Buổi tối thứ năm, mấy người trong phòng ký túc Phó Tuyết Thần liên hoan ở một nhà hàng món cay Tứ Xuyên trên phố Sa Đọa.
Tiệc tùng liên hoan ngày hè của nam sinh đương nhiên không thể thiếu bia, tuy rằng bốn người trong phòng ngủ bọn họ không cố tình ép nhau uống, nhưng cũng uống hết một két bia.
Đáy lòng Phó Tuyết Thần chất chứa tâm sự, uống hơi nhiều bia, bất tri bất giác bốn chai bia đã xuống bụng.
Nhưng dù sao tửu lượng của anh trời sinh cũng không tồi, uống bia vào cũng không bị ảnh hưởng nhiều, bốn chai bia chỉ khiến đôi mắt hắc diệu thạch của anh trông có chút mơ màng, khuôn mặt trắng sứ cũng ửng lên một tầng hồng nhạt.
Anh có vẻ ngoài đẹp trai, điệu bộ giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác ưu nhã quý phái, dáng vẻ lúc hơi ngấm men say lười biếng tựa vào ghế càng khiến anh giống như Hồ Tiên quyến rũ người.
Thương Triều rõ ràng phát hiện hôm nay Phó Tuyết Thần có tâm sự nặng nề, vốn dĩ mấy người trong phòng đều tham ăn, đồ ăn vừa được đưa lên bàn chỉ hận không thể đua tốc độ tay, nhưng Phó Tuyết Thần lại chưa từng tham gia vào đại chiến giành ăn của bọn họ, ngược lại còn ngồi buồn uống rượu một mình.
Thương Triều ngồi bên cạnh Phó Tuyết Thần, đẩy anh một cái, thuận tiện hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Phó Tuyết Thần không nghĩ ngợi đáp: "Nghĩ về Nhiễm Tỉnh!"
Lời nói âu yếm này buồn nôn đến mức khiến Thương Triều nổi hết cả da gà, cậu ta khinh bỉ nói: "Thôi đi, cậu muốn ngủ với Nhiễm Tỉnh thì có!"
Phó Tuyết Thần không có cách nào cãi lại, lúc này từ thân tới tâm, từ thân thể tới linh hồn, đều muốn ngủ với cô gái nhỏ, anh thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, tôi muốn ngủ với cô ấy!"
Thương Triều cũng biết Phó Tuyết Thần vẫn chưa thu phục được cô gái nhỏ, lập tức quan tâm hỏi: "Vậy tiếp theo cậu định như thế nào?"
Phó Tuyết Thần cầm chai bia, nhấp một ngụm, nói: "Thổ lộ với cô ấy."
Thương Triều gật gù, lơ đãng tán gẫu: "Vậy cậu định thổ lộ với cô ấy như thế nào?"
Phó Tuyết Thần quay đầu nhìn cậu ta, khuôn mặt đẹp trai trông rất hồn nhiên vô tội, anh hỏi ngược lại: "Còn thổ lộ như thế nào nữa, không phải đều là hoa tươi và nến thôi sao?"
Thương Triều nghĩ đến hoa tươi và nến, khóe môi giãn ra, còn chưa đợi cậu mở miệng thì Dịch Sơ Bạch ngồi đối diện đã ghét bỏ nói: "Thổ lộ hay thật đấy!"
Phó Tuyết Thần cười nhạt: "Tôi là người thẳng thắn, thổ lộ chính là như vậy!"
Dừng lại một chút, anh nhấn mạnh: "Tôi nghĩ, những người khác được tỏ tình, Nhiễm Tỉnh nhà tôi cũng phải có, tuy tôi không phải kiểu bạn trai nhị thập tứ hiếu (*), nhưng cái gì nên cho Nhiễm Tỉnh đều phải chuẩn bị cho cô ấy.”
(*) Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp.
Thương Triều: “……”
Dịch Sư Bạch: “……”
Loại tỏ tình vừa truyền thống vừa quê mùa này rốt cuộc là như thế nào?
Thẩm Từ Chương cũng hết sức ngạc nhiên với phương thức tỏ tình này. Cảm thấy, tỏ tình như vậy, hẳn là không phải chuyện Phó Tuyết Thần làm được, cậu hỏi: "Có phải cậu uống say rồi không?"
Mọi người đều nhìn Phó Tuyết Thần, cân nhắc việc nốc bốn chai bia vào bụng, chắc anh cũng say lắm rồi, nếu không làm sao có chuyện anh định dùng hoa tươi và nến đi tỏ tình với người khác.
Giọng nói Phó Tuyết Thần lãnh đạm du dương: "Không phải, tôi vẫn rất tỉnh táo."
Anh từ từ ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo, dứt khoát: "Cho dù tôi có thổ lộ, cũng phải là người đứng nhất."
Đối với cảm quan lãng mạn của Phó Tuyết Thần, tuy rằng mọi người không đánh giá cao, nhưng ngược lại cũng không ngăn cấm.
Giống như anh nói, cho dù thổ lộ, cũng phải là người đứng nhất.
Bởi vì anh là Phó Tuyết Thần, là đại thần trâu bò của toàn trường, lúc anh chính thức tỏ tình, cho dù là dùng cách hoa tươi nến đỏ quê mùa, thì cũng phải long trọng lãng mạn một phen.
Thương Triều hỏi tiếp: "Vậy cậu định khi nào thổ lộ?”
Phó Tuyết Thần một hơi uống cạn chai bia, tùy ý ném chai bia lên bàn, bỗng dưng đứng lên, kiên định nói: "Ngay đêm nay."
Chếnh choáng men say, tuổi trẻ khinh cuồng.
Phó Tuyết Thần mười tám mười chín tuổi mang theo một cảm giác kiêu ngạo tùy tiện trời sinh.
Anh muốn tỏ tình với người con gái Nhiễm Tỉnh này, nghĩ tới liền làm.
Nói là ấp ủ đã lâu cũng đúng, nói là tâm huyết dâng trào cũng được, cứ như vậy mà anh quyết định ngay đêm nay sẽ thổ lộ.
Thương Triều đứng lên đi theo, cậu thanh toán, lại hỏi: "Vậy cậu chắc chắn Nhiễm Tỉnh sẽ đồng ý sao?"
Thật ra ngay từ đầu, Phó Tuyết Thần thật sự cảm thấy, chỉ cần anh thổ lộ, cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này căn bản sẽ không từ chối, người đẹp trai, tóm lại là có đặc quyền, anh chỉ cần dựa vào khuôn mặt sẽ có một đống con gái đồng ý, huống chi việc học tập của anh còn xuất sắc, gia cảnh cũng giàu có.
Nhưng lúc này, anh lại có chút hoài nghi.
Anh lắc đầu cười nhạt: "Tôi không biết."
Sau đó lại cười đến thanh nhã an hòa, ung dung tự tin: "Nhưng tôi nghĩ mình nên chính thức nói với cô ấy, tôi thích cô ấy."
Thương Triều nghe được chữ "Thích" như vậy thì sửng sốt một chút, cậu vốn tưởng rằng Phó Tuyết Thần căn bản chỉ muốn tìm một viên thuốc ngủ, chưa từng nghĩ rằng, vậy mà Phó Tuyết Thần thật sự hãm sâu vào.
Dù sao, cũng nằm trong dự liệu, cô gái Nhiễm Tỉnh kia chính là bé loli phấn điêu ngọc trác, xinh xắn đáng yêu, rất nhiều thẳng nam đều thích kiểu người này, Phó Tuyết Thần lại chính là thẳng nam tiêu chuẩn.
Thương Triều thoáng suy tư một lát, vẫn quyết định nhắc nhở bạn tốt một chút: "Cậu công khai tỏ tình như vậy, nếu đối phương chấp nhận còn được, nhưng nếu như không đồng ý thì sẽ rất xấu hổ."
Dáng vẻ Phó Tuyết Thần lại không chút để ý: "Không sao, tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết cảm giác của tôi, còn đồng ý hay không là chuyện của cô ấy."
Phó Tuyết Thần mười chín tuổi, nam sinh tuổi này dũng cảm, nhiệt tình cùng với dũng khí quyết tiến không lùi, anh cũng không nghĩ bản thân sẽ thất bại, cho dù thất bại anh cũng tuyệt đối không lùi bước.
Không phải là bị từ chối sao, anh tiếp tục da mặt dày theo đuổi là được, cho dù đối phương có ý chí sắt đá, Phó Tuyết Thần cũng cảm thấy chắc chắn không có chuyện tấm chân tình của anh không đổi lại được trái tim chân thành của Nhiễm Tỉnh.
Thương Triều thấy dáng vẻ ngông cuồng kiêu ngạo của bạn tốt, cũng không cảm thấy lo lắng nữa.
Phó Tuyết Thần là loại người có nội tâm rất mạnh mẽ, hằng năm cơn mất ngủ tra tấn anh tới thống khổ, nếu là người bình thường, mỗi ngày thiếu ngủ, nội tâm chắc chắn sẽ suy sụp, sau đó sẽ oán trời oán đất. Nhưng Phó Tuyết Thần lại không như vậy, cho dù bị vận mệnh tra tấn, anh vẫn như cũ mà quật cường dã man sinh trường, hiện giờ trở thành Phó đại thần kinh tài tuyệt diễm.
Cho dù Phó Tuyết Thần được đặt ngang hàng với người đồng lứa trên toàn thế giới, thì anh cũng chính là hạt cát ưu tú nhất.
Cho dù thật sự bị Nhiễm Tỉnh từ chối, Phó Tuyết Thần cũng sẽ không gặp chuyện gì lớn, huống chi, Thương Triều thật sự cảm thấy, Nhiễm Tỉnh sẽ không từ chối trâu bò lấp lánh như Phó Tuyết Thần.
Cậu nắm lấy bả vai Phó Tuyết Thần, quay đầu lại nhìn Dịch Sư Bạch và Thẩm Từ Chương, mắt đào hoa ấm áp ý cười, cậu thúc giục: "Hai người các cậu nhanh lên, đêm nay chúng ta phải giúp Phó Tuyết Thần bày mưu tính kế tỏ tình, đừng lề mề nữa."
"Tới đây."
Dịch Sư Bạch vội vàng nói, Thẩm Từ Chương cũng chạy theo.
Bốn nam sinh cao lớn sóng vai đi bộ trên đường về trường học, nói chuyện cười đùa với nhau, hơi thở tuổi trẻ tan trong gió.
*
9 giờ tối
Nhiễm Tỉnh đang ở trong ký túc xá xem một bộ phim điện ảnh Hollywood《 The Shawshank Redemption 》.
Một bộ phim điện ảnh cực kỳ kinh điển, cho dù đã qua hơn hai mươi năm, nhưng chỉ cần tùy ý mở một lần cũng có thể khiến người xem hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện.
Nhìn nhân vật chính Andy của bộ phim mười chín năm ôm ấp hy vọng được tự do, Nhiễm Tỉnh thật sự rung động tới nỗi nổi da gà.
Xem phim xong, Nhiễm Tỉnh theo bản năng đi tìm đọc bình luận về bộ phim, phía dưới ký túc xá lại náo loạn một hồi.
Nhiễm Tỉnh không để ý, vào douban xem bình luận của bộ phim, còn cô gái nhỏ Nguyên Thiển thích hóng hớt bát quái đã chạy ra ban công, mở cửa sổ nhìn xuống.
Sau đó, nhìn đám đông dưới tầng, có hoa tươi và nến, cả kinh kêu lên: "Tỉnh Tỉnh, cậu mau lại đây xem, rất nhiều hoa tươi với nến, có người muốn tỏ tình. Trời ạ, còn có cả máy bay không người lái, đây chính là đội hình hoành tráng nhất mình từng thấy trong hơn một năm ở đây."
Ký túc xá Đan Thanh, nơi có những em gái xinh đẹp nhất trường học, việc tỏ tình với hoa tươi và nến như vậy liên tục xảy ra.
Nhiễm Tỉnh không thấy bất ngờ, vẫn không gợn sóng như cũ. Cô lơ đãng đọc bình luận về bộ phim điện ảnh, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng trước sau như một: "Mình mới không thèm xem đâu. Hơn nửa đêm rồi, lại còn là hoa tươi với nến, ai không biết còn tưởng đây là tiết thanh minh đi viếng mộ đấy.
Nguyên Thiển: “………………”
Việc tỏ tình lãng mạn, qua miệng Nhiễm Tỉnh lại trở nên có chút u ám.
Chẳng qua Nguyên Thiển cũng biết, cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này chính là một đứa nhỏ lanh lợi, cô cũng không ác ý, chỉ là phản ứng hơi nhanh, lúc thông minh lanh lợi có thể khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên Thiển ưu nhã liếc cô một cái, nói: "Tỉnh Tỉnh, người ta tỏ tình đấy, cậu có thể đừng độc miệng như vậy được không."
Nhiễm Tỉnh tùy tiện đọc đống bình luận bộ phim điện ảnh, lạnh nhạt đáp: "Vậy được rồi, cậu có thể biến 'tiết thanh minh đi viếng mộ’' thành 'cúng tế thờ Phật'” - đọc, nghe truyện trên app TYT
"Phụt.........."
Kiều Mộ đang nằm trên giường chơi điện thoại cũng bị chọc cho cười phá lên, nụ cười của cô trong sáng tuyệt mỹ: "Nói thật, trước kia chưa bao giờ suy nghĩ theo hướng này, bị cậu hình dung thành như vậy, bây giờ mình lại cảm thấy tỏ tình bằng hoa tươi với nến có chút giống lễ thanh minh đi viếng mộ, cúng tế thần Phật."
Vậy mà Kiều Mộ lại đi phụ hoa cho con tôm tích Nhiễm Tỉnh này.
Nguyên Thiển cạn lời một hồi lâu.
Dù sao, theo một khía cạnh nào đó, Nhiễm Tỉnh và Kiều Mộ là cùng một loại người, đối với những người mình quan tâm, các cô sẽ rất thật tâm mà đối đãi, còn đối với người xa lạ, lại hết mực lạnh lùng.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Nguyên Thiển không phải loại người dùng tam quan của mình mà áp đặt lên người khác.
Cô kéo rèm cửa sổ lại, đi vào trong phòng, nghĩ đến đội hình long trọng dưới tầng, cảm thán: "Bày trận lớn như vậy, không biết là thổ lộ với ai!"
Nhiễm Tỉnh thuận tay chỉ vào giáo hoa đang nằm liệt trên giường: "Còn ai được nữa, Kiều mỹ nhân đó thôi!"
Đối với điều này, ba người trong phòng đều không có bất kỳ dị nghị.
Kiều Mộ là giáo hoa, hơn nữa lại là giáo hoa có danh tiếng, người theo đuổi cô đều cực kỳ chất lượng, không chỉ có tiền mà còn cực kỳ đẹp trai.
Đạo lý rất đơn giản, nhân vật cấp bậc nữ thần như Kiều Mộ, nam sinh bình thường không dám nghĩ tới, con cóc nào dám ăn thịt thiên nga, như vậy không phải làm trò hề cho người đời sao, cho nên người theo đuổi Kiều Mộ đều sẽ phải tự lượng sức mình mà hành động.
Người theo đuổi Nhiễm Tỉnh so với Kiều Mộ cũng tính là nhiều, nhưng những người theo đuổi cô chất lượng không cao, cô lớn lên xinh đẹp đáng yêu là thật, nhưng tuyệt đối không phải dạng nữ thần như kia.
Hầu hết nam sinh đều là sinh vật sống thực tế, bọn họ theo đuổi người khác, chắc chắn là người mà bọn họ nghĩ có thể theo đuổi được.
Những nam sinh gia cảnh bình thường nhìn thấy Kiều Mộ, chắc chắn sẽ không xuống tay, nhưng nhìn thấy Nhiễm Tỉnh, sẽ có tính toán theo đuổi.
Dù sao thời buổi này ai cũng vội, tinh lực của ai cũng có hạn, một bên là nữ thần không có khả năng theo đuổi, một bên là cô bé dễ thương có cơ hội, chắc chắn hầu hết mọi người sẽ có khuynh hướng chọn vế sau.
Ngô Sưởng luôn có cảm giác vượt trội với Nhiễm Tỉnh, chủ yếu là cảm thấy những người theo đuổi Nhiễm Tỉnh điều kiện không bằng gã, cho nên gã cảm thấy Nhiễm Tỉnh chỉ có thể chọn mình.
Lúc này dưới tầng thanh thế phô trương, bày trận lớn như vậy, chắc chắn là tới tỏ tình với Kiều Mộ.
Có điều cô nàng Kiều Mộ này lười muốn chết, cho dù người khác muốn tìm cô tỏ tình thì cô cũng chẳng thèm để ý, muốn cô xuống dưới lầu, không có khả năng,
Lúc này, Kiều Mộ cũng chỉ tìm điện thoại, tùy ý nói: “Cho dù có là ai, cũng không liên quan tới mình.”
Đúng lúc tiếng đập cửa “Cốc cốc cốc” truyền tới, giờ này, Triệu Thanh Nhã vẫn đang tự học, tầm khoảng 10 giờ cô ấy mới trở về, cho nên, chắc chắn là vị dưới tầng định tỏ tình kia nhờ người lên gọi.
Nguyên Thiển đi mở cửa, quả nhiên, một cô gái nhỏ cầm một ngọn nến màu đỏ đứng sẵn ở đó.
Nhiễm Tỉnh liếc cô ấy một cái, phản ứng nhanh hơn não, cười khẽ lên tiếng trêu chọc Kiều mỹ nhân: “Kiều mỹ nhân, còn không mau rời giường, có người tới thêm hương khói cho cậu.”
Kiều Mộ quả thật rất bất đắc dĩ với lời chọc ghẹo này, đừng so đo với Nhiễm Tỉnh, có điều, mồm miệng cô bé Nhiễm Tỉnh này đặc biệt nhanh nhảu, có thể dùng những từ ngữ khác nhau để trêu chọc người khác.
Thế nhưng nữ sinh đứng trước cửa lại ôn nhu lễ phép mở miệng, nói: "Tôi tới tìm Nhiễm Tỉnh."
Kiều Mộ cười ha ha, nói: "Tỉnh Tỉnh, xem ra lần này là có người thêm hướng khói cho cậu."
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Đùa quá rồi, mặt có chút đau.
Dù sao cô làm cá muối đã quen, người sống trên đời, không phải chỉ để người khác mua vui mà còn tự lấy bản thân để mua vui cho người khác.
Nhiễm Tỉnh lại là người có suy nghĩ cực kỳ cởi mở.
Lập tức, Nhiễm Tỉnh nhìn nữ sinh ngoài cửa, ngọt ngào nói: "Có thể chờ một chút không, tôi muốn thay quần áo."
"Không sao."
Nữ sinh đương nhiên cũng không có ý kiến, dù sao cũng là buổi tối, không nói đến việc đi tự học, cô đã tắm rửa mặc áo ngủ xong xuôi rồi, trên người Nhiễm Tỉnh chỉ đang mặc bộ váy ngủ bằng bông.
Bây giờ đi nhận tỏ tình, đương nhiên phải chỉnh trang một chút, đang điểm xịt chút nước hoa.
Đối mặt với người theo đuổi, Kiểu Mộ và Nhiễm Tỉnh có điểm khác nhau, Kiểu Mộ là không thèm để ý, Nhiễm Tỉnh sẽ nghiêm túc từ chối. Cô cảm thấy, việc một nam sinh thích mình là điều rất khó có được, cho nên, cho dù từ chối cũng nên lễ phép một chút, không thể cứ như vậy mà từ chối.
Lúc này, lấy từ một bộ quần áo trong tủ ra thay.
Nguyên Thiển lịch sự quay đầu đi không nhìn Nhiễm Tỉnh, nhưng vẫn nói ra phỏng đoán của mình: "Tỉnh Tỉnh, bày trận lớn như vậy, mình đoán là Phó Tuyết Thần."
Kiều Mộ gật đầu đồng ý: "Mình cũng nghĩ là Phó Tuyết Thần."
Nghe được suy đoán của bạn cùng phòng là Phó Tuyết Thần, Nhiễm Tỉnh không dám gật bừa: "Mình lại nghĩ là Ngô Sưởng."
Nguyên Thiển cũng không quá chắc chắn người dưới tầng là Phó Tuyết Thần, dù sao loại người thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng như Phó Tuyết Thần, cô cảm thấy quả thực sẽ không làm ra mấy chuyện tỏ tình bằng hoa tươi với nền như thế này, nên cũng không phản bác lại.
Nhiễm Tỉnh đã thay xong quần áo, một cái váy xếp ly màu hồng, lại tùy ý đi một đôi giày canvas màu đen, màu đỏ đen đơn giản lại kinh điển, khiến cho cô gái nhỏ càng thêm xinh đẹp đáng yêu.
Cô sau đó chải lại tóc một chút, rồi đứng dậy định ra khỏi cửa.
Nguyên Thiển dày dặn kinh nghiệm cảm thấy người dưới tầng chính là Phó Tuyết Thần, cẩn thận kiến nghị: "Cậu có muốn trang điểm một chút không?"
Nhiễm Tỉnh nắm tay chốt cửa, quay đầu nhìn về phía Nguyên Thiển, giọng nói ngọt ngào: "Mình trang điểm xinh đẹp đi từ chối lời tỏ tình của người khác, như vậy có thích hợp không? Mình cảm thấy xấu một chút cũng tốt, như vậy đối phương sẽ cảm thấy xấu như mình không xứng để theo đuổi."
Cô gái mười tám mười chín tuổi đối diện, mặt mày tinh xảo như họa, làn da mềm mại trắng nõn, trang điểm vào cũng thành vô địch.
Nguyên Thiển cười cười: "Nhưng mặt mộc của cậu cũng rất xinh đó!"
Nhiễm Tỉnh kiêu ngạo nâng cằm: "Đúng thế, dù sao mình ngoại trừ đẹp cũng không còn gì khác."
Đối với vẻ ngoài của mình, Nhiễm Tỉnh trước giờ đều rất kiêu ngạo.
Cô là người tự biết mình, biết tính cách bản thân không tốt, lười biếng, chỉ thích nằm nhà, không dễ ở chung, dù có chết cũng không chịu hối cải, người như cô, toàn thân không có ưu điểm, ưu điểm duy nhất đó là, vẻ ngoài xinh đẹp.
Đối với chuyện này, Nguyên Thiển hết chỗ nói.
Cô nàng Nhiễm Tỉnh này, thân mang một loại hơi thở kiêu ngạo: "Tôi thích cậu chán ghét tính cách của tôi nhưng lại say mê dáng vẻ xinh đẹp của tôi."
Lúc này Nhiễm Tỉnh đã ra đến cửa, nữ sinh ngoài cửa chỉ chờ tầm hai phút, cảm thán kinh ngạc một hồi: "Nhanh vậy sao!"
Nhiễm Tỉnh không để ý nói: "Tốc chiến tốc thắng."
Nữ kinh nghĩ đến đại thần kinh tài tuyệt diễm dưới tầng, ngay lập tức đồng tình: "Đúng vậy."
Cho dù là ai, đối với màn tỏ tình của Phó Tuyết Thần, cũng sẽ muốn bay nhào xuống.
Nhiễm Tỉnh nhìn ngọn nến trên tay nữ sinh, hai má phồng lên, đáy lòng tự thắp cho mình một ngọn nến.
Cô nghĩ, cái gã Ngô Sưởng này đầu có lỗ, chỉ toàn là những trò nhàm chán.
Cô đi theo nữ sinh xuống tầng, sau đó liền phát hiện, toàn bộ đèn trên hành lang và cầu thang trường học đều tắt, thay vào đó là ánh nến, trên đường đi xuống, có rất nhiều cô gái cầm trên tay cây nến đỏ, mỉm cười chờ cô bước xuống dưới.
Suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh rối loạn muốn bệnh, cô nhìn ánh nến đỏ, bỗng sinh ra cảm giác khó hiểu như bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn xuống địa ngục.
Cũng may cô ở tầng 4, cho nên chỉ đi xuống ba tầng, chứ không phải mười tám tầng địa ngục.
Xuống đến dưới tầng, trước mặt là một đám bạn học đang cầm nền, có nam sinh có nữ sinh, có cao có lùn, có béo có gầy, có người ở Đan Thanh cũng có người ở Lam Điền....
Những người này đều mang theo nụ cười chúc phúc, thấy Nhiễm Tỉnh đi tới, bọn họ như được huấn luyện từ trước mà từ từ tránh sang một bên mở ra một con đường.
Cùng lúc đó, máy bay không người lái trên trời cũng bắt đầu rải cánh hoa hồng.
Nhiễm Tỉnh nhìn cánh hoa hồng rơi lả tả trước mặt, ngẩng đầu nhìn máy bay không người lái trên không trung, nghĩ thầm, cũng may nhà Ngô Sưởng không tính là cực kỳ giàu, cô cảm giác nếu như có tiền, thả cánh hoa hồng không phải máy bay không người lái nữa, mà là trực thăng hoặc phi cơ.
Cánh hóa hồng bay bay trước mắt Nhiễm Tỉnh, nhẹ nhàng rơi xuống. Nhiễm Tỉnh theo bản năng đỡ lấy, sau đó vuốt vuốt cánh hoa mềm mại tiếp tục bước lên phía trước.
Ánh nến ấm áp cùng với cánh hồng bay đan dệt thành một bầu không khí lãng mạn.
Con đường trước mặt Nhiễm Tỉnh vẫn chậm rãi mở ra, cuối cùng hiện ra người Nhiễm Tỉnh nhìn cực kỳ quen mắt, phía trước là ba người bạn lúc trước cô gặp trong phòng Phó Tuyết Thần.
Trong biển hoa đèn đan xen, Phó Tuyết Thần thân mặc bộ tây trang màu đen đang đứng quay lưng về phía Nhiễm Tỉnh chờ đợi.
Chờ khi cô gái trong lòng bước đến, anh mới chậm rãi xoay người lại.
Ánh nến lay động, trên người Phó Tuyết Thần mặc bộ tây trang cao cấp, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, anh ôm một bó hoa hồng kiên định đứng đó, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng sáng, đẹp trai đến mức trông như thiên thần hạ phàm, cơ hồ lại tựa như Chân Nhân (*).
(*) Chân nhân ở đây chính là một từ dùng để chỉ những người tu hành đã đắc đạo.
Cảnh sắc xưa cũ tục tằng.
Thiếu niên lại đủ khuynh đảo chúng sinh.
Tác giả có lời muốn nói: Phó Tuyết Thần quả thực là loại nam sinh quê mùa nha!!!!
TYT & Đại Tỷ team