Xin chào, đây là chap ngoại truyện ta viết tặng riêng cho Alice_Warian - người đã vẽ tranh Thiên Bình cho ta.

Một lần nữa ta cảm ơn nàng!

Chúc cả nhà một buổi tối vui vẻ!

Gặp người đúng lúc - Tracks EDM

====================

(Đây là tranh của nàng ấy nha, vẽ Thiên Bình đó, xinh hông? >^.^<)

-------------------------------------

Vào một buổi tối của 4 năm trước...

Tại căn nhà gỗ nọ...

- Sư Tử, ra giúp ba treo bảng hiệu đi con!

Giọng của một người phụ nữ vang lên nhẹ nhàng, khiến cậu trai đang hít đất trong phòng phải dừng lại, cất giọng điệu ngang ngang:

- Con biết rồi!

Nói rồi Sư Tử lấy khăn thấm bớt mồ hôi trên người, rồi te te chạy ra trước cửa nhà. Sư Tử giúp ba mình – ông Bạch Dự treo tấm biển "Quán ăn Hàn Quốc – Hoa Tử" lên trước nhà.

Phải, ngày mai nhà Sư Tử sẽ khai trương quán ăn mới – do mẹ anh – bà Hoa Tử làm chủ.

Đáng lẽ tấm bảng này phải được treo lên từ sớm, nhưng trong nhà chỉ có hai mẹ con, Sư Tử chưa thể làm được việc ấy, nên bà Hoa chờ chồng mình đi công tác về rồi tranh thủ treo trong đêm luôn. Chồng bà là Bạch Dự - là một nhà thầu lớn, thường xuyên phải đi công tác xa nhà để theo dõi các dự án. Hôm nay ông cũng tranh thủ về nhà ở vài hôm để giúp vợ mở quán ăn.

- Mèo bông, con đi mua cho ba hộp đinh thép dài 10cm đi, cái mẹ con mua ngắn quá!

Ông Bạch ngồi trên chiếc thang gấp chữ A, gõ vài nhát búa vào chiếc đinh nhưng không treo được bảng hiệu, nên lên tiếng. Sư Tử hơi chau mày, nhưng vẫn phải lết xác đi mua.

Rào... rào... rào...

- Cái đệt! Mưa à?

Sư Tử đang đi trên đường, đột nhiên trời đổ mưa lớn, anh vội vàng lia ánh mắt diều hâu nhìn xung quanh, đằng trước có một trạm xe buýt!

- Ái... có chỗ trú rồi!

Sư Tử tấp vào trạm xe buýt, khẩn trương giũ đống nước trên quần áo, sau đó đưa tay chỉnh chỉnh lại mái tóc vàng hơi ướt của mình. Ngó xung quanh để dò hỏi coi khi nào thì mưa mới tạnh, nhưng nhìn thế này, chắc lâu lắm đây...

- Ô... _Đột nhiên anh phát hiện có người đang ngồi ở ghế chờ, lại là con gái nữa, anh liền tò mò cúi đầu xuống nhìn cô gái kia, chậc, xinh ta, nhìn mặt chắc cũng tầm tuổi anh, ơ mà khoan, hình như cô ta...

- Cậu khóc à?

- Hmh... _Cô gái kia giật mình, quay sang nhìn chàng trai tóc vàng trông có vẻ ngổ ngáo đang nhìn mình kia, cậu ta, đứng đó từ khi nào vậy??? Nhưng, giờ không phải lúc thắc mắc chuyện đó, cô vội đưa tay chùi đi nước mắt, hắng giọng:

- Đồ ngốc, ai bảo tôi khóc, cậu mù hay sao không thấy mưa hả?! Là nước mưa đấy!

- À...

Sư Tử làm mặt gật gù hiểu ra, rồi đứng thẳng người lại, là cô ngốc thì có, trong đây là trạm xe mà, làm gì mưa hắt trúng...

- Này! _Chẳng hiểu sao, Sư Tử lại quan tâm đến cô gái này, anh chìa chiếc khăn thường dùng để lau mồ hôi cho cô gái kia, rồi hắng giọng:

- Cậu lau nước mắ... à, nước mưa đi, tôi sẽ hiểu lầm là cậu khóc mất!

Lúc này, cô gái kia mới lén nhìn Sư Tử, bàn tay vô thức nhận lấy chiếc khăn, đơn giản vì cô cần nó...

- Tôi là Bạch Sư Tử lớp 8D trường SM secondary school, khi giặt sạch nó rồi thì trả cho tôi!

Nói rồi Sư Tử vội trùm áo khoác lên đầu và băng thẳng ra ngoài trời mưa... Để lại cô gái kia với vẻ mặt không rõ cảm xúc là gì.

...

...

Ngày hôm sau...

SM Secondary School...

Lớp 8D...

- Sư Tử! Có người tìm cậu kìa!

Sư Tử đang lau bảng vì hôm nay là phiên trực nhật của anh, thì một người bạn lên tiếng. Sư Tử chau mày, gương mặt hằm hằm:

- Lại là thằng nào?!

- Không, là con gái! _Cậu bạn kia cười cười, sau đó đưa ánh mắt gian manh nhìn Sư Tử:

- Không ngờ nha Sư Tử, bạn gái cậu xinh thật đấy!

- Hở? Nói xàm gì vậy!

Mặt Sư Tử nhăn lại, rồi vất chiếc giẻ lau bàn về phía cậu bạn kia, sau đó mang một bụng hiếu kỳ ra ngoài. Có cô gái nào tìm anh ư? Vô lý.

- Hmn...

Chính xác mà nói, Sư Tử hơi bất ngờ, vì người muốn tìm cậu, chính là cô gái ở trạm xe buýt ngày hôm qua.

- Cảm ơn cậu!

Cô gái kia đưa trả chiếc khăn cho Sư Tử, nhưng kỳ lạ, biểu cảm và ngữ điệu của cô ta thật vô cảm, trông chẳng có thành ý một chút nào. Sư Tử nhận lấy, rồi gượng gạo lên tiếng:

- Cậu... không cần trả cũng được...

- Tôi không thích nợ người khác!

Cô gái kia trả lời nhàn nhạt, sau đó khẽ cúi chào Sư Tử rồi rời đi. Hoàn toàn chỉ đến trả khăn cho Sư Tử mà thôi.

Sư Tử đứng đần tại chỗ, nhìn bóng lưng của người con gái kia, cũng thật trùng hợp, cô gái đó cũng học chung trường với anh. Nhưng tại sao trước đây anh chưa từng gặp qua?

...

...

Quán ăn Hoa Tử...

- Woa...

Sư Tử vừa bước về tới nhà, đã thấy khắp cửa hàng đều kín chật người. Anh quên mất, hôm nay cửa hàng của mẹ anh được khai trương.

- Mèo bông, mau vào giúp ba một tay!

Vừa nhìn thấy Sư Tử đứng ngoài cửa, ông Bạch đã với lấy chiếc tạp dề rồi vất cho Sư Tử, sau đó vội vã đi bưng đồ ăn cho khách. Sư Tử quan sát, ba anh làm nhân viên phục vụ, vừa chạy ghi món, vừa bưng đồ ăn, còn mẹ ăn là bận bịu nấu nướng trong bếp. Nhà của anh, trông rầm rộ hơn hẳn ngày thường, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác ấm áp lạ kỳ.

- Còn đứng ngẩn ra đấy, mau vào phụ ba nào!

- A... Con biết rồi!

Sư Tử lập tức hoàn hồn lại, rồi đeo tạp dề vào, giúp ba mình bưng bê đồ ăn.

- Phù~

Ông Bạch và Sư Tử cùng nằm ườn trên ghế, thở một hơi rõ dài. Nhìn hai cha con như đang soi gương vậy, bà Hoa khẽ cười:

- Hai ba con hôm nay làm rất tốt đấy, ngày mai cố gắng phát huy tiếp nha!

- Hã? Ngày mai nữa sao? Aissss... _Sư Tử nghe xong lập tức nhăn mặt thảm thiết, ông Bạch cũng lên tiếng khiến nghị:

- Em à, chân anh không đi được luôn rồi này!

- Hai người có phải đàn ông con trai không vậy? Chẳng lẽ ngày mai để một mình bà già này vừa làm đầu bếp, vừa làm phục vụ sao?

Bà Hoa cất giọng khiển trách, lập tức, ông Bạch liền đứng dậy, xoa bóp vai cho bà:

- Ây dà, ai dám làm thế với em chứ, hơn nữa, em chưa có già mà!

- Oẹ~

Ông Bạch vừa dứt lời, Sư Tử đã làm hành động nôn mửa, phản ánh lại hành động và lời nói sến súa của ông. Bà Hoa liền lên tiếng:

- Được rồi, anh lau bàn và xếp ghế lại đi, còn Sư Tử, rửa hết chén bát trong kia đi nhé!

- Hả? _Sư Tử lập tức chạy vào trong xem tình trạng chén bát, liền không cam tâm lên tiếng:

- Cái đống này một mình con sao rửa hết!!!

Ting!

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa reo lên, tức thì có một vị khách xuất hiện.

- Là cậu?

Sư Tử nhìn người này, liền nhận ra. Cũng như Sư Tử, cô gái kia cũng nhìn thấy anh, nhưng trên mặt chẳng có biểu hiện gì. Cô nhìn lướt nhìn xung quanh, ông Bạch đang cầm chổi và đồ hốt rác, bà Hoa vừa tháo tạp dề ra, liền cất giọng nhàn nhạt:

- Quán đóng cửa rồi ạ?

- Ừ đúng rồi cháu! 6 giờ là đóng------

- Không sao, cháu là bạn của Sư Tử mà, cứ gọi món đi, dì làm cho!

Ông Bạch còn đang nói dở, bà Hoa đã cột lại tạp dề rồi cười vui với cô gái. Cô gái kia khẽ quay sang nhìn Sư Tử, mặt không cảm xúc lên tiếng:

- Cháu không phải bạn cậu ấy! _Sau đó cúi đầu chào hai người kia, rồi đi ra ngoài.

- Aisss!!! Nếu đến rồi thì ở lại ăn đi! _Sư Tử bất chợt bước đến giữ tay cô gái kia, chất giọng ngang ngang tiếp tục vang lên:

- Bước vào nhưng không gọi món rồi đi ra trong ngày khai trương quán thật khó coi, sau này sao quán chúng tôi làm ăn được chứ!

- Này Sư Tử----

- Tôi xin lỗi!

Cô gái kia khẽ cúi đầu, nhưng giọng vẫn bình bình không mang một cảm xúc gì. Sau đó bình thản bước đến một chiếc bàn và ngồi xuống. Bà Hoa thấy vậy liền bước đến cười nói:

- Cháu muốn ăn gì? Hiện tại quán dì chỉ còn mỳ cay, cơm gà om, cơm trộn và canh kim chi thôi!

- Tất cả!

- Hả?

Lời của cô gái kia một lần nữa cất lên vô cùng lãnh đạm:

- Tất cả những gì còn lại trong quán của dì! _Đoạn, cô gái kia mỉm cười nhẹ:

- Hôm nay quán dì khai trương mà, phải bán hết đồ chứ!

- A...

Bà Hoa vừa ngạc nhiên, lại vừa vui mừng, trong lòng bỗng nhen lên cảm xúc nâng nâng khó tả, liền đáp:

- Được, dì sẽ đáp ứng hết! Con chờ một chút nhé!

Nói rồi bà lật đật chạy vào bếp, còn kéo theo cả chồng mình vào.

Sư Tử cũng không khác gì bà Hoa, đến giờ trong lòng vẫn thấy cả kinh. Thứ nhất, cô ấy đã gọi hết món còn lại trong quán anh. Thứ hai, cô ấy làm vậy vì vừa rồi anh nhắc đến khai trương. Nói như vậy, không phải cô ấy gọi món là vì lời của anh đấy chứ?

Sư Tử liền bước đến trước mặt cô gái, cất giọng sĩ diện:

- Cậu không cần làm thế đâu, nếu không ăn hết thì đừng gọi nhiều như vậy!

- Cậu sợ tôi không có tiền? _Giọng của cô gái kia vang lên bình bình, khiến Sư Tử có chút giật mình, sau đó hắng giọng:

- Tất nhiên... không phải rồi! Nếu cậu gọi món vì lúc nãy tôi bảo khai trương quán thì tôi không thích một chút nào!

Cô gái kia đột nhiên nhìn Sư Tử bằng ánh mắt khá phức tạp, sau đó ngữ điệu vẫn vô cảm như vậy:

- Yên tâm! Tôi đang đói!

Sư Tử lại ngây người nhìn cô gái, bất giác, anh cất tiếng:

- Cậu tên gì?

- Hmn... _Cô gái kia có chút bất ngờ nhìn anh, anh vẫn cất giọng:

- Hôm qua tôi đã nói với cậu, tôi là Bạch Sư Tử, còn cậu? Tên cậu là gì?

- Hạ Thiên Bình!

Và đây chính là thời khắc Sư Tử biết được tên của Thiên Bình, cũng chính là lúc cuộc đời của hai người bắt đầu có một sợi dây gắn kết với nhau.

Những ngày sau, ngày nào Thiên Bình cũng đến ăn tại quán nhà Sư Tử. Bà Hoa rất thích Thiên Bình, vì khi bà nhìn cô ăn, cảm giác rất hạnh phúc. Bởi vì bà chưa thấy ai ăn ngon như vậy, đó là một món quà tinh thần lớn giành cho người nấu ăn. Vì thế, lần nào bà cũng giảm giá cho cô.

Chính Sư Tử cũng thấy kinh ngạc, đúng là có câu đừng nhìn bề ngoài người khác mà phán đoán. Nhìn Thiên Bình mảnh mai như vậy, có ai biết được cô ăn rất nhiều đâu.

Vài ngày sau...

- Ô, xem ai kìa!

Thiên Bình đang trên đường về nhà, liền bị một nhóm nữ sinh chặn lại, một trong số đó cất giọng giễu cợt:

- Lâu rồi không gặp, bạn gái cũ của Thiên Yết!

...

5 giờ 55 phút...

Quán ăn Hoa Tử...

- Sao chưa thấy con bé nhỉ?

Ông Bạch đang cầm chổi quét nhà và cây hốt rác, ngồi chờ một vị khách trên chiếc ghế, ánh nhìn ngóng chờ hướng ra chiếc cửa. Bà Hoa cũng trông mong lên tiếng:

- Sắp đến giờ đóng cửa rồi, bình thường con bé đâu đến trễ đâu nhỉ! _Nