn.

Mu bàn tay được xoa rất nhẹ, đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc

nhẹ nhàng xoay tròn trên mu bàn tay anh, giống như cách mà

anh từng chạm vào cậu trước đây, chẳng qua là học còn hơi sơ

sài.

"Ăn đàng hoàng." Vương Chiêu Mưu nhướng mày, sau một kỳ

nghỉ đông không gặp, Quý Liên Hoắc có vẻ to gan hơn một chút

rồi.

Quý Liên Hoắc miễn cưỡng buông tay, mắt vẫn nhìn Vương

Chiêu Mưu, tay cầm chén cơm trước mặt lên bắt đầu ăn.

Quý Liên Hoắc về thì không còn phải lo vấn đề thức ăn thừa, chị

Trình hài lòng thu dọn những chiếc đĩa sạch trơn trên bàn. Nghe

thấy tiếng TV, chị quay đầu lại thì thấy cậu chủ nhà mình ăn

xong bữa rồi ngồi trên sô pha ở phòng khách chờ tiêu hóa, sẵn

tiện xem TV, Quý Liên Hoắc theo sát phía sau một tấc không rời,

dựa vào cậu chủ, cơ thể nghiêng nghiêng, hết sức bám người.

Cái đầu của chú chó lớn tựa vào vai mình, đôi mắt đen láy đang

nhìn mình chăm chú không rời, Vương Chiêu Mưu muốn tập

trung xem TV cũng hơi khó.

"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc từng chút một tiến lại gần, giống

như một đứa trẻ đang trộm kẹo, nhanh chóng hôn lên bên má

anh một cái rồi vội lùi lại, một lát sau lại hôn lên đường quai hàm

của anh, nhẹ nhàng từng chút một.

Tất nhiên là hết cách xem TV. Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu

sang, bắt gặp ánh mắt của Quý Liên Hoắc. Hai người đã xa nhau

gần 40 ngày, nên hành vi của cậu cũng dễ hiểu, như người đói

lâu ngày nhìn thấy đồ ăn, tự nhiên sẽ không kiềm chế được. Cho

cậu ăn no vài lần thì tất nhiên sẽ bình tĩnh lại.

Vương Chiêu Mưu vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm Quý Liên

Hoắc, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của cậu, như đang nếm

thử một viên kẹo trái cây, cẩn thận tỉ mỉ.

Quý Liên Hoắc ngửa đầu, nương theo nhịp điệu của Vương Chiêu

Mưu, dùng hết mọi khả năng của mình để bám theo, đáp lại,

một nụ hôn dài, đến lúc tách ra, hơi thở của cả hai đều hơi rối

loạn.

Quý Liên Hoắc nhìn sang TV, liếm môi, như nghĩ ra điều gì đó

bèn đứng dậy đi vào bếp, lấy một cái hộp trong tủ lạnh ra đưa

đến trước mặt Vương Chiêu Mưu, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

"Anh Chiêu Mưu, em học được từ bếp trưởng của Skadi này, anh

nếm thử được không?"

Vương Chiêu Mưu ngồi thẳng dậy, tháo dây trên hộp, mở chiếc

hộp hơi mát ra, nhìn thấy những viên sôcôla bên trong. Có hơn

mười viên sôcôla trong hộp, mỗi viên có một hình dạng khác

nhau, bao gồm hình trái tim, ngôi sao, hoa và vỏ sò.

"Tất cả đều do em tự làm à?" Vương Chiêu Mưu cúi nhìn, mùi

thơm nồng nàn của sôcôla bay đến, êm dịu ngọt ngào.

"Đầu bếp cho em hạt ca cao, còn rang, xay và rây sau đó đều do

em làm." Quý Liên Hoắc nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Khi làm

sôcôla, em đã khử trùng dụng cụ cẩn thận, còn rửa tay nhiều lần

nữa."

Vương Chiêu Mưu cười, cầm một miếng sôcôla hình trái tim lên

cho vào miệng. Sôcôla bảo quản trong tủ lạnh sẽ tan chảy khi

gặp nóng, dường như có nhân bên trong, là hương vị rượu

Kirschwasser anh đào thoang thoảng.

"Có ngon không? Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc từ từ tiến lên, nhẹ

nhàng hôn lên khóe môi Vương Chiêu Mưu.

"Khá ngon." Vương Chiêu Mưu gật đầu, mỉm cười. Anh đã nếm

thử nhiều loại sôcôla thủ công, mỗi loại có hương vị riêng, nhưng

hộp sôcôla này là dành riêng cho một mình anh, được mang từ

bên kia đại dương về, đưa đến trước mặt anh.

"Thêm một viên nữa được không?" Quý Liên Hoắc cầm một viên

sôcôla hình ngôi sao đưa đến bên Vương Chiêu Mưu, trong mắt

lộ vẻ mong đợi.

Vương Chiêu Mưu khẽ cúi đầu, ngậm viên socola, đôi môi hồng

nhạt nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc, mà

không dừng lại.

Quý Liên Hoắc sửng sốt, cảm nhận nơi đầu ngón tay mềm mại

như mây, mềm mại đến mức khiến người ta muốn chìm vào

trong đó mãi mãi, không bao giờ thoát ra.

Vương Chiêu Mưu thưởng thức sôcôla trong miệng, phát hiện ra

viên này cũng có nhân, sau khi lớp vỏ tan chảy, vị rượu kết hợp

với vị trái cây tỏa ra. Anh yên lặng nhấm nháp, thấy rượu này có

vị thanh nhẹ sảng khoái, không đắng, hòa quyện với hương

thơm của trái cây, như ngọn lửa cháy rực.

"Vodka Ba Lan?" Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc chớp mắt, toát lên vẻ trong sáng lại vô tội.

Vương Chiêu Mưu cúi nhìn sôcôla trong hộp, đột nhiên hiểu ra ý

định của Quý Liên Hoắc. Anh nhướng mày cười, đóng hộp sôcôla

lại, bảo cậu cất về tủ lạnh.

"Anh Chiêu Mưu, không muốn ăn thêm một miếng sao?" Quý

Liên Hoắc cầm hộp, trong mắt tràn đầy mong đợi.

"Đủ rồi." Vương Chiêu Mưu vẫn bình thản.

Quý Liên Hoắc vội vàng cất hộp sôcôla vào tủ lạnh, sau đó gần

như chạy trở về, nhìn Vương Chiêu Mưu, tai đỏ bừng như đang

chờ đợi điều gì đó.

Vương Chiêu Mưu im lặng, Quý Liên Hoắc thận trọng tiến lại

gần, nhìn sắc mặt anh.

"Chiêu Chiêu, em đi lâu thế, anh có nhớ em không?"

Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn Quý Liên Hoắc, cười mà không

nói gì.

"Chiêu Chiêu, hôm nay em có thể..." Quý Liên Hoắc lấy hết can

đảm nhìn anh: "Có thể ngủ cùng anh không."

"Em không làm gì cả, em chỉ muốn ngửi mùi hương của anh, em

muốn ngủ một giấc dậy, vừa mở mắt ra là nhìn thấy anh." Ánh

mắt Quý Liên Hoắc đầy vẻ cầu xin: "Chiêu Chiêu, được không?"

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, chậm rãi lắc đầu: "Không

được."

"Tại sao không được?" Quý Liên Hoắc mím môi, ngồi thẳng

người dậy, cúi đầu hôn lên môi Vương Chiêu Mưu, thì thầm:

"Chiêu Chiêu, xin anh đấy."

"Có phải em nghĩ tôi uống một ly là gục không?" Vương Chiêu

Mưu vừa cười vừa nhìn Quý Liên Hoắc: "Dù chỉ là một ly, em

cũng phải gom đủ một ly chứ." Hai viên sôcôla nhân rượu mà đủ

làm anh mất đi lý trí, nghe có vẻ không quá thực tế.

Nhìn ánh mắt tỉnh táo và lý trí của anh, khuôn mặt Quý Liên

Hoắc bắt đầu nóng lên, cậu ngước nhìn chị Trình vẫn đang bận

rộn trong bếp, rồi cẩn thận hôn lên vành tai Vương Chiêu Mưu.

"Chiêu Chiêu, em sai rồi."

"Tôi phát hiện ra..." Vương Chiêu Mưu hơi nghiêng đầu, mỉm

cười nhìn Quý Liên Hoắc, thấy trên tóc cậu có một mẩu nhỏ lóe

sáng. "Sau chuyến đi Mỹ, em to gan hơn nhiều rồi."

Quý Liên Hoắc mím môi, nhìn kỹ vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu

rồi thận trọng hỏi: "Chiêu Chiêu giận sao?"

"Không phải." Vương Chiêu Mưu giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Quý

Liên Hoắc, sẵn đó lấy xuống mẩu vụn phát sáng kia. "Em là

người nhà họ Lãnh, làm việc không cần phải thận trọng tính toán

từng bước như tôi, đôi khi có thể táo bạo hơn, ngay cả khi phải

chịu vài tổn thất cũng không sao cả, nhưng em phải nhớ bảo vệ

bản thân, không được làm gì đó không thể cứu vãn chỉ vì một

phút bốc đồng nhất thời."

Quý Liên Hoắc nghe Vương Chiêu Mưu nói, đột nhiên hiểu ra

điều gì đó, có chút thất thố. "Chiêu Chiêu... anh biết rồi à?"

Chiêu Chiêu có thấy mình đánh gã đàn ông đó không?

Lúc đó trông mình rất kinh khủng phải không?

Chiêu Chiêu đã thấy hết sao?

Quý Liên Hoắc nhớ lại cảnh tượng tay chân cong quẹo của gã

kia, lại nhìn Vương Chiêu Mưu, sắc mặt tái nhợt.

"Tôi nghe thấy tiếng em ở phía sau." Vương Chiêu Mưu mỉm

cười. "Tôi biết em chắc chắn sẽ theo gã ra khỏi nhà hàng."

"Chiêu Chiêu không thấy chuyện gì xảy ra tiếp theo sao?" Quý

Liên Hoắc mím môi.

"Không, tôi đã tới công ty." Vương Chiêu Mưu giơ tay ra trước

mặt Quý Liên Hoắc, cho cậu thấy mẩu vụn nhỏ mà anh lấy

xuống từ tóc cậu. "Cái này là của ly thủy tinh, hay là mảnh vỡ

mắt kính của gã đàn ông kia?"

Quý Liên Hoắc mím môi, nhìn mẩu vụn trong tay Vương Chiêu

Mưu, biết mình đã không đủ cẩn thận.

"Có hàng ngàn cách để dạy cho ai đó một bài học, bạo lực chỉ là

một trong số đó, và nó có thể dễ dàng khiến em bị cuốn vào."

Vương Chiêu Mưu chăm chú nhìn Quý Liên Hoắc. "Bây giờ em là

người nhà họ Lãnh, em cần phải học cách sử dụng địa vị và thân

phận của mình, học cách sử dụng các nguồn lực trong tay, tôi hy

vọng nắm đấm của em sẽ ở trong đầu, chứ không phải trên mặt

người khác."

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, nghiêm túc gật đầu: "Em

hiểu rồi Chiêu Chiêu."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhẹ, anh biết Quý Liên Hoắc luôn

học rất nhanh.

"Nếu em học được cách không dùng nắm đấm nữa..." Quý Liên

Hoắc khựng lại, tai đỏ bừng, ngước nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Chiêu Chiêu cho em lên giường được không?"

Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, rồi đưa tay búng nhẹ lên trán

Quý Liên Hoắc.

×××

"Anh nói gì?" Ông Vương cầm điện thoại, cau mày: "Con trai tôi

đã làm gì con trai anh?"

Có tiếng khóc và tiếng la hét thảm thiết ở đầu dây bên kia, ông

Vương bối rối chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể nghe loáng thoáng ai

đó nói gì đó như "nhà họ Lãnh".

"Chuyện nhà họ Lãnh liên quan gì đến con trai tôi?" Ông Vương

nhíu mày, đặt điện thoại xuống, vẻ mặt rầu rĩ. Xét theo tình hình

bên kia, bất kể chuyện gì xảy ra, đối tượng xem mắt đầu tiên

của Kỳ Yên chắc chắn đã tiêu đời rồi.

Ông Vương hít một hơi thật sâu, lấy ra một chồng ảnh, đeo kính

đọc sách vào, xem từng bức một, cuối cùng cũng tìm được người

phù hợp, gọi điện sang, vốn đang nói chuyện vui vẻ, nhưng khi

đối phương nghe thấy muốn xem mắt thì cúp máy ngay lập tức.

"Alô, này?" Ông Vương không thể hiểu nổi, những người này sao

vậy, trước đó không phải rất tích cực sao?

Tiếp tục tìm kiếm trong đống ảnh, nhưng khó khăn lắm mới tìm

thấy một người vừa mắt, ông Vương gọi cho nhà đó, vừa nhắc

đến xem mắt, người ở đầu dây bên kia đã bắt đầu căng thẳng

nói: "Sếp Vương lớn, không giấu gì ông, con trai tôi đi tu rồi."

"Đi tu?" Ông Vương ngây ra tại chỗ, đang yên đang lành sao lại

đi tu?

Ông Vương không chịu thua, cúp máy rồi tiếp tục gọi điện, gọi

hơn mười cuộc liên tiếp, ba người nói nhìn thấu hồng trần, năm

người đã tìm được bạn đời, bốn người nói mắc bệnh lạ, sáu

người đã rời khỏi tỉnh Ôn Giang để xây dựng sự nghiệp.

Ông Vương ngơ ngác nhìn đống ảnh các thanh niên vừa có tài

vừa có sắc trong tay, trong mắt chỉ toàn là hoang mang.

---

Người dịch: Thằng nhỏ đi Mỹ một chuyến về như tiến hóa xong

rồi, còn biết trả giá với sếp =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play