Nhiễm Tỉnh nhìn hàng chữ to này, yên lặng ngồi ngơ ngác mất một lúc, không phải bị lung lay bởi những lời này, mà là cảm thấy Phó đại thần không những có giá trị nhan sắc cao, mà còn có cái miệng bôi mật ngọt không chịu nổi.
Nhưng miệng của đàn ông, nói dối như quỷ.
Những lời nói kiểu này, nghe qua một chút còn tạm được, quá để ý lại thành ngu ngốc.
Nhiễm Tỉnh nhất định không ngây thơ khờ dại đến mức tin loại lời nói đường mật này.
Cho dù mấy năm nay Thành Đô phát triển ổn định, nhưng so với Đồng bằng Trường Giang (*) thì vẫn kém hơn nhiều, Phó Tuyết Thần lại quá giỏi, tương lai của anh là trường nổi tiếng hàng đầu thế giới, là đô thị cấp 1 như Bắc Thượng Quảng Thâm (Bắc Kinh - Thượng Hải - Quảng Châu - Thâm Quyến), mà không phải ở một nơi góc Tây Nam như Thành Đô.
(*) Đồng bằng Trường Giang: là một trong những nơi có mật độ dân cư cao nhất trên thế giới và bao gồm một trong những thành phố lớn nhất thế giới là Thượng Hải.
Cô quay đầu nhìn anh theo bản năng, không hiểu sao ánh mắt lại dừng ở trên môi của anh, môi của Phó Tuyết Thần cũng không phải môi mỏng lưỡi dao như trong tiểu thuyết miêu tả, ngược lại, cánh môi của anh đầy đặn, có chút thịt.
(*) Đa phần nam giới có môi mỏng rất khéo nói, dễ chiều lòng người khác nên có thể bị hiểu nhầm là giả tạo, ba phải và khó đoán.
Rất nhiều người môi dày tạo cho người ta cảm giác thô, chỉ có số rất ít mới gợi cảm và quyến rũ, Phó Tuyết Thần thuộc tuýp người sau, dáng môi của anh đẹp, góc cạnh rõ ràng, rõ ràng gương mặt sạch sẽ như tiên, đôi môi lại cho người ta một loại cảm giác sắc khí và dục vọng, khiến người ta không khỏi muốn hôn mãnh liệt.
Còn dáng vẻ nhìn chằm chằm môi người khác mà ngơ ngác như vậy đáng lý ra chứa ẩn ý “Muốn hôn”.
Nhiễm Tỉnh chắc chắn không phải “Muốn hôn”, ánh mắt nai của cô sạch sẽ không có chút dục vọng nào, đơn giản là nhìn thấy món đồ đẹp nên ngây người ra trong chốc lát mà thôi.
Hiển nhiên Phó Tuyết Thần ý thức được cô đang nhìn chằm chằm môi anh, khóe môi của anh gợi lên lộ ra nụ cười nhẹ, vô tư trong sáng, thoải mái hào phóng tùy ý để cô nhìn.
Ánh sáng rạng ngời giữa trưa, hình ảnh thiếu niên ở trong tầm mắt mình cười nhẹ, sạch sẽ, thánh khiết, nhộn nhạo, khiêu khích, làm con người ta không nhịn được hò hét ầm ĩ dưới đáy lòng: A a a a a như này thì ngọt quá đi!
Thấy anh cười, Nhiễm Tỉnh bật cười, một lần nữa quay đầu lại tập trung vào bài vở, ấn tượng trong đầu đối với Phó Tuyết Thần nhiều thêm một cái: Không chỉ miệng ngọt, tính cách cũng ngọt!
Không ngờ con đường Phó Tuyết Thần đi lại là ngọt ngào đáng yêu!
*
Nhờ vào việc ngây người và suy nghĩ miên man, hai tiết của môn Đại số tuyến tính nhàm chán nhạt nhẽo cứ vậy mà trôi qua.
Học xong, Nhiễm Tỉnh lanh lẹ cất toàn bộ đồ dùng học tập và sách giáo khoa vào túi vải bạt, đứng dậy rời đi.
Phó Tuyết Thần đi theo phía sau cô, cười khẽ gọi: “Nhiễm Tỉnh……”
Nhiễm Tỉnh không hé răng, bước nhanh đi về hướng cầu thang, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, hoàn toàn là dáng vẻ tôi không định bắt đầu với cậu, cũng không muốn để ý đến cậu.
Không chỉ có như thế, vẻ mặt của cô mơ hồ có chút cáu kỉnh và rối rắm.
Quả thật, Phó Tuyết Thần cũng không chạm vào điểm mấu chốt của cô giống như Ngô Sưởng, cảm thấy cho dù anh có trêu chọc cũng rất có chừng mực, cũng sẽ không có kiểu thiếu gia ta đây dùng lời nói để trêu ghẹo, sau đó cứ động chạm vào người cô.
Nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn sẽ cảm thấy rất phiền, thậm chí là bối rối, lại còn cảm thấy, tôi đã từ chối anh nhiều lần như vậy anh nghe không hiểu tiếng người sao, anh làm ơn đừng có lì lợm la liếm được không.
Kiểu bực bội này kéo theo làm cho Nhiễm Tỉnh từ nhẹ nhàng từ chối, trở thành lạnh nhạt không để ý đến ai.
Phó Tuyết Thần chậm rãi đi theo phía sau cô, thấy vẻ mặt hờ hững thậm chí chán ghét của cô gái nhỏ, trong lòng bắt đầu chậm rãi rạn nứt, nói gì đi chăng nữa thì anh cũng chỉ là chàng trai chưa đến mười chín tuổi, cho dù anh có thể dựa vào EQ cao siêu xử lý mặt trái cảm xúc của mình vì mất ngủ mang đến, nhưng cô gái mình thích đối với mình lạnh nhạt vô tình thậm chí bắt đầu chán ghét, anh cực kỳ bực bội.
Nhiễm Tỉnh, chắc chắn là đề toán học khó nhất mà anh gặp phải trong cuộc đời.
Đối mặt với cô, anh không có bất kỳ suy nghĩ giải thích gì.
Hiếm khi vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, thẳng thắn nhấn mạnh: “Nhiễm Tỉnh, từ lúc bắt đầu, tôi đã thích cậu.”
Nhiễm Tỉnh bịt tai không nghe thấy, bước nhanh xuống lầu.
Phó Tuyết Thần nhanh hơn bước chân đi theo, đè thấp giọng nói có hơi nóng nảy: “Vì sao cậu ghét tôi thế?”
Nhiễm Tỉnh vẫn im lặng không lên tiếng như cũ, miệt mài đi về phía trước.
Tại ngã rẽ cầu thang, Phó Tuyết Thần bước nhanh một bước, che ở trước mặt cô, ngăn lại cô với hành lang của chỗ rẽ, quan sát cô từ trên cao xuống, kiên quyết muốn một câu trả lời: “Vì sao?”
Nhiễm Tỉnh rất phiền muộn, cô thở dài một hơi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tuyết Thần: “Không ghét cậu, là vấn đề của tôi, tôi đã nói với cậu, tôi không có ý định yêu đương!”
Phó Tuyết Thần dần dần hiểu rõ vấn đề mấu chốt, cô gái này sẽ không định yêu đương, cô chưa bao giờ có suy nghĩ bắt đầu, cho nên cho dù trêu chọc như thế nào cô vẫn vững như bàn thạch (*).
(*) Gốc là 八风不动古井不波 - bát phong không động giếng cổ không động: Gió thổi tám hướng không lay chuyển nổi, giếng cạn không có sóng.
Anh nhìn cô chằm chằm nháy mắt cũng không nháy mắt, giọng nói chứa một loại mệnh lệnh bá đạo, nói: “Vậy từ giờ trở đi hãy suy nghĩ đi.”
Vẻ mặt của Nhiễm Tỉnh “Hả?!”.
Cảm xúc của Phó Tuyết Thần tốt hơn một chút, đột nhiên anh hỏi: “Còn nhớ chậu hoa hồng phấn tôi đưa cho cậu không?”
Nhiễm Tỉnh đương nhiên nhớ rõ chậu hoa có cánh hoa độc đáo kia, chậu hoa hồng phấn kia để ở trên bàn của cô, vốn dĩ muốn trả lại cho anh, nhưng cô cứ quên mất chuyện này.
Giọng nói của Phó Tuyết Thần dần dần khôi phục lại trầm bổng du dương vốn có, nói: “Có biết ngôn ngữ của loài hoa hồng phấn không?”
Nhiễm Tỉnh mờ mịt lắc đầu.
Phó Tuyết Thần nói thẳng ý nghĩ với cô: “Khao khát một tình yêu đẹp.”
Nhiễm Tỉnh giật mình, chậu hoa kia bình thường không có gì kỳ lạ, lại có một ngôn ngữ của hoa thật đẹp.
Phó Tuyết Thần từ từ nói tới, “Chậu hoa hồng phấn kia, tôi bắt đầu trồng từ năm lớp 10, khi đó tôi mười lăm tuổi, học sinh cấp 3, tuổi trẻ mới lớn, đột nhiên muốn nói chuyện yêu đương gì đó, nhưng người như tôi, không có tư cách nói chuyện yêu đương. Sau đó tôi đã trồng chậu hoa hồng phấn kia, tôi nghĩ có lẽ, có một ngày tôi sẽ gặp được người thích hợp làm tôi muốn yêu đương, đến lúc đó tôi sẽ đưa chậu hoa hồng phấn này cho cô ấy.”
Nhiễm Tỉnh kinh ngạc một chút, đôi mắt trong sáng sạch sẽ giống như nai con bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt đen nhánh xẹt qua ánh sáng phức tạp, khuôn mặt lạnh băng xinh đẹp thả lỏng.
Cô nghĩ đến dáng vẻ ngoan cố, lúng túng đưa chậu hoa hồng phấn kia cho cô sống chết không chịu lấy về của anh.
Cũng chính từ lúc ấy, anh bắt đầu trêu chọc cô, sau đó lại có đủ các thể loại gặp mặt về sau.
Giọng nói của Phó Tuyết Thần hơi khàn khàn: “Nhiễm Tỉnh, cậu thông minh như vậy, hẳn là biết ý của tôi chứ!”
Nhiễm Tỉnh cũng không ngu dốt, đương nhiên cô đoán được anh muốn nói cái gì, chẳng qua cô bắt đầu nổi loạn một cách khó hiểu, từ chối theo bản năng: “Không biết, cũng không muốn biết.”
Phó Tuyết Thần cúi đầu cười cười, nói: “Vậy để tôi nói cho cậu biết nhé!”
Nhiễm Tỉnh quay đầu đi, tỏ vẻ không muốn nghe.
Phó Tuyết Thần cúi đầu, ở bên tai của cô, cúi đầu xuống, đọc từng chữ rõ ràng nói: “Nhiễm Tỉnh, cậu là tất cả tình yêu mà tôi khao khát.”
Hơi thở nóng bỏng rơi vào bên tai của cô, từ ngữ ái muội xâm nhập vào trong óc của cô……
Nhiễm Tỉnh giống như bị phỏng, hoảng sợ lùi về sau một bước.
Phía sau cô là gạch tráng men của khu dạy học, theo lý thuyết nên lạnh băng, nhưng thời tiết cuối thu nắng gắt, ngay cả gạch tráng men cũng nóng bỏng.
Cô cần hạ nhiệt độ, nhưng gạch tráng men nóng bỏng lại làm cả người cô nóng lên, ngay cả trong lòng cũng toàn là lửa nóng.
Thử hỏi, thế gian này sẽ có ai giống như Phó Tuyết Thần trồng một chậu hoa ngụ ý là “Khao khát về một tình yêu đẹp”, sau đó đến một ngày, nghiêm túc đưa cho một người con gái.
Nhiễm Tỉnh chưa bao giờ từng rung động với Phó Tuyết Thần, nhưng giờ phút này, lại vẫn là bị anh làm cho rung động.
Cô có một loại cảm giác tâm hồn mình đang rung động.
Bị tê dại đến nỗi nổi da gà.
Nói gì thì nói, có ai không hướng đến tình yêu đâu?
Cái cảm giác trong hàng tỉ người tìm được người có thể làm bạn tri kỷ cả đời này, giống như kỳ quan thứ 8 của loài người chỉ có thể biết không thể tìm.
Tính cách Nhiễm Tỉnh vô tư không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng vẫn tin tưởng tình yêu, cô chỉ không tin tình yêu sẽ xuất hiện trên người của mình.
Phó Tuyết Thần nhìn cô gái co rúm lại về phía sau, căn bản không định buông tha cho cô, anh tiến về phía trước một bước, tới gần, sau đó nói tiếp: “Cho nên, Nhiễm Tỉnh, cậu làm ơn liếc mắt nhìn tôi một cái được không.”
“Chỉ cần ánh mắt của cậu dừng lại ở trên người của tôi, chỉ cần một lát, cậu sẽ biết tôi rất tốt.”
“Nhiễm Tỉnh, cho một cơ hội đi, cùng thử với tôi một chút.”
“Nếu chúng ta phù hợp với nhau, vậy không thì còn gì tốt hơn; nếu không thích hợp, cậu bỏ mặc tôi, tôi chắc chắn sẽ không tiếp tục quấn lấy cậu.”
Nhiễm Tỉnh nhìn chàng trai gần trong gang tấc, anh thật sự rất cao, một người cao một mét tám mấy, cao to đứng tại nơi đó, không lý do nặng nề áp sát người, lúc anh đến gần cô, bao vây cô giữa gạch tráng men với trước người anh, cảm giác áp lực mười phần.
Nhiễm Tỉnh hít sâu một hơi, lông mi dài và cong nhẹ nhàng run rẩy, cô cất đi toàn bộ thăng trầm trong suy nghĩ, bình thản nói: “Chậu hoa kia, lúc trước tôi quên trả lại cho cậu, sau khi trở về tôi sẽ trả lại cho cậu!”
Sau khi trở về trả cho cậu trả cho cậu trả cho cậu……
Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy…… Sắp phun ra một búng máu.
Anh chớp chớp mắt, thở dài nói: “Đừng trả.”
Quai hàm của Nhiễm Tỉnh phình phình, hồn nhiên ngây thơ như cũ, đáng yêu vô tội.
Phó Tuyết Thần nhìn khuôn mặt tinh xảo đáng yêu giống như búp bê Tây Dương kia, chỉ còn lại thất vọng và thất bại chồng chất.
Cuộc đời con người, nào có thuận buồm xuôi gió như vậy.
Muốn mà không được, mới là trạng thái bình thường!
Tính cách của Phó Tuyết Thần bình thản hào phóng, nhưng giờ phút này biểu cảm lại không thể che giấu thất bại chán nản và suy sụp tinh thần, anh lười nhác nói: “Hồng phấn thích mát, nếu như cậu không thích, đem chậu hoa đó ra phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt mấy ngày, nó sẽ chết khô. Chậu hoa hồng phấn đó, tôi chỉ muốn đưa cho cậu. Với tôi mà nói, ngoại trừ cậu, những người khác đều chỉ tạm chấp nhận, mà tôi không muốn tạm chấp nhận.” - đọc, nghe truyện trên app TYT
Phó Tuyết Thần cũng không biết, những lời anh nói với Nhiễm Tỉnh tràn ngập hy vọng tới mức nào và thất vọng tới mức nào.
Anh chỉ cảm thấy ——
Nhiễm Tỉnh, cậu nên yêu tôi.
Nếu không yêu tôi, làm cho chậu hoa của tôi chết bất đắc kỳ tử dưới ánh mặt trời chói chang, khiến cho tôi chết đột ngột vào một ngày nào đó trong tương lai.
Giọng nói của Nhiễm Tỉnh bình tĩnh đồng ý, nói: “Vậy sau khi tôi phơi chết hồng phấn của cậu sẽ gửi hình qua cho cậu.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Cô gái nhỏ thật đúng là ý chí sắt đá lạnh lùng vô tình!
Đôi mắt của Phó Tuyết Thần thoáng qua bi thương, dù sao anh cũng là chàng trai kiêu ngạo, cũng không làm được chuyện ép buộc cô gái nhỏ nhà người ta thích mình, nói đến mức độ này, đã đủ rồi.
Anh lui về sau hai nước, tránh ra đường Nhiễm Tỉnh xuống lầu.
Khoảng cách hơi xa chút, Nhiễm Tỉnh rõ ràng mà nhìn đến vẻ mặt thất bại suy sụp của Phó Tuyết Thần như cũ, hơn nữa gương mặt anh tiều tụy và quầng thâm mắt vì ngủ không đủ giấc, chàng trai phong lưu phóng khoáng ngày xưa, giờ phút này nhìn vô cùng cô đơn và đáng thương.
Cô…… Làm anh tổn thương.
Tỏ tình trước đám đông bị từ chối không làm anh bị tổn thương, hết lần này đến lần khác từ chối lời trêu chọc đùa giỡn và tỏ tình của anh không làm anh tổn thương, nhưng hiện tại cô…… Thật sự làm anh bị tổn thương.
Phó Tuyết Thần chính là cái loại thiếu niên yêu nghiệt giống như hồ ly tinh, ngày thường vẫn luôn lười biếng không để ý, giống như bất kỳ thứ gì đều không làm anh tổn thương, nhưng vừa rồi, anh tháo mặt nạ xuống, gỡ bỏ ngụy trang, thản nhiên lại chân thành tha thiết mở nội tâm của anh ra để cô liếc mắt nhìn một cái.
Anh thiệt tình như thế, cô cũng không rung động, anh rất khổ sở.
Hàng lông mi dài của Nhiễm Tỉnh chớp chớp, không biết nên an ủi như thế nào, càng không thể đi an ủi.
Cô đi nhanh về phía trước, lướt qua Phó Tuyết Thần, xuống lầu đi mất.
Cho đến khi đi hết một đoạn cầu thang này, Nhiễm Tỉnh mới không nhịn được xoay người nhìn anh, Phó Tuyết Thần cúi đầu đứng im tại chỗ, cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhưng cái loại cảm giác cả người héo rũ này, không thể ngăn lại được.
Trước giờ trong lòng Nhiễm Tỉnh ổn định bình yên, cuối cùng thả lỏng, cô có một chút ảo não.
Cô không muốn làm anh tổn thương, nhưng vẫn làm anh tổn thương như cũ.
So với Phó Tuyết Thần ủ rũ uể oải này, cô vẫn thích nhìn thấy Phó Tuyết Thần kiêu ngạo bừa bãi bình tĩnh thong dong.
Chàng trai như Phó Tuyết Thần, đáng lẽ nên tỏa sáng lấp lánh!
Nhiễm Tỉnh phiền não cào tóc, lại vò đầu, không biết bây giờ nên làm cái gì, cho nên bỏ đi, không quay đầu lại.
*
Nhiễm Tỉnh trở lại ký túc xá, chuyện đầu tiên làm khi bỏ túi canvas, chính là cầm chậu hoa trên bàn sách kia đến trên ban công.
Hồng phấn thích mát, phơi nắng một trận là có thể thiếu nước mà chết, mà tuần tới, nghỉ lễ quốc khánh dài ngày, Hàng Châu nắng nóng liên tục, cô và bạn cùng phòng đều sẽ về nhà, loại hoa ưa mát này phơi nắng một tuần không ai chăm sóc, chắc chắn có thể nhanh chóng khô héo.
Đến lúc đó cô chụp hình lại gửi hình cho Phó Tuyết Thần, tin chắc Phó Tuyết Thần nhìn thấy sẽ hiểu lựa chọn của cô.
Nguyên Thiển thấy cô ôm bồn hoa đến ban công, cực kỳ kinh ngạc: “Chậu hoa này thích mát, không thể phơi nắng mà!”
Giọng nói của Nhiễm Tỉnh ngọt mềm mà trả lời: “Đúng là không thể phơi, nhưng tớ định phơi nó đến chết.”
Trong phòng ngủ, bạn tốt với nhau đương nhiên sẽ nói cho nhau biết các loại việc nhỏ vụn vặt, Nhiễm Tỉnh lại là người không giấu được chuyện gì, đương nhiên sẽ nói cho Nguyên Thiển nguồn gốc của chậu hoa này.
Nguyên Thiển thấy Nhiễm Tỉnh làm thế, hiển nhiên đã biết Phó Tuyết Thần lại trêu chọc cô trên lớp Đại số Tuyến Tính, Nguyên Thiển nhướng mày, quan tâm hỏi: “Phó Tuyết Thần nói cái gì với cậu thế, làm sao mà cậu vừa về đến đã ôm chậu hoa này đi phơi.”
Nhiễm Tỉnh đứng ở trên ban công, nhìn hồng phấn được đặt ở trên cửa sổ, suy nghĩ bay xa, giọng nói cũng hơi thất thường: “Cậu ấy nói với tớ, ngôn ngữ loài hoa của hồng phấn là ‘khao khát một tình yêu đẹp’, sau đó lại nói với tớ tặng hồng phấn tặng cho tớ, có ý nghĩa ‘tớ là toàn bộ tình yêu mà cậy ấy khao khát’.”
Nguyên Thiển ngẩn người, căn bản không ngờ được thẳng nam khoa lý lại nhiều văn vẻ như vậy, lời ngon tiếng ngọt nói đến là đến, cô nàng cảm thán nói: “Cậu ấy nên tới học khoa tiếng Trung.”
Nhiễm Tỉnh cười cười, đi theo nói vui đùa: “Đúng vậy, lời ngọt ngào có thể vượt cấp 6.”
Nhiễm Tỉnh nghĩ đến Phó Tuyết Thần nói những lời ngọt ngào đó, chỉ cảm thấy, Phó Tuyết Thần này, không có một chút cao ngạo và lạnh lùng của trai đẹp, ngược lại, cái miệng nhỏ bôi mật miệng càng thêm ngọt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình ảnh anh tràn đầy ủ rũ mà đứng ở chỗ rẽ cầu thang, lập tức cười không nổi.
Lúc anh nói ra những lời nói đó, cô đã thật sự cảm động rồi, cũng không có gì lạ mà xác định, Phó Tuyết Thần thật sự thích mình.
Cho dù ngày thường anh vừa làm biếng không nghiêm chỉnh như thế nào, nhưng trong nháy mắt kia, anh đã thực sự mở trái tim của anh ra cho cô xem.
Anh thích cô, rất thích rất thích.
Tay phải của Nhiễm Tỉnh cẩn thận vuốt ve cánh hoa hồng phấn hình tim.
Tay trái, thì vuốt ngực của mình.
Cô tự hỏi mình, mình thì sao, mình thích cậu ấy không, hay nói cách khác, Phó Tuyết Thần sẽ là tình yêu của mình sao?
Thời đại bùng nổ tin tức, minh tinh, tiểu thuyết, manga anime từ từ làm ngưỡng giá trị tâm lý của chúng ta bị nâng cao vô hạn, rung động trở nên khó khăn như vậy.
Cô lại là cô gái nhỏ có chút quái gở thờ ơ, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng rung động với ai.
Nhưng cho dù không rung động, cũng sẽ bị Phó Tuyết Thần làm cho cảm động!
Quai hàm của Nhiễm Tỉnh phồng lên thành một cái bánh bao, cô chấp nhận số phận ôm chậu hồng phấn đặt lại trên bàn sách một lần nữa.
Nguyên Thiển buồn cười: “Không phải muốn bóp chết nó sao!”
Nhiễm Tỉnh lấy bình phun ra, phun phun nước cho chậu hoa, lại rút khăn giấy lau khô lượng nước thừa, cô lạnh nhạt nói: “Hoa cỏ vô tội nhường nào, làm một chậu hoa chết thì có gì giỏi giang chứ.”
Nguyên Thiển đùa dai: “Có bản lĩnh làm Phó Tuyết Thần chết, đúng không!”
Nhiễm Tỉnh trầm ngâm nhìn về phía Nguyên Thiển, thở dài: “Thiển Thiển, lời này của cậu thật không đứng đắn nha!”
Da mặt của Nguyên Thiển không dày như Nhiễm Tỉnh, bị trêu chọc đến đỏ mặt: “Tớ không có ý nghĩ kia.”
Nhiễm Tỉnh không lên tiếng, đáy lòng trả lời một câu, đúng là cô nghĩ như thế!
Lần thứ hai cô nhìn về phía chậu hồng phấn kia, người chủ của hồng phấn, vẻ đẹp cuốn hút, học tập nổi bật xuất sắc, khí thế mạnh mẽ, rõ ràng có tư cách để tùy tiện kiêu ngạo, nhưng không ngờ tính cách không tồi, không hề có dáng vẻ phách lối rất dễ ở chung.
Thật ra Phó Tuyết Thần thuộc kiểu chàng trai chỉ cần cô nhìn về phía anh thì sẽ bị hấp dẫn.
Chắc chắn lại càng không thẹn với danh hiệu đại thần này.
Cho nên, phải thử một chút sao?
Nhiễm Tỉnh hơi bối rối, nhưng cũng may cô có thời gian lựa chọn, cô lấy điện thoại ra, mở ra WeChat, đã gửi thông báo đến bạn bè: “10 giờ tối nay, gặp ở Thành Đô!”
Trước tiên về nhà nghỉ lễ quốc khánh xong, rồi tiếp tục suy nghĩ loại chuyện này vậy!
Tác giả có lời muốn nói: Phó Thần: Không yêu đương tôi sẽ đột tử cho em xem!!!!!!!!!!
TYT & Đại Tỷ team