Lãnh Tu Minh lặng lẽ nhìn thằng nhóc hai tuổi này, nó thật sự

nghĩ rằng biết đọc vài bài thơ cổ và nói một vài câu tiếng Anh là

có thể vượt qua gã, trở thành người thừa kế nhà họ Lãnh?

Lãnh Tu Minh nhìn thoáng qua Quý Đại Bảo, cười lạnh lùng.

Đúng là hài hước.

"Ông chủ về rồi." Một bảo mẫu thấy xe của cụ Lãnh chạy vào

sân trước, nhớ ra Lãnh Tu Minh còn ở trong phòng học của Quý

Đại Bảo, vội vàng lên nhắc nhở.

Lãnh Tu Minh mỉm cười với bảo mẫu, tỏ ý cảm ơn rồi đứng dậy

ra khỏi phòng học của Quý Đại Bảo.

Cụ Lãnh xuống xe, nhưng không đi một mình mà còn dẫn theo

một ông lão nữa, là bạn cũ của cụ Lãnh ở nước Hoa.

"Tôi tìm được cháu trai và chắt trai cũng là nhờ ông đã liên lạc

với chúng tôi lúc đó." Cụ Lãnh sánh bước cùng người bạn cũ,

chậm rãi bước vào dinh thự, vừa đi vừa cảm ơn ông lão kia liên

tục: "Lão Chu, nếu không nhờ ông gửi ảnh diễn đàn cho tôi,

cũng không biết phải mất bao lâu tôi mới tìm được hai đứa trẻ

này."

Ông lão kia xua tay, cười ha ha nói: "Dù sao cũng là duyên phận

mà, hiện tại tôi rất tò mò về chắt trai của ông đấy, ông khen

ngợi nó đến tận trời xanh rồi, hôm nay tôi phải nhìn kỹ xem là

thiên tài nhỏ thế nào đây."

Hễ nói về Quý Đại Bảo là cụ Lãnh lại yêu thích không thôi, ông

dẫn người bạn cũ lên lầu, gõ cửa phòng học riêng của Quý Đại

Bảo, mở cửa ra là thấy ngay thằng nhóc nằm trên mặt đất, đang

lật một cuốn sách với vẻ rất thích thú.

"Đại Bảo." Cụ Lãnh lên tiếng.

Quý Đại Bảo quay đầu lại, nhìn thấy ông cố, vui mừng đứng dậy

dang rộng hai tay, bước một bước về phía trước, ngã vào vòng

tay ông cố. "Ông cố ~"

"Ôi dà." Ông lão bên cạnh cụ Lãnh nhìn sang, thằng nhóc tròn

vo, hai mắt đen láy tròn xoe, hai má ửng hồng, nhìn thế nào

cũng thấy rất thân thiện và đáng yêu.

Cụ Lãnh nhấc Quý Đại Bảo ngày một nặng hơn lên, quay mặt

sang ông lão bên cạnh: "Nào, Đại Bảo, đây là ông Chu, chính là

ông Chu đã tìm thấy bài đăng của con trên diễn đàn, rồi liên hệ

với ông."

"Chào ông Chu, cảm ơn ông Chu." Quý Đại Bảo ngoan ngoãn

cảm ơn, tỏ ra vô cùng lễ phép.

"Ông cố của con khen con trước mặt ông đến nỗi nở hoa luôn

rồi." Cụ Chu cười nhìn Quý Đại Bảo, giơ tay sờ đầu nó: "Ông cố

của con nói con thông minh lắm."

Quý Đại Bảo cười he he, danh tiếng thiên tài của nó cuối cùng

cũng được biết đến rồi!

Cụ Lãnh dẫn Quý Đại Bảo và người bạn cũ vào phòng khách,

vừa uống trà vừa bế thằng nhóc, hai ông lão bắt đầu trò chuyện.

Cụ Chu tò mò về mức độ thông minh của Quý Đại Bảo nên đã

hỏi nó một bài toán cộng trừ hai chữ số, Quý Đại Bảo cười thầm

trong bụng, ba giây sau đã trả lời cụ Chu. Cụ Chu nhìn vào rồi lại

hỏi Quý Đại Bảo một bài toán nhân hai chữ số nữa, Quý Đại Bảo

tìm một cây bút và tờ giấy, viết phương trình lên đó, đưa ra đáp

án đúng trong ba phút. Cụ Chu ngạc nhiên không thôi, hỏi Quý

Đại Bảo một câu nữa về gà và thỏ trong cùng một chuồng. Quý

Đại Bảo dù sao cũng từng học trung học, nhưng vì muốn kín

tiếng một chút nên đã dành nhiều thời gian hơn một chút, cuối

cùng cũng đưa ra được đáp án đúng, cụ Chu không thể không

vỗ tay khen ngợi đứa trẻ hai tuổi này.

"Đây không chỉ là thiên tài, mà là thần đồng." Cụ Chu kinh ngạc

đến mức không tìm được từ ngữ nào để hình dung, ngẩng đầu

nhìn bạn mình, mắt đầy vẻ hâm mộ. "Nhà họ Lãnh thật có

phúc."

Cụ Lãnh mỉm cười, càng thương Quý Đại Bảo hơn, rồi thơm lên

khuôn mặt tròn vo của thằng nhóc. "Đại Bảo thật thông minh."

Quý Đại Bảo nghe ông cố khen mà cười ha ha, lòng sướng rơn.

Cụ Chu nhìn hai ông cháu, ánh mắt khẽ đảo, đưa tay vỗ nhẹ

người bạn già của mình. "Lão Lãnh này, hai đứa trẻ đã ở nhà họ

Lãnh một thời gian rồi, ông không nghĩ đến chuyện đổi tên cho

chúng sao?"

Cụ Lãnh ôm Quý Đại Bảo, nhớ đến Quý Liên Hoắc đánh nhau với

vệ sĩ giữa đêm rồi trèo qua lan can đi mất đêm đó, rồi nhìn chắt

trai trong lòng, thầm thở dài. "Liên Hoắc đã trưởng thành rồi, có

muốn đổi tên hay không là tùy nó."

"Thế còn Đại Bảo?" Cụ Chu cũng đưa tay trêu đùa thằng nhóc

mập mạp.

"Đại Bảo nhất định sẽ đổi tên, nhưng tôi vẫn chưa quyết định

đặt tên gì cho nó." Cụ Lãnh nhìn chắt trai trong vòng tay mình,

ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Cụ Chu suy nghĩ kỹ rồi nhìn người bạn già: "Tôi nghe nói công ty

của nhà họ Lãnh ở Mỹ tên là Công ty Nhật Hoa, nắng trời lay

động mặt sông, gió đưa cây cỏ giữa dòng trong xanh, sao không

dùng hai chữ này để đặt tên cho Đại Bảo?"

"Lãnh Nhật Hoa?" Cụ Lãnh ngẫm nghĩ: "Ghép hai chữ Nhật Hoa

lại với nhau, gọi là Lãnh Diệp thì sao?"

"Tên hay." Cụ Chu tán thành, gật đầu: "Diệp có nghĩa là sáng

sủa rực rỡ, đó là một cái tên hay."

Cụ Lãnh hài lòng gật đầu, cúi đầu trêu đùa Quý Đại Bảo: "Từ

nay về sau, tên đầy đủ của con sẽ là Lãnh Diệp, biệt danh là Đại

Bảo, thế nào?"

"Dạ." Quý Đại Bảo ngoan ngoãn gật đầu, không ngờ rằng tên

mình lại được đặt theo cách này. Công ty Nhật Hoa là trụ sở

chính của nhà họ Lãnh tại Mỹ, có ý nghĩa rất lớn, kiếp trước nó

không tỏ ra thông minh lắm, ông cố vẫn đặt tên là Lãnh Diệp, có

thể thấy ông cố thật sự thương mình!

"Tôi sẽ hỏi ý kiến của Liên Hoắc đã, nếu Liên Hoắc đồng ý thì coi

như quyết định như thế." Cụ Lãnh lấy điện thoại ra, bắt đầu

nhập tin nhắn.

"Ông còn thực sự quan tâm đến suy nghĩ của cháu trai mình,

đúng là một người ông tốt." Cụ Chu vừa cười vừa khen ngợi.

Ánh mắt cụ Lãnh có vài phần đau xót: "Liên Hoắc luôn coi Đại

Bảo như con ruột, có nhịn đói cũng phải dành cho Đại Bảo

miếng ăn, trong chuyện của Đại Bảo, tôi đương nhiên phải tôn

trọng ý kiến của Liên Hoắc."

Cụ Chu gật đầu, nhìn người bạn cũ soạn tin nhắn rồi gửi đi.

×××

Khi Quý Liên Hoắc nhận được tin nhắn cũng là lúc vừa kết thúc

một lớp học môn chung, không biết có phải ảo giác không,

nhưng rất nhiều người đã nhìn chằm chằm vào cậu trong suốt

buổi học, ngay cả giáo sư đang giảng bài cũng nhìn thêm vài

lần.

"Anh Quý, tui phục cậu đó!" Lâm Tinh Tinh cầm điện thoại cúi

đầu xem, mặt lộ ra vẻ hưng phấn không thể che giấu: "Cậu biết

gì chưa? Ngô Minh Hâm tốn rất nhiều tiền để lôi kéo thêm phiếu

bầu trong hai ngày nay, vượt qua cậu hơn 200 phiếu, kết quả là,

một ngày trước khi kết thúc bỏ phiếu, cậu đột nhiên tăng hơn

500 phiếu, trực tiếp vượt qua cậu ta!"

"Wow!" Lưu Tư Niệm quay đầu nhìn Quý Liên Hoắc, trong mắt

đầy vẻ kinh ngạc: "Quả nhiên trai ngầu vẫn giỏi hơn!"

"Nhân tiện, bây giờ anh Quý vào vòng bình chọn cho hot boy

trường rồi, chỉ mới vài ngày mà cậu đã có hơn 2.000 phiếu bầu,

nhiều hơn đàn anh nghiên cứu sinh đứng thứ hai bảy tám trăm

phiếu đấy!" Lâm Tinh Tinh luôn chú ý đến diễn biến trên diễn

đàn trường, nhiệt tình nhìn Quý Liên Hoắc. "Trời đất ơi, hot boy

trường ở ngay cạnh tui!"

"Đàn anh nghiên cứu sinh trông thế nào?" Lưu Tư Niệm tò mò

cúi xuống nhìn điện thoại của Lâm Tinh Tinh, quan sát hồi lâu rồi

mới không nhịn được thốt lên: "Đàn anh này cũng rất đẹp trai,

ngũ quan tuấn tú, phong thái thư sinh, khí chất rất ổn đấy."

Lâm Tinh Tinh liếc Quý Liên Hoắc hoàn toàn thờ ơ với việc bầu

chọn hot boy trường mà chỉ lo nhìn vào điện thoại của mình, hắn

thử nhấp vào bức ảnh của đàn anh nghiên cứu sinh hạng hai,

nhìn một lúc lâu rồi mới đọc tên lên. "Tô Vân Ôn, cái tên này

cũng rất hay."

Quý Liên Hoắc đang đọc xong tin nhắn dừng lại, quay đầu nhìn

Lâm Tinh Tinh: "Cậu vừa mới nói ai?"

"Tô Vân Ôn, đàn anh nghiên cứu sinh trường mình." Lâm Tinh

Tinh đưa màn hình điện thoại cho Quý Liên Hoắc xem: "Là đàn

anh đứng thứ hai này này."

Quý Liên Hoắc lặng lẽ nhìn hình chụp của Tô Vân Ôn, ánh mắt

dần dần lạnh đi.

Cậu vẫn luôn ghi nhớ lời hắn nói.

Nhớ khuôn mặt tươi cười của Tô Vân Ôn, nhớ hắn đã nói: "Cậu

có mùi hôi thối của kẻ nghèo đói bất chấp thủ đoạn."

Không chỉ vậy, sau khi Chiêu Chiêu trở về, hắn còn nói nếu Chiêu

Chiêu thích mẫu người như cậu, hắn có thể giúp Chiêu Chiêu tìm

một người tốt hơn, an toàn hơn.

"Tôi không muốn cậu nhặt bừa người về nhà, như nhặt giẻ rách

trên đường." Tô Vân Ôn lộ vẻ quan tâm nhìn Chiêu Chiêu, như

thể là vì tốt cho chính Chiêu Chiêu vậy.

Lâm Tinh Tinh nhìn Quý Liên Hoắc, nhận ra điều không ổn: "Anh

Quý biết anh Tô này à?"

Quý Liên Hoắc lạnh mặt gật đầu.

"Chậc chậc chậc." Lâm Tinh Tinh phấn khởi tải lại trang, phát

hiện số phiếu bầu của Quý Liên Hoắc vẫn giữ nguyên, nhưng số

phiếu của Tô Vân Ôn lại tăng một.

"Không sao đâu, cậu hơn anh ta bảy tám trăm phiếu lận mà."

Lâm Tinh Tinh an ủi Quý Liên Hoắc, khi ngẩng đầu lên thì thấy

anh Quý đang nghiêm túc nhìn anh.

Lâm Tinh Tinh ngây ra, đột nhiên nhận ra vấn đề, cúi đầu bỏ

phiếu cho lớp trưởng yêu quý của mình ngay trước mặt Quý Liên

Hoắc.

Quý Liên Hoắc lại ngước mắt nhìn Lưu Tư Niệm đang đứng hóng

chuyện.

Lưu Tư Niệm im lặng một lát rồi xòe tay ra: "Tôi không có điện

thoại."

"Tui cho cậu mượn!" Lâm Tinh Tinh thoát tài khoản của mình,

hào phóng đưa điện thoại cho Lưu Tư Niệm.

Lưu Tư Niệm khóe miệng giật giật, cầm điện thoại của Lâm Tinh

Tinh đăng nhập vào tài khoản của mình, bình chọn cho Quý Liên

Hoắc.

Lâm Tinh Tinh lại tải lại trang, thấy Quý Liên Hoắc đã giành được

ba phiếu nữa, Tô Vân Ôn vẫn giữ nguyên số phiếu bầu như

trước.

Cảm xúc trong mắt Quý Liên Hoắc dịu lại một chút, cậu nhìn hai

người bạn cùng phòng rồi nói bằng giọng đều đều: "Tuần này tôi

sẽ lấy nước nóng cho hai người."

"Được đấy!" Lâm Tinh Tinh cố nhịn cười, nhưng ngọn lửa hóng

hớt trong mắt lại bùng cháy: "Anh Quý, giữa cậu và Tô Vân Ôn

này có chuyện gì vậy, kể nghe cái đi?"

"Rất phức tạp." Quý Liên Hoắc nói đơn giản: "Không đội trời

chung."

"Wow." Lần này ngay cả Lưu Tư Niệm cũng không nhịn được mà

sáp lại gần hỏi: "Là thù giết cha hay là hận cướp vợ thế?"

Quý Liên Hoắc khựng lại, ánh mắt hơi thay đổi.

Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm nhìn Quý Liên Hoắc, thấy tai cậu

không hiểu sao lại đỏ lên, hai người bối rối nhìn nhau, đều ngơ

ngác.

×××

Trong ký túc xá của nghiên cứu sinh, Tô Vân Ôn cuối cùng cũng

hoàn thành xong bài tập do giáo viên giao, đang định tắt máy

tính để nghỉ ngơi thì thấy cửa ký túc xá mở ra, bạn cùng phòng

cầm ly giữ nhiệt bước vào. Tất cả ký túc xá của nghiên cứu sinh

đều là phòng đôi, Tô Vân Ôn và bạn cùng phòng học khác

chuyên ngành, không có xung đột lợi ích, mối quan hệ của họ

khá tốt.

"Vân Ôn, cậu làm xong bài tập chưa?" Bạn cùng phòng uống

miếng nước, quan tâm hỏi.

"Xong rồi." Tô Vân Ôn cười hiền lành: "Đang định nghỉ ngơi một

lát."

"Mà phải rồi, lần này cậu vẫn là hot boy của năm của nghiên cứu

sinh năm 2 chúng ta, vào vòng hot boy trường rồi, cậu biết

chưa?" Bạn cùng phòng cười hì hì: "Tôi cũng bỏ cho cậu một

phiếu."

"Cảm ơn, nếu sau này cậu có hoạt động gì, có cơ hội tôi cũng bỏ

phiếu cho cậu." Tô Vân Ôn vẫn cười. Một phiếu bầu mà cũng nói

được?

"Nhưng lần này cậu đã gặp đối thủ rồi." Bạn cùng phòng nói với

vẻ quan tâm, nở nụ cười: "Có một nhóc đàn em sinh viên năm

nhất đang đứng trước cậu, được nhiều phiếu bầu hơn cậu lắm

đấy, người ta đẹp trai thật, còn theo phong cách lạnh lùng kiêu

ngạo, tôi cũng suýt nữa thì dao động mất rồi."

Tô Vân Ôn mỉm cười lịch sự: "Tùy thuộc vào số phận thôi, nếu

tôi được chọn có nghĩa là các bạn bè công nhận, không được

chọn cũng không quan trọng, không ảnh hưởng đến tôi."

"Tâm thế của cậu tốt quá." Bạn cùng phòng vừa cười vừa cầm

túi vải lên: "Có người rủ tôi đi ăn lẩu, không làm phiền cậu nghỉ

ngơi nữa."

"Tạm biệt." Tô Vân Ôn mỉm cười chào hỏi, thấy bạn cùng phòng

đi rồi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hắn nhanh chóng mở

diễn đàn trường trên máy tính, thấy ngay hoạt động bỏ phiếu

chọn hot boy trường.

Mở trang cụ thể ra, Tô Vân Ôn nhìn thiếu niên xếp hạng nhất,

hơi không dám tin, phải nghiêng người nhìn kỹ lại, sau khi xác

nhận mình không nhìn lầm, mới lộ ra nụ cười giễu cợt.

Còn tưởng là ai. Con chó hoang mà Vương Chiêu Mưu nhặt

được, đã đậu đại học thì nghĩ nó có vốn liếng để cạnh tranh với

mình sao? Chỉ là một trò cười thôi. Nhớ lại chuyện Vương Chiêu

Mưu mắng mỏ rồi còn đuổi mình ra khỏi biệt thự ngày hôm đó,

Tô Vân Ôn nghiến răng, rồi lại nghĩ đến chuyện đấu giá, càng

tức giận hơn.

Tô Vân Ôn suy nghĩ một chút, đăng nhập vào diễn đàn bằng tài

khoản phụ của mình, tự bình chọn cho mình rồi bắt đầu soạn

một bài viết.

[Trước khi bỏ phiếu hot boy trường, hãy đến xem trước.]

Tô Vân Ôn đăng tiêu đề, tiếp tục soạn nội dung.

[Chủ thớt: Một tân sinh viên năm nhất có số phiếu bầu cao nào

đó bị nghi ngờ có đại gia bao nuôi, bỏ phiếu cho một người như

vậy có phải là đang thúc đẩy xu hướng không lành mạnh

không?]

Tô Vân Ôn nhấn phím Enter, tải lại nhiều lần, cuối cùng cũng

thấy được phản hồi đầu tiên.

[2L: Chủ thớt nói thẳng là Quý Liên Hoắc đi, còn bày đặt "Một

tân sinh viên năm nhất", năm nhất chỉ có một hot boy của năm

thôi.]

[3L: Bao nuôi??? Chủ thớt nghiêm túc không?]

[4L: Ngất, chủ thớt có bệnh hả?]

[5L: Tui cười chết, chủ thớt hết chuyện để bịa rồi hả?]

Tô Vân Ôn nhìn những dòng bình luận khó hiểu bên dưới, trong

mắt đầy vẻ thắc mắc, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao những

người này không tin lời mình nói, thậm chí còn nói mình bịa

chuyện về Quý Liên Hoắc?

