“Nhược Hi, em muốn đi đâu?” Trương Hiên áy náy nhìn em gái.
Trương Nhược Hi nhìn ra được áy náy trong mắt anh trai, cô cười toét miệng: “Em không muốn xa anh quá đâu, anh thấy trường Đại học Đông Sơn có được không ạ?”
Trương Hiên trầm mặc, tuy Đại học Đông Sơn cũng là trường đại học trọng điểm, nhưng còn kém một chút so với trường Đại học Lỗ Bắc.
Nhược Hi là em gái của anh, cho dù là cô ấy không có việc làm thì Trương Hiên cũng có thể đảm bảo cho cô một cuộc sống đủ đầy, nhưng Trương Hiên cũng không muốn làm rối loạn tiết tấu cuộc sống của em gái, anh muốn để em gái được sống cuộc đời mà cô ấy muốn.
Mấy hôm trước, anh nghe Tiểu Linh nói em gái mình muốn vào học ở trường Đại học Lỗ Bắc, anh không muốn em gái bởi vì mình mà từ bỏ ước mơ lúc trước.
Trương Hiên ra hiệu cho đám người Cổ Thành Bắc ra ngoài, anh bảo em gái ngồi xuống rồi dịu dàng nói: “Em gái của Trương Hiên anh đương nhiên phải học ở đại học tốt nhất, anh biết em muốn ở cùng với anh, em yên tâm, Đại học Lỗ Bắc cách không xa thành phố Đông Sơn đâu, anh trai lúc nào cũng có thể tiện đường đi thăm em được.”
“Nhưng mà…”
Trương Nhược Hi ôm chầm lấy anh trai. Đã năm năm rồi, cô vẫn luôn cho rằng trên thế gian này đã chẳng còn người thân nào nữa, cô đã hoàn toàn mất đi bố mẹ và anh trai.
Ngày hôm đó của năm năm trước, bầu trời của cô đã hoàn toàn sụp đổ! Bố mẹ cô bị giết hại! Anh trai bị vu khống!
Mấy ngày trước khi cô nhìn thấy anh trai lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, dường như cô vui đến mức không thể ngủ được.
Bây giờ, cô chỉ muốn ngày nào cũng được ở bên cạnh anh trai, nhưng Đại học Lỗ Bắc luôn là ước mơ từ trước tới giờ của cô, bởi vì thế mà mấy ngày hôm nay cô cũng rất do dự.
Trương Hiên nhìn dáng vẻ của em gái mới mỉm cười xoa đầu cô, nói: “Ngày mai, anh đi cùng em đi điền nguyện vọng nhé.”
“Thật sao anh?”
Trương Nhược Hi hơi ngước đầu lên, cô có chút niềm vui ngoài ý muốn.
Trương Hiên xin Hạ Mộng nghỉ một ngày phép.
Lúc anh xin nghỉ lại không ngờ bị Hạ Phi Huyên nghe thấy, cô bé con cứ lèo nhèo muốn ở cùng với Trương Hiên. May mà, Hạ Mộng nói cô bé con còn phải đi học, hơn nữa có được lời hứa của Trương Hiên tối qua nên cô bé con mới miễn cưỡng ngắt điện thoại.
Ngày hôm sau, mọi người đến trường cũ của Trương Hiên, trường THPT Đông Sơn.
Đã năm năm rồi, trường học đã được đập đi xây mới, cũng không còn tìm được những ký ức lúc xưa. Trương Hiên nhìn ngắm trường học mới tinh mà trong lòng anh ngổn ngang suy nghĩ.
“Bốn năm trước trường học đã được xây dựng lại rồi ạ.”
Nhìn dáng vẻ của anh trai, Trương Nhược Hi biết anh trai cô đang nghĩ điều gì nên thì thầm nói với anh.
“Nhược Hi!” Hai tiếng gọi vui vẻ vang lên.
Vừa quay đầu lại nhìn, Trương Nhược Hi đã thấy Tiểu Linh và Tiểu Phương đang bước xuống từ hai chiếc xe ô tô.
“Anh Trương Hiên!”
Tiểu Linh và Tiểu Phương vừa nhìn thấy Trương Hiên đã tỏ rõ tấm lòng nhiệt tình, ánh nhìn thiêu đốt của hai cô như muốn làm nóng chảy luôn cả anh, khiến anh chẳng thể nào chống đỡ nổi.
Khóe miệng Thanh Long hơi nhếch lên, âm thầm cười trộm. Chẳng ngờ tới Trấn Thiên Vương khiến kẻ địch nghe tên phải khiếp sợ, người hiên ngang đi giữa cả hàng triệu quân địch thế mà lại bị hai cô bé này đánh bại. App TYT tytnovel.com
“Tiểu Phương, cậu muốn đăng ký trường đại học nào?” Trương Nhược Hi mong chờ hỏi.
Trong ba người chỉ có mình thành tích của Tiểu Linh không được lý tưởng cho lắm, Trương Nhược Hi hy vọng Tiểu Phương sẽ cùng cô học tại Đại học Lỗ Bắc.
“Mình muốn đăng ký vào Đại học Lỗ Bắc, nhưng không biết điểm của mình có đủ không nữa.”
“Haiz, thật ngưỡng mộ các cậu. Rầu rĩ quá, bây giờ mình đang suy nghĩ xem có nên để bố mình bỏ ra chút tiền để đưa mình cũng tới học ở Đại học Lỗ Bắc không.”
“Tiểu Linh à? Em thi được bao nhiêu điểm?” Trương Hiên bỗng hỏi.
“Em thiếu mười điểm so với điểm chuẩn năm ngoái của Đại học Lỗ Bắc, nghe nói năm nay trường còn tăng điểm nữa, em hết hy vọng rồi.” Tiểu Linh ủ rũ trả lời.
“Đợi chút nhé.” Trương Hiên gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, vâng… là anh sao?”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh cung kính không thể tin.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT