Tuy rằng Nguyên Thiển biết Nhiễm Tĩnh và Phó Tuyết Thần không phải loại quan hệ kia, nhưng nhìn thấy cô gái này không sợ lộ dáng vẻ cá mặn ngay trước mặt đại thần, cô nàng vẫn không chịu nổi.
Nhiễm Tỉnh, loại tính cách như cậu, có lẽ cả đời này sẽ chẳng tìm được tấm đàn ông nào!
Cô nàng cũng lười nói, Nguyên Thiển trực tiếp giơ tay, lấy mũ bóng chày của cô, sau đó nói có phần ghét bỏ: “Cứ cho là không phải hẹn hò, cũng phải ăn mặc đàng hoàng chứ! Cậu đi phố Sa Đọa dù sao cũng coi như là ra phố mà, có thể chú ý hình tượng một chút được không!”
Nói xong, cô nàng vươn tay, giúp Nhiễm Tỉnh vuốt thẳng tóc bị mũ làm rối lên.
Nhiễm Tỉnh thở dài một tiếng “haiz”, để mặc cho Nguyên Thiển giúp cô chỉnh trang.
Trong lòng có hơi ấm ức, lúc này Nguyên Thiển hoàn toàn có thể gọi là “Giấu đầu lòi đuôi”, cô dám cá, trong lòng Nguyên Thiển chắc chắn đang nghĩ rằng cô và Phó Tuyết Thần đi ra ngoài nên cần phải ăn mặc đẹp một chút.
Nhưng Nhiễm Tỉnh cùng không để ý, dù sao con gái ra đường vẫn phải chú ý hình tượng, sạch sẽ là chuyện không thể thiếu, để yên cho bạn tốt chỉnh sửa lại đầu tóc cho mình, cô thì lại cởi áo khoác chống nắng ra.
Nguyên Thiển chỉnh trang cho Nhiễm Tỉnh xong lấy mũ bóng chày và áo khoác chống nắng bỏ vào túi canvas, dùng vận tốc ánh sáng tạm biệt rồi rời khỏi.
Nhiễm Tỉnh nhìn bạn cùng phòng chạy đi nhanh như chớp, trong đầu chỉ còn lại một loạt dấu chấm.
Cô và Phó Tuyết Thần rõ ràng là trong sáng vô tư, vì sao Nguyên Thiển lại có vẻ sợ bản thân làm bóng đèn.
Aizz.
Nhiễm Tỉnh thở một tiếng dài trong lòng, cho rằng bạn cùng phòng xem quá nhiều bài post trên diễn đàn 98, bị cuốn theo, cuối cùng cảm thấy Phó Tuyết Thần đang theo đuổi cô.
Khi Nguyên Thiển chỉnh tóc cho Nhiễm Tỉnh, Phó Tuyết Thần đứng một bên nhìn.
Anh có thể cảm nhận được quan hệ thân thiết và tự nhiên của hai người, Nhiễm Tỉnh vô cùng yên lặng ngoan ngoãn để bạn tốt giúp cô chỉnh tóc thay quần áo, tản ra một loại thân mật khắng khít đã ngấm từ trong xương tủy.
Phó Tuyết Thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng lộ ra một suy nghĩ vừa kì lạ vừa hơi ganh tỵ.
Suy nghĩ này kiểu: Tôi luôn sẵn sàng giúp Nhiễm Tĩnh chỉnh tóc thay quần áo đó nhaaa!
Ah, sao mình lại giống như cô bạn gái nhỏ đang ghen ghét vậy nè!
Đạo đức của mình đã xuống dốc đến thế sao!
Phó Tuyết Thần vội vàng lắc đầu, vứt những suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, khẽ nói: “Đi thôi, xe đạp tôi dừng ở bên ngoài.”
Nhiễm Tỉnh “Ừ” một tiếng, cùng đi ra sân tennis lấy xe đạp với Phó Tuyết Thần.
Xe Phó Tuyết Thần chạy là một chiếc xe rất bình thường, loại có yên sau, chỉ là vóc người anh cao, xe lớn, đương nhiên yên sau xe cũng sẽ hơi cao.
Anh cầm chìa khóa mở khóa xe, sau đó ném ổ khóa xe vào giỏ xe phía trước.
Nhiễm Tĩnh nhìn yên sau xe đạp có hơi cao, khuôn mặt nhỏ ngước lên khẽ hỏi: “Cậu có thể tìm chỗ bậc thềm hoặc bồn hoa được không?”
Phó Tuyết Thần có chút khó hiểu: “Cái gì?”
Nhiễm Tỉnh xấu hổ giải thích: “Tôi nhảy không tới, chỉ có thể ngồi lên yên sau xong rồi mới để cho người khác lên lái, cho nên cứ tìm chỗ có bậc thềm trước, có cậu chống chân, tôi mới có thể ngồi lên.”
Nói xong, cô có hơi ngượng ngùng cụp mắt, cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng.
Nhưng cũng không còn cách nào, về phương diện thể thao cô không quá giỏi.
Khi học cấp hai, lúc đó bạn thân cô cũng từng thử chở cô, nhưng mà nữ sinh trung học, sức lực không lớn, kỹ thuật lái xe cũng không đủ vững, luôn luôn chờ ngồi vững mới để người quá giang từ từ nhảy lên.
Nghe nói thì rất đơn giản, nhưng lần đầu tiên Nhiễm Tỉnh thử nghiệm, sau đó mông ngồi trên đất, té đến nỗi mông nở hoa, cô khóc “oa” “oa”, hình ảnh đó vừa buồn cười lại vừa tội nghiệp.
Trải qua lần đó để lại cho cô bóng ma tâm lý lớn, từ đó về sau Nhiễm Tỉnh cũng không dám thử nhảy lên xe đạp, cô ngồi xe đạp đều sẽ đòi ngồi lên trước.
Phó Tuyết Thần nghe xong cũng đã hiểu ý của cô, lập tức nói: “Không sao, tôi có thể trụ được trên mặt đất.”
Nói rồi, anh ngồi lên xe đạp, một chân giậm trên mặt đất, một chân đặt trên bàn đạp, nhắc nhở nói: “Lên đi.”
Phó Tuyết Thần cao, chân tất nhiên sẽ dài, khi một chân giẫm phần đầu gối có chỗ khuỵu xuống, chống xe đạp tất nhiên sẽ vững vàng.
Nhiễm Tĩnh nhìn thấy cảnh này, cảm động vô cùng.
Cô ngồi trên xe Nguyên Thiển, Nguyên Thiển luôn cố tình để xe gần bên cạnh bồn hoa hoặc bậc thềm, chống chân lên gạch men sứ của bồn hoa hoặc là bậc thềm, sau đó để cô lên xe.
Phó Tuyết Thần có chân dài, có thể giẫm thẳng lên mặt đất, chuyện này làm cho cô phải tạm biệt với cảm giác thẹn thùng của lần đầu tiên mình đã dồn hết tâm trí để tìm bồn hoa, tìm bậc thềm.
Cô thấy hơi phấn khích nhảy lên yên sau của xe.
Một lực lớn ập vào yên sau, xe vẫn vững vàng không nghiêng lắc chút nào, so với chiếc xe lắc lư của con gái thì đúng là một đẳng cấp khác.
Nhiễm Tỉnh giật mình, ngước mắt, nhìn lướt qua lưng Phó Tuyết Thần, dáng người anh tốt quá!
Phó Thần siêu quá!
Thét chói tai vì Phó Thần! Vì Phó Thần đánh CALL!
Phó Tuyết Thần nhìn thấy cô nàng nhảy lên yên sau, lười biếng hỏi: “Cậu có muốn nắm lấy áo của tôi không!”
Nhiễm Tỉnh khó hiểu: “Hả?!”
Phó Tuyết Thần nhếch mép cười nói: “Bây giờ là giờ cao điểm của buổi chiều, trong trường có rất nhiều xe đạp, cậu nắm lấy áo tôi sẽ an toàn hơn.”
Anh cảm thấy cô nàng lười vận động như vậy, ngồi xe đạp, mặc dù vì an toàn, thì cũng phải ôm eo anh đi!
Nhưng trong thời gian mập mờ của hai người mà nói, ôm eo có hơi khó xử, lấy lùi làm tiến sau đó anh đề nghị cô nắm áo mình.
Thế là ….. Nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô nàng.
Nhiễm Tỉnh thấy lời đề nghị này, dù ít hay nhiều thì cũng có chút mờ ám.
Nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy có lẽ bởi vì cô không nhảy lên xe đạp mà bị Phó Tuyết Thần ghét bỏ, trong lòng Phó Tuyết Thần, cô chắc hẳn giống như con nít, phải ôm anh mới ngồi vững được.
Lúc này, Nhiễm Tỉnh nhanh chóng tỏ vẻ kiên cường: “Cậu yên tâm, tôi không cần phải nắm áo cậu đâu.”
Ngay sau đó, cô lại cảm thấy không thể làm anh khinh thường cô, nhấn mạnh thêm: “Tuy tôi phải nhảy lên xe đạp, nhưng ngồi xe vẫn rất vững, cậu cứ việc chạy đi tôi chắc chắn sẽ không nắm lấy áo cậu đâu.”
Chắc chắn sẽ không nắm lấy áo cậu, chắc chắn sẽ không nắm lấy áo cậu, tôi chắc chắn sẽ không nắm lấy áo cậu.”
Phó Tuyết Thần: “.....”
Cô em này độc thân bằng thực lực!!!
Trong lòng phản bác liên tục, nhưng Phó Tuyết Thần cũng chỉ có thể nhận lệnh đạp xe.
Nam sinh bình thường, chở một cô gái hiển nhiên không thành vấn đề, Phó Tuyết Thần học Tae Kwon Do từ nhỏ, tố chất cơ thể chuẩn cmnr, chở thêm một cô gái trên xe đạp cũng không có cảm giác gì nhiều.
Chẳng qua, giờ cao điểm của buổi chiều trong trường học, bọn học sinh về phòng ngủ về căn tin, trên đường có rất nhiều xe đạp.
Anh lo cô nàng ngồi yên sau không được, cho nên cố gắng đạp chậm một chút, nên phanh lại cũng sẽ vô cùng vững vàng.
Nhưng cho dù anh đạp chậm, cũng rất nhanh đã đến gần phố Sa Đọa.
Anh biết cô gái nhỏ trên yên sau yếu ớt, bèn đặt một chân xuống đất, xe đã ngừng hẳn, anh để cô xuống trước.
Nhiễm Tỉnh nhảy xuống xe, cùng đi đỗ xe với Phó Tuyết Thần, sau đó đi đến phố Sa Đọa mua đùi gà khổng lồ.
Có vẻ ở cửa sau của mỗi trường đều có một cái phố đồ ăn, phố đồ ăn ở của sau trường họ tên là Sa Đọa.
Trên phố Sa Đọa, quán món cay Tứ Xuyên, hàng cá hầm cải chua, mì qua cầu (*), BBQ nướng…. muốn món nào có món đó.
(*) Mì qua cầu: món mì nổi tiếng của Vân Nam, bắt nguồn từ câu chuyện truyền thuyết về cây cầu ở phía nam Vân Nam.
Nhiễm Tỉnh muốn mời Phó Tuyết Thần ăn đùi gà khổng lồ, tùy ý tìm một tiệm đồ nướng mua hai cái.
Phó Tuyết Thần trả bằng Wechat, sau khi mua được đùi gà thì đưa một cái cho Nhiễm Tỉnh.
Nhiễm Tỉnh lắc đầu theo bản năng: “Cậu cứ ăn đi”
Giọng nói Phó Tuyết Thần hờ hững như gió giữa trời thu: “Mỗi lần tôi chỉ có thể ăn một cái đùi gà khổng lồ, ăn hai cái có hơi ngán.”
Thật ra, nếu bạn cùng phòng của Phó Tuyết Thần nghe được câu này, hẳn sẽ xem thường đến tận trời.
Loại tham ăn như Phó Tuyết Thần, đừng nói hai cái đùi gà, ba cái cũng hết.
Con trai mười tám mười chín tuổi, khi cơ thể phát triển, ăn rất nhiều, không chỉ như vậy, còn dễ đói.
Trong phòng ngủ của bọn họ chưa từng có đồ ăn, hễ là cái gì cho dù là que cay cũng sẽ bị ăn hết trong phút chốc.
Đồ ăn vặt này, nếu là cậu mua thì tốt nhất phải ăn ngay, bằng không sẽ không biết ai đã ăn.
Theo lời của Phó Tuyết Thần, đùi gà khổng lồ cô cũng chỉ có thể ăn một cái, ăn hai cái sẽ làm cô no căng, cho nên cô hiểu được tình huống ăn không hết hai cái đùi gà lớn của Phó Tuyết Thần.
Chiều nay cô đã vận động rất lâu, lúc này đói đến sắp chết, bây giờ đùi gà khổng lồ đưa đến trước mặt mình, cô cũng không già mồm, tiện tay lấy, nói: “Chờ đến lúc về lại mời cậu một cái.”
Phó Tuyết Thần trả lời qua loa, vẫn là vẻ biếng nhác thờ ơ như cũ.
Nhưng thật ra, trong lòng là một đống âm mưu nhỏ.
Tán tỉnh mà, tất nhiên phải cố gắng tạo ra cơ hội ở chung, cho dù mời ăn hai cái đùi gà khổng lồ, cũng phải tách ra làm đôi.
Tóm lại, vì tán gái, Phó Tuyết Thần đã không còn là Phó Tuyết Thần mà anh biết.
Phó Tuyết Thần cầm đùi gà cắn một cái, thật ra, hương vị vẫn như vậy, khẩu vị của anh thiên ngọt thanh, thậm chí sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng có lẽ bởi vì người ăn cùng đùi gà với anh không giống nhau, khiến anh bây giờ cảm thấy ngon lạ thường.
Anh nuốt thịt gà trong miệng, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Nhiễm Tỉnh, cậu có muốn gọi món khác không, dù sao cũng hiếm khi mới đến một lần.”
Thật ra Nhiễm Tỉnh cũng muốn ăn món khác, tới cũng đã tới rồi không ăn nhiều thêm một chút thậm chí đóng gói mang về thì ít nhiều cũng có chút tiếc nuối, nhưng mà cô không mang điện thoại di động, ăn món khác cũng tốn thời gian, cô không muốn làm phiền Phó đại thần, bèn lắc đầu: “Không cần, tôi ăn một cái đùi gà là no rồi.”
A a a a….
Muốn ăn cá hầm cải chua, muốn ăn món cay của Tứ Xuyên, muốn ăn BBQ nướng….
Không được, ngày mai nhất định phải lôi kéo cả phòng đi liên hoan! Liên hoan!
Phó Tuyết Thần nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang gặm đùi gà từ trên cao, cô cột tóc đuôi ngựa mặc quần jean rách màu trắng, một bộ dáng ngốc bạch ngọt sạch sẽ đơn giản, nhìn có vẻ dễ lừa, nhưng lừa rồi, anh mới phát hiện mình chưa từng gặp được cô gái nào khó lừa như vậy.
Biểu cảm của Phó Tuyết Thần có lạnh lùng, anh không ngừng nghĩ đến nhận xét thực sự của cô gái này về mình.
Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần vai kề vai đi trên phố Sa Đọa, một cao một thấp, một người yên tĩnh thanh tao một người đáng yêu, trong tay đều có đùi gà khổng lồ, nhìn vào cực kì có cảm giác CP, người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy hai người bọn họ là người yêu.
Vụ lùm xùm của hai người trên diễn đàn nổi tiếng như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì hai người đăng cùng một thời điểm quá trùng khớp, bởi vì cặp đôi đại thần và cô bé dễ thương này mà có rất nhiều bình luận.
Lúc này Nhiễm Tỉnh, đang ngây ngốc.
Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phó Tuyết Thần một cái, nhìn thấy Phó Tuyết Thần cầm đùi gà thoải mái vừa đi vừa ăn.
Người đẹp, khó tránh khỏi sẽ cực kỳ coi trọng hình tượng của mình, hy vọng bản thân luôn hoàn hảo trong mọi thời điểm, hành động vừa đi vừa gặm đùi gà như vậy nhìn có hơi ngớ ngẩn và không được lịch sự cho lắm, nhưng Phó Tuyết Thần không hề có cái dáng vẻ của đại thần, cho dù Cornetto anh cũng có thể vừa đi vừa ăn, đương nhiên đùi gà cũng vừa đi vừa ăn.
Rất có cảm giác thoải mái bình dị.
Biết anh đẹp trai, khí chất cao quý, ôn hòa, cho dù làm gì thì cũng là cảnh đẹp vui ý, gặm một cái đùi gà cũng có một loại cảm giác tao nhã và sang trọng.
Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thấy như vậy rất tốt. - đọc, nghe truyện trên app TYT
Người vì mục đích xấu mà tạo ra một khuôn mẫu giả sống cũng sẽ vô cùng mệt mỏi.
Nhiễm Tỉnh chính là kiểu mấy cô gái nhỏ hay lơ mơ, đi trên đường cũng sẽ ngây người suy nghĩ một một đống chuyện.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, trong lòng suy nghĩ lung tung, không chú ý tình hình giao thông.
Cho nên, khi một chiếc xe điện chạy như bay đến từ phía đối diện, cô không phản ứng kịp.
Phó Tuyết Thần nhìn xe điện trước mặt đang gào thét chạy đến, khiếp sợ, nhanh tay lẹ mắt kéo Nhiễm Tỉnh vào ven đường tránh.
Cánh tay mảnh khảnh của Nhiễm Tỉnh bị nắm lấy, ngay sau đó, bị ai đó túm đi, bước chân cô không vững, trực tiếp va vào cái ôm sạch sẽ mát lạnh mang theo hương gỗ nhàn nhạt.
Cái ôm có hương hổ phách. (*)
(*) Hổ phách là nhựa cây nên mang mùi ấm của gỗ và chút ngọt của hương vani, tùy theo vùng đất xuất xứ mà mùi có thể nồng hơn hoặc nhẹ hơn.
Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ mỏng manh yếu đuối trong ngực mình, cả người sững sờ một lúc lâu.
Lúc ấy anh thật sự không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ kéo Nhiễm Tỉnh tránh khỏi chiếc xe.
Sau đó, cái trán nhỏ xinh đáng yêu của cô va vào ngực anh.
Ngực trái của anh, chỗ đó có hơi đau vì bị cô gái nhỏ va đầu vào, hơn hết chính là tiếng tim đập “Thình thịch” “Thình thịch” điên cuồng.
Cái va chạm kia, va vào khiến tim Phó Tuyết Thần đập như hươu chạy.
Anh đột nhiên có một loại cảm giác mình đã tìm được khúc xương sườn đã mất kia, cứ như chỉ cần ôm cô gái nhỏ này, anh mới có thể thật sự hoàn chỉnh.
Mà sinh mệnh trong lòng ngực, non nớt mảnh khảnh, mềm mại và mong manh, như đang chờ anh đến bảo vệ.
Khuôn mặt Phó Tuyết Thần xẹt qua vệt ửng hồng.
Từ nhỏ đến lớn anh đều điềm đạm lạnh nhạt khi gặp chuyện bất ngờ, thế mà lại bất ngờ hoảng hốt đến đỏ mặt vì không cẩn thận ôm một cô gái.
Nhiễm Tỉnh ngã vào lòng Phó Tuyết Thần, thật ra cũng có hơi sững sờ.
Nhưng cô cũng hiểu được, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Phó Tuyết Thần vì cô nên mới kéo cô vào, chân cô không đứng vững lảo đảo mới va vào trong lồng ngực của anh.
Hơi thở bao quanh thuộc loại nam tính, không phải là hương nước hoa, mà là mùi hổ phách nhàn nhạt của cơ thể anh, xen lẫn mùi bột giặt hương chanh trên người, mùi hương rất dễ chịu, khiến Nhiễm Tỉnh không nhịn được mà muốn cẩn thận ngửi thêm một chút.
Chỉ là Nhiễm Tỉnh chắc chắn không thể thực sự đi hít thêm một lần được.
Rất nhanh cô đã phản ứng lại, sau đó bình tĩnh đối diễn như cũ, cho dù được soái ca ôm, trái tim cô vẫn không hề gợn sóng.
Cô biết hình ảnh giống như trong tiểu thuyết ngôn tình vừa ngọt ngào lại vừa trêu người.
Nhưng cô hiểu rõ đây là trùng hợp, mập mờ cũng chỉ là trùng hợp.
Cho nên trên mặt cô không chút ửng hồng, chỉ đẩy anh ra một chút ra hiệu, sau đó thoát ra từ trong lòng ngực của anh.
Phó Tuyết Thần bị Nhiễm Tỉnh đẩy như vậy, hồn phách trở về, trong lòng hoảng hốt cảm thấy mình đã ôm rất lâu, nhưng thật ra cái ôm chỉ thoáng qua, cộng lại chưa đến ba giây, nhưng anh lại bối rối xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, lúc đó xe điện chạy đến, tôi không nghĩ nhiều mà kéo cậu tránh đi.”
Nhiễm Tỉnh bình tĩnh gật đầu: “Tôi biết mà, tôi không có hiểu lầm cậu.”
Lòng Phó Tuyết Thần đột nhiên bắt đầu nghẹn lại.
Nhiễm Tỉnh ngước mắt, nhìn về phía anh, vô cùng thành khẩn rồi bắt đầu cảm ơn: “Thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, lúc đó tôi nhìn xe điện kia chạy đến đây, tôi đang ngẩn người, vốn không thể phản ứng lại được. Thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu, hôm nay tôi chắc sẽ bị xe đụng rồi.”
Phó Tuyết Thần giấu đi gương mặt đỏ hồng, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt vốn có, sau đó nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành tha thiết, thành khẩn nhưng không có chút ửng đỏ bối rối của cô gái nhỏ, nửa ngày cũng không biết nói gì.
Nhiễm Tỉnh nhìn khuôn mặt Phó Tuyết vẫn luôn nói cười nay lại cứng đơ đứng ở đó khi nghe lời cảm ơn của mình, cũng hiểu được miệng nói lời cảm ơn là không đủ thành tâm, cô đang mời Phó Tuyết Thần đi ăn chân gà khổng lồ.
Vì thế, Nhiễm Tỉnh suy nghĩ một lát, đôi mắt ngập nước nhìn tới, đề nghị nói “Hay là tôi mời cậu thêm cái đùi gà nha”.
Tác giả có lời muốn nói: Trong tình huống này thêm một cái đùi gà không hề tốt chút nào.
Phó Thần: Mỗi lần anh đây tán gái là lại đổi được cái đùi gà, khóc.
TYT & Đại Tỷ team