Tô Vân Ôn nghĩ lại rồi tiếp tục soạn bình luận đáp lại: [Hoàn

toàn chính xác, không phải bịa chuyện, đúng là nó được bao

mà!]

Tô Vân Ôn gửi bình luận đi, chỉ thấy một loạt dấu chấm hỏi bên

dưới, không ai tin hắn, thậm chí có người còn bảo đi khám bác sĩ

đi.

[Tại sao các người không tin tôi?] Tô Vân Ôn cau mày thật chặt,

Quý Liên Hoắc này đã cho mọi người này uống loại bùa mê

thuốc lú gì vậy, tại sao họ lại nghĩ nó sẽ không bao giờ bị bao

nuôi, mà lại còn quay sang cười mình?

[32L: Chủ thớt đừng giỡn chơi nữa, đi xem tin tức đi, bây giờ

vẫn có thể xem lại chương trình phát lại đấy.]

Tin gì cơ?

Tô Vân Ôn bối rối tìm kiếm tin tức mới nhất của Tô Thành trên

máy tính, bất ngờ nhìn thấy ảnh của Quý Liên Hoắc, nhấp vào

đọc thử, thấy dòng tiêu đề được in đậm.

[Đứa trẻ con nhà họ Lãnh lưu lạc bên ngoài nhiều năm đã

được tìm thấy! Để tri ân sự giúp đỡ, nhà họ Lãnh dự kiến

đầu tư một tỷ đô la Mỹ vào một số công ty của tỉnh Ôn

Giang!]

"Cái gì?" Tô Vân Ôn nhíu mày, đọc từng chữ trong bản tin từ

trên xuống dưới, nhìn hình ảnh trên báo, đúng là Quý Liên Hoắc

mặc một bộ vest chỉnh tề, một tay bế cháu trai, ánh mắt lạnh

băng sắc bén. Tô Vân Ôn nhìn kỹ hơn, không tin nổi, phát hiện

đúng là mình đã từng nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay Quý Liên

Hoắc, chính là thằng nhóc mà trước đây hắn nói là "cục tạ"!

Sao lại như thế?!

Tô Vân Ôn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi đi lại lại trong ký túc

xá, vẫn đầy vẻ không thể tin được. Hắn từng theo cha đi dự tiệc

của nhà họ Lãnh, biết rằng nhà họ Lãnh có rất nhiều tài sản ở

Mỹ và Ấn, giàu có bằng cả một quốc gia. Cụ Lãnh đến tỉnh Ôn

Giang, ngay cả các lãnh đạo cấp cao cũng đích thân đến sân bay

đón, điều này cho thấy địa vị của ông cụ không tầm thường.

Tô Vân Ôn vẫn còn nhớ lần đầu gặp Quý Liên Hoắc, khi đó Quý

Liên Hoắc bế một đứa trẻ quê mùa hết chỗ chê, ngay cả bánh su

kem cũng chưa từng thấy, sao có thể là con cái của nhà họ Lãnh

lưu lạc bên ngoài! Hơi thở của Tô Vân Ôn trở nên dồn dập, tuy

rằng không muốn nhớ lại, nhưng lời nói sỉ nhục Quý Liên Hoắc

lại cứ không ngừng hiện về trong đầu. Phải làm sao đây, hắn

thậm chí còn cố tình làm bắn nhân kem trong bánh su vào người

Quý Liên Hoắc, liệu nó có nhớ mối thù này không?

Tô Vân Ôn càng nghĩ càng lo lắng, đột nhiên ý thức được điều gì

đó, vội vàng chạy đến máy tính xóa bài đăng, phát hiện bài của

mình đã bị quản trị viên của diễn đàn trường xóa.

Tô Vân Ôn kiểm tra thời gian thì thấy đã gần một năm trôi qua

kể từ ngày mình sỉ nhục Quý Liên Hoắc. Trong lòng Tô Vân Ôn

vẫn còn ôm chút hy vọng, lâu như vậy rồi, hẳn là nó đã quên

chuyện kia đi rồi chứ?

×××

Vừa về đến nhà, Vương Chiêu Mưu đã thấy Quý Liên Hoắc đang

ngồi ở phòng khách, cúi đầu lật một cuốn sách. Có một đống

sách trên bàn phòng khách, không biết cậu muốn làm gì.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Quý Liên Hoắc vội vàng đứng

dậy, mắt lấp lánh nụ cười trong vô thức, cậu nhận lấy chiếc áo

vest mà Vương Chiêu Mưu đã cởi ra treo lên móc áo, rồi chạy đi

lấy một đôi dép cho anh.

Khi thấy Vương Chiêu Mưu trở về, Quý Liên Hoắc liền nghĩ đến

tin nhắn mà cụ Lãnh đã gửi cho mình. "Anh Chiêu Mưu, ông

Lãnh muốn đổi tên cho Đại Bảo."

"Ừ." Vương Chiêu Mưu không hề ngạc nhiên, vẫn đi rửa tay với

Quý Liên Hoắc với vẻ mặt như thường.

Nước ấm chảy ra từ vòi, Vương Chiêu Mưu rửa tay dưới vòi

nước. Quý Liên Hoắc thấy vậy, bèn đưa tay mình ra, cùng làm

ướt tay với anh.

Vương Chiêu Mưu nghĩ đến chồng sách trên bàn ngoài phòng

khách, hỏi rất tự nhiên: "Đang chọn tên mới cho Quý Đại Bảo

à?"

"Không cần chọn." Quý Liên Hoắc tắt nước, bóp thêm nước rửa

tay vào tay, xoa bọt rồi vuốt lên bàn tay của Vương Chiêu Mưu,

miệng mỉm cười. "Ông Lãnh đã đặt tên cho Quý Đại Bảo rồi,

muốn nó đổi tên thành Lãnh Diệp, nhưng biệt danh vẫn là Đại

Bảo."

Nghe đến cái tên quen thuộc, tay Vương Chiêu Mưu khựng lại,

mặc cho Quý Liên Hoắc nhẹ nhàng xoa bọt xà bông vào lòng

bàn tay, mu bàn tay, kẽ ngón tay và cổ tay.

"Ông Lãnh hỏi em thấy thế nào, em nghĩ là sao cũng được,

nhưng em vẫn chưa trả lời ông ấy." Quý Liên Hoắc đỏ tai, nhìn

Vương Chiêu Mưu: "Em muốn nghe ý kiến của Chiêu Chiêu."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Tôi không có ý kiến." Lãnh Diệp,

sếp Lãnh, tốt lắm.

"Vậy em sẽ trả lời ông Lãnh sau." Quý Liên Hoắc mỉm cười, lại

mở vòi nước, nắm tay Vương Chiêu Mưu xả nước cho sạch.

"Nếu không phải đặt tên cho Quý Đại Bảo thì em đang đọc gì ở

phòng khách?" Vương Chiêu Mưu nhìn bọt xà bông trên tay mình

bị nước cuốn trôi sạch sẽ, Quý Liên Hoắc nhẹ nhàng luồn tay vào

các kẽ ngón tay anh, vuốt ve lên xuống trong nước, dường như

không muốn bỏ sót bất kỳ chỗ nào có thể rửa sạch.

Nhắc đến những cuốn sách đó, Quý Liên Hoắc mím môi, dựa sát

vào Vương Chiêu Mưu. "Em đang tìm cách khiến một công ty

phá sản chỉ sau một đêm."

Vương Chiêu Mưu sững người đứng đó, ngón tay dần siết lại,

nắm chặt tay Quý Liên Hoắc, nghiêng đầu nhìn về phía cậu. "Em

nói gì?"

Ngón tay đột nhiên bị kẹp chặt, mặt Quý Liên Hoắc đỏ bừng lên

ngay, cậu không muốn giãy dụa, chỉ dùng ánh mắt sáng ngời

nhìn người đàn ông nọ, chậm rãi nói.

"Em muốn biết liệu có cách nào khiến một công ty phá sản

nhanh nhất có thể không."

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn Quý Liên Hoắc, một luồng hơi

lạnh bỗng chốc dâng lên trong lòng.

---

Người dịch: Sếp Vương hết hồn =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play