Vân Đức Chân Quân nhìn bóng lưng Yêu Chủ hóa thành bóng đen bay về phía chân trời rời đi, khẽ thở dài một cái, có điều, việc nên làm vẫn là phải làm.
Ông quay đầu lại nhìn đệ tử bên cạnh, đệ tử kia liền phản ứng lại: "Chưởng giáo muốn gọi Yến Thủ Tịch của Lăng Tiêu Tông tới?"
Vân Đức gật gật đầu, dù sao sư huynh cũng đã lộ ra địa điểm, Vân Đức cũng chỉ đành dựa theo yêu cầu đuổi những người này đi.
Bằng không tinh anh của mấy môn phái trường kỳ ở lại trong Thái Thanh Tông, không biết sẽ khiến người bên ngoài suy đoán thế nào. Mấy ngày trước, Đại trưởng lão của Lăng Tiêu Tông đã trong sáng ngoài tối tìm ông hỏi thăm mấy lần.
Hề Nha cấp tốc rời đi, Yến Trì ngẩng đầu lên nhìn phía góc trời, bỗng nhiên ý thức được gì đó. Yêu Tộc tới tìm Cửu Vĩ Thiên Hồ sẽ không dễ dàng bị đuổi đi như vậy,
trừ phi Thái Thanh Tông thật sự đã lộ ra chút gì đó.
Lúc đệ tử đến mời, Yến Trì quyết đoán tiến vào trong điện.
Không đến một canh giờ, Yến Trì từ bên kia đi ra. Sau khi trả lời Đại trưởng lão một cái phù truyền âm, cũng xoay người rời khỏi Thái Thanh Tông.
Ngoài điện chỉ còn lại Minh Đăng và Ngu Bạch Trần.
Ngu Bạch Trần vốn là muốn lên tiếng hỏi Minh Đăng có phải đã biết thân phận Cố Yêm hay không. Lúc này, đệ tử của Vân Đức Chân Quân lại đã đến.
"Hai vị ai đi vào trước?"
Cậu ta còn chưa nói thẳng ra, Ngu Bạch Trần liếc mắt nhìn Minh Đăng một cái, thấy đối phương dường như đang suy nghĩ gì đó, vì thế đành phải tạm thời nuốt xuống lời trong miệng, đứng dậy.
"Vất vả rồi."
Ngu Bạch Trần trước đó ở Yêu Tộc không có được tin tức, nhưng lại không từ bỏ tìm kiếm Cố Yêm. Cậu ta từ nhỏ vẫn luôn dễ dàng có được rất nhiều thứ, duy nhất vấp
phải trắc trở chính là ở Cố Yêm này.
Sau khi Cố Yêm không muốn gặp cậu ta, bảo cậu ta đừng tìm, trong lòng cậu ta hiếm có mà sinh ra một chút tâm tư phản nghịch.
Ngu Bạch Trần nghĩ đến hai người ngày thường ở chung, lại nghĩ đến dáng vẻ khi ở Hoài Âm Thành Cố Yêm mặc áo đỏ lộ ra đuôi cáo, trái tim lưu ly khe khẽ dao động.
Cậu ta chưa từng giành lấy cái gì, Lưu Ly Tâm tu luyện phải tâm tính bình thản. Nhưng vào lúc vừa nhận ra tâm tư của mình đã bị người mình thích phán tử hình, trong lòng Ngu Bạch Trần không cam, vẫn là muốn tự mình tranh thủ một lần, cho dù như thế nào, luôn phải thử một lần.
Cậu ta phục hồi lại tinh thần, đi theo người vào nội điện.
Vân Đức Chân Quân như trước đem lời trước đó đối phó Yêu Tộc và Yến Trì nói cho Ngu Bạch Trần.
Lời trong miệng rất có ý tứ đã nói địa điểm cho các ngươi rồi, nhưng không bảo đảm sau đó, nhưng Ngu Bạch Trần lại không nghe ra đến. Ngập tràn trong lòng cậu ta đều là tin tức của Cố Yêm, tuy rằng không biết sau khi gặp đối phương phải nói gì, nhưng có tin tức luôn tốt hơn so với không có tin tức.
"Đa tạ Chưởng Giáo." Sau khi Vân Đức Chân Quân nói, Ngu Bạch Trần hành lễ một cái.
Vân Đức vốn ngồi ngay ngắn trên đài, nhưng sau khi nhìn thấy Ngu Bạch Trần, trong lòng khẽ ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Bổn tọa có thể nhiều lời hỏi một câu, Thánh Tử tìm Cố Yêm là có việc gì?"
Ý nghĩa của Cửu Vĩ Thiên Hồ đối với Yêu Tộc không bình thường, cho nên Hề Nha mới tìm Cố Yêm. Như vậy Yến Trì và Ngu Bạch Trần thì sao?
Vân Đức Chân Quân vừa rồi đã quên hỏi Yến Trì, liền mở miệng hỏi Ngu Bạch Trần.
Bước chân rời đi của Ngu Bạch Trần dừng lại một chút, ngập ngừng giây lát, vẫn là quay đầu lại.
"Bạch Trần lòng thích Cố Yêm, cho nên mới muốn tìm đến hắn."
Vân Đức Chân Quân khi nghe đến những lời này thoáng giật mình.
Thích Cố Yêm.
Vậy chẳng phải cùng sư huynh là... tình địch?
Ông suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một từ hình dung như vậy, biểu tình không khỏi có chút kỳ quái. Ngu Bạch Trần nói xong liền muốn đi. Vân Đức Chân Quân có lòng
muốn khuyên cậu ta một chút, nhưng lời đến bên miệng lại nói không được, đành phải nuốt xuống đi, khôi phục vẻ mặt ngày thường.
Thôi đi, nếu đã là tình địch với sư huynh, như vậy ông khuyên cũng không có tác dụng gì.
Sau khi Ngu Bạch Trần rời khỏi, Minh Đăng cũng đã đi vào. Bởi vì từng cùng Ngu Bạch Trần trò chuyện, Vân Đức Chân Quân lần này không có nói nhiều, tuy rằng ông đối với việc Minh Đăng vì sao tìm Cố sư điệt cũng rất tò mò. Có điều lại cũng có chừng mực mà không hỏi tới. Minh Đăng dù sao cũng là Phật Tử, Vân Đức Chân Quân quả quyết sẽ không nghi ngờ hắn sẽ có tâm tư khác, chỉ là mở miệng nói ra Thập Vạn Đại Sơn.
Minh Đăng lúc này đã đoán được Yêu Chủ Hề Nha trước đó đi đâu. Chẳng qua mấy người trước đó mặc dù ở trước hắn, Minh Đăng lại không đổi sắc mặt, chỉ là sau khi chấp tay lại mới đứng dậy rời đi.
Thái Thanh Tông náo nhiệt cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Nhìn thấy ngoài điện không người, Vân Đức Chân Quân cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gửi phù truyền âm báo cho sư huynh biết mọi người đều đã tới Thập Vạn Đại Sơn.
Thập Vạn Đại Sơn cũng không dễ tìm, dù sao từng là địa bàn của Yêu Tộc. Vân Đức đoán mấy người sau đó hẳn là còn phải tra tìm địa điểm một chút.
Có điều Hề Nha lại có thể rất nhanh tới đó.
Sau khi Vân Đức gửi phù truyền âm xong, trong lòng thoáng có chút không yên. Nói thật, sư huynh có thể nói địa điểm với ông, bảo ông nói ra chuyện này, bản thân cũng thấy rất thần kỳ.
Vân Đức vẫn là lần đầu tiên thấy sư huynh hào phóng như vậy, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, lẽ nào huynh ấy đã khiến Cố sư điệt đồng ý làm "sư tẩu"?
Khi Vân Đức còn đang suy nghĩ lung tung, phù truyền âm đã sáng lên, không lửa tự cháy, một giọng nói lạnh nhạt truyền ra.
"Tùy ý, dù sao bọn họ cũng không vào được Thập Vạn Đại Sơn."
"A, đã quên nói với ngươi, Thập Vạn Đại Sơn cũng bị ta che lại rồi."
Phó Hàn Lĩnh vào lúc nói cho bọn họ địa điểm thì đã không dự định để bọn họ đi vào, nhất là trong đó còn có mấy người mơ ước Cố Yêm. Cho dù bọn họ biết A Yêm ở đâu cũng không có cách nào. Chỉ có thể vòng quanh ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, cho dù những Yêu Tộc kia ở bên ngoài hang ổ cũ của mình cũng không có cách nào.
Vân Đức Chân Quân ngàn vạn lần không ngờ tới lại là phát triển như vậy. Sau khi ngây ra một lúc, vào lúc phù truyền âm tắt đi, biểu tình có chút tuyệt vọng, khẽ cười khổ một tiếng.
Ông cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng của những người khác sau khi tìm được Thập Vạn Đại Sơn rồi.
Tìm được cũng không thể đi vào, đây quả thực còn không bằng không nói.
Ngay tại lúc Hề Nha mang tin tức về Yêu Tộc, Cố Yêm cũng đã phát hiện việc Thập Vạn Đại Sơn bị che lại.
Nguyên nhân là lão cún già cuối cùng không giả vờ nữa.
Sau khi bị củ cải treo* phương pháp động tình của Vô Tình Đạo kia làm cho ngủ lại một đêm ở trong nhà gỗ tối hôm qua, buổi sáng Cố Yêm tỉnh lại, nhận ra Phó Hàn Lĩnh đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
*Củ cải treo: Câu chuyện về con lừa và củ cà rốt.
Không chỉ là dáng vẻ bình thường lúc ở Thái Thanh Tông, mà là dáng vẻ chân chính ở Độ Kiếp kỳ của ông ta, gương mặt trái lại không có thay đổi, nhưng mà uy thế
trên người hoàn toàn khác biệt.
Hóa Thần và Độ Kiếp nhìn vào chỉ hơn kém một cảnh giới, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Lúc Cố Yêm nhìn về phía Phó Hàn Lĩnh, đối phương cũng theo động tác nấu cháo mà ngẩng đầu lên, uy thế trên người trong vô hình tiêu tán, như trước là bộ dáng lạnh lùng, trầm tuấn.
"Hôm nay trong cháo có thêm thịt gà."
Tốt lắm, không có một con hồ ly nào có thể từ chối gà.
Động tác muốn hỏi đề tài ngày hôm qua của Cố Yêm thoáng dừng lại, quyết định uống một bát cháo gà trước rồi nói sau.
Trong cháo Phó Hàn Lĩnh nấu không biết đã bỏ thêm cái gì, hết sức thơm. Thịt gà ngon, bên trong còn có một loại nấm không rõ chủng loại, có chút giống cháo thịt gà nấm hương kiếp trước.
Cố Yêm ngồi ở trên bàn, sau khi uống xong, thấy đối phương không uống, không khỏi nhíu mày.
"Ông cố ý nấu cháo cho tôi?"
Phó Hàn Lĩnh hoàn toàn không có không thoải mái, mặc dù lấy thân phận của ông ta, chuyện này nói ra hẳn là sẽ hù chết một đám người, nhưng bản thân ông ta lại dương dương tự đắc.
Cảm giác thỏa mãn khi vươn tay dùng đồ ăn mình làm đút cho tiểu hồ ly, cũng không có nhiều người hiểu được. Phó Hàn Lĩnh nhìn Cố Yêm ăn cơm, uy thế liền không tự chủ mà thu lại.
Ông ta thậm chí muốn Cố Yêm về sau cũng mặc quần áo của mình.
Có điều, lời này hiện tại ông ta vẫn chưa nói ra.
Lúc Cố Yêm nhìn qua, ông ta chính là nói: "Giữa trưa còn có thể làm gà hoa sen."
Cố Yêm muốn hỏi ông ta về biện pháp, lời nói lại dừng một chút, dự định giữa trưa lại hỏi. Phó Hàn Lĩnh cười cười, đột nhiên hỏi: "Ngươi hiện tại là cảnh giới gì rồi?"
Cố Yêm nghe vậy, nhìn ông ta một cái, mấy ngày nay ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn tu luyện vậy mà lại không hay không biết đã tới giai đoạn sau của Nguyên Anh trung kỳ, tốc độ tu luyện cực nhanh khiến người khác líu lưỡi.
Đây không chỉ có nguyên nhân trong Thập Vạn Đại Sơn Yêu Khí sung túc, còn bởi vì đêm qua Phó Hàn Lĩnh chỉ điểm, Đạo của Cố Yêm càng rộng lớn hơn rồi.
Y ngẩng đầu lên, nghĩ đến cơm trưa, vẫn là nói một câu "Đa tạ", mới xoay người rời đi.
Chân mày Phó Hàn Lĩnh thả lỏng một chút thu ánh mắt về, lại nhìn về phía tắm chắn Thập Vạn Đại Sơn. Đối với những người tìm được nhưng không cách nào vào được hoàn toàn không quan tâm.
Đợi cho A Yêm tới Nguyên Anh hậu kỳ là bọn họ có thể hợp Đạo.
Ông ta đem tu vi và tính mạng độ một nửa cho y, giúp y về sau không cần trải qua "Thiên Phạt" của Hóa Thần kỳ liền có thể đạt Độ Kiếp kỳ, Phó Hàn Lĩnh từ trước tu
chính là Sát Phạt Đạo, sau khi trải qua Thiên Phạt đã cải tu Hữu Tình Đạo có thể ức chế sát khí.
Sau khi hợp Đạo, Đạo của hai người hòa hợp, đạo nghĩa trung chính, liền có thể khiến Cố Yêm động tình mà không bị trở ngai.
Chỉ là lúc hợp Đạo, Cố Yêm cần nhận lấy trái tim ông ta mà thôi.
Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có ai từng hợp Đạo, biện pháp này quá mức điên cuồng. Đối với người tu vi cao mà nói đó là một loại cực hình tàn khốc, nhưng Phó Hàn Lĩnh hoàn toàn không để ý.
Ông ta ngay cả làm Dược Nhân ở Hoài Âm Thành cũng có thể chịu được, càng huống gì loại điên cuồng này.
Ông ta không cảm thấy thảm thiết, chỉ cảm thấy không đủ.
Ông ta chưa bao giờ biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu của mình, vẫn luôn kiềm chế rất tốt. Nhưng nếu là trước đây tu Sát Phạt Đạo, chỉ e A Yêm từ lúc nhỏ yếu là đã sớm bị ông ta nuốt vào trong bụng.
Phó Hàn Lĩnh nghĩ tới đây, khẽ cười cười, rũ mắt xuống, vuốt ve vành bát mà Cố Yêm từng đụng vào, che đi gợn sóng nơi đáy mắt.