Ninh Thư trong lòng trống rỗng, lặng lẽ đau đớn. cô thật sự rất ghét cảm giác này, luôn bị những cảm xúc như vậy ảnh hưởng, thật sự khó chịu.

Lăng Tuyết nhàn nhạt cười, có lẽ vì hành động lấy lòng của Lãnh Ngạo, cô ta liếc Ninh Thư một cái rồi đi ngang qua, mang theo một mùi hương thanh nhã dễ chịu. Ninh Thư hít vào, cảm thấy rất dễ chịu.

Quả thật Lăng Tuyết là một cô gái có sức hút mạnh mẽ. Ninh Thư không phủ nhận điều này: Nếu không, sao cô ta lại mê hoặc được nam chủ, khiến nhiều đàn ông phải theo đuổi, còn có cả một số tiểu đệ trung thành chứ.

Dưới ánh mắt muôn hình muôn vẻ của mọi người, Ninh Thư đứng không yên, phải chờ đến khi tan học mới ra được cổng trường. Ngay lập tức, cô nhìn thấy tài xế đang chờ ở cổng, vừa thấy Ninh Thư, ông ta lập tức mở cửa xe: “Cô chủ, ông chủ đang chờ cô.”

Ninh Thư nhíu mày, nhìn những chiếc xe sang trọng, mới cảm nhận được học viện quý tộc thực sự là gì.

Trong trí nhớ, ông chủ chính là cha cô. Thực ra Lâm Giai Giai trong lòng khá tự ti: Nhà cô chỉ làm kinh doanh nhỏ lẻ, cha cô có thể coi là giàu có, nhưng trong mắt những gia tộc giàu có thực thụ, nhà cô vẫn chỉ là nhà giàu mới nổi, thô tục. Vì vậy, việc Lâm Giai Giai có thể vào học viện Ice thực sự là nhờ may mắn.

Hơn nữa, trong mắt đám con ông cháu cha, sự tồn tại của cô chỉ ngang một bãi phân, vậy mà lại dám đối đầu với nữ thần, lại còn có tâm tư đáng kinh tởm với Lãnh vương tử.

Những người này hoàn toàn quên mất xuất thân của Lăng Tuyết không bằng Lâm Giai Giai, chỉ biết hiện tại Lâm Giai Giai là sự tồn tại khiến người ta chán ghét.

Có thể nói, hoàn cảnh bây giờ của Lâm Giai Giai khổ sở hơn Lăng Tuyết ngày trước rất nhiều. Đâu phải ai cũng có thể từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga.

Cha cô đưa cô vào học viện Ice là để cô giao thiệp với các danh môn quý tộc. Học viện Ice bao gồm chính giới, thương giới, gia tộc, nên chỉ cần quan hệ tốt với ai đó, đều có thể được trợ giúp.

Nhưng Lâm Giai Giai lại trở thành “kẻ địch” của toàn trường.

Ai mà biết được, thật phức tạp. Ninh Thư thở dài.

Vừa bước vào phòng khách, một bạt tai đáp xuống mặt cô, sức lực vô cùng lớn, rõ ràng không hề lưu tình.

Mẹ nó, đủ rồi! Một ngày phải bị đánh bao nhiêu lần nữa? Ninh Thư trong lòng phẫn nộ, cảm giác như thế giới này toàn là xà tinh bệnh hoạn.

“Mày nhìn tao bằng ánh mắt gì thế?” Ba Lâm thấy con gái mình âm u nhìn mình, sửng sốt, rồi tức giận hơn, chỉ vào Ninh Thư quát: “Nhà họ Lâm nuôi mày, cho mày ăn, cho mày học, cho mày cuộc sống mà người khác cả đời cũng không có được, mày lại đến trường học gây phiền toái, còn đắc tội với toàn trường?”

“Mày có biết những người ở trường học này đều là ai không? Mày nghĩ mày xứng với Lãnh Ngạo sao? Tao nhắc mày, đừng nhảy nhót trước mặt nó, vì hành vi của mày đã ảnh hưởng tới công ty rồi, Lâm Giai Giai, mày làm loạn đủ chưa?”

“Tao đưa mày vào học viện Ice không phải để mày gây phiền phức, đúng là phí tiền, một chút chuyện cũng không làm tốt.”

Ninh Thư: …

Cả cơ hội nói một câu cũng không có, chỉ nghe ba Lâm nói một tràng.

Thái dương cô giật giật, trong đầu vang lên ong ong, chắc chắn là đánh đến mức chấn động não.

Quả là một “cực phẩm” tra cha.

Ninh Thư phần nào đồng cảm với nguyên chủ: Cuộc sống đã vậy, còn không quên cứu Lãnh vương tử, cô ấy có muốn rời khỏi thế giới này cũng khó. Những người này thực sự không thể hiểu được.

Ba Lâm bô bô nói một tràng, sau đó khát, nâng chén trà lên uống, nhìn Ninh Thư lắc đầu, không biết cô có nghe mình nói không, lại còn lo công ty bất lợi, mắt thấy con gái nhỏ gây hại, công ty có nguy cơ phá sản.

Mỗi ngày công ty đều phải kiểm tra, thu nhập từ thuế, thủ tục giấy tờ… đủ thứ lý do khiến ba Lâm thực sự phát điên.

Ông ta quăng chén trà về phía Ninh Thư. Vừa rồi không hiểu sao lại ăn một cái tát - Ninh Thư từng giây từng phút đều nhìn chằm chằm hành động của cha, lập tức né ra, khiến chén trà vỡ tung trên sàn, mảnh vỡ bay tứ tung.

Ba Lâm chỉ vào Ninh Thư, ôm ngực, như bị bệnh tim hành hạ, cuối cùng trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, vừa đau xót vừa thống khổ tới cực điểm.

Ninh Thư: Hiện tại lại là tình huống gì đây?

“Giai Giai, rời khỏi nhà họ Lâm đi. Đây chỉ là kế sách tạm thời, chờ một thời gian, mọi việc qua đi, ba sẽ đưa con trở về nhà.”

“Giai Giai, ba yêu thương con, nhưng thật sự không còn cách nào khác, Giai Giai đừng trách ba.”

Ninh Thư lắp bắp hỏi: “Ba… ba, đây là có ý gì?”

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác không tốt, hy vọng không phải như cô nghĩ.

Nhân phẩm của cô không đến mức kém cỏi như vậy chứ, giá trị may mắn có phải quá thấp không?

“Từ giờ trở đi, con sẽ không còn là con gái nhà họ Lâm nữa.” Ba Lâm nhìn Ninh Thư với vẻ đau xót: “Con yên tâm, ba sẽ đưa con trở về.”

Nếu không phải vì cú tát vừa rồi, Ninh Thư gần như đã tin người đàn ông này, giờ lại muốn đuổi cô ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ sao?

Ninh Thư cảm thấy tình hình quá phức tạp. cô rõ ràng đến để nghịch tập thay nguyên chủ, giờ lại bị đuổi ra khỏi nhà, liệu có phải cô suy nghĩ quá nhiều không?

Ninh Thư không do dự nói: “Ba, con tin ba.” Tin ông còn chẳng bằng tin heo mẹ biết trèo cây.

Ba Lâm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ninh Thư không ầm ĩ, xem ra đúng là một cô con gái ngoan ngoãn, chỉ là có hơi ngốc một chút.Ở học viện ICE có học sinh nào là không có thân phận cao quý, vơ đại một người cũng có thế lực khủng chống lưng, sao lại dám quấy rối Lãnh Ngạo? Lãnh Ngạo là ai cơ chứ!

Có dã tâm không sai, nhưng tham vọng quá lớn sẽ dễ thất bại.

Ba Lâm cũng có dã tâm, nhưng là từng bước một. Giờ vì con gái này, công việc của ông ta bị ảnh hưởng, thực sự sắp phải đóng cửa.

Ninh Thư đi vào phòng của Lâm Giai Giai để thu thập hành lý, đóng gói tất cả quần áo trong tủ của nguyên chủ, quần áo bốn mùa, một bộ cũng không sót.

Ba Lâm nói khéo, nhưng Ninh Thư chẳng tin lời nào, lại còn đưa cô trở về sao? Ninh Thư chỉ biết lắc đầu.

Ở bệnh viện nhiều năm, Ninh Thư đã gặp qua quá nhiều người vì lợi ích mà tàn sát nhau, cả đời sinh – lão – bệnh – tử đều thấy trong bệnh viện.

Dù Ninh Thư chưa ra ngoài xã hội va chạm, nhưng ở bệnh viện đã gặp tất cả bộ mặt của xã hội.

Nhà họ Lâm vì lợi ích mà vứt bỏ con gái mình.

Ninh Thư cảm thấy nguyên chủ thật là khổ sở. Vết băng trên trán cô vẫn còn, ba Lâm miệng thì nói yêu thương cô, nhưng lại làm như không thấy vết thương này, không thương thì thôi đi, lại còn không hỏi lý do đã đuổi cô ra khỏi nhà.

Ninh Thư thu dọn bàn trang điểm, đồ trang điểm, hộp trang sức, toàn bộ gói gọn. Hàng hiệu đầy đủ, nói không chừng trong hoàn cảnh khó khăn còn có thể đổi thành tiền sử dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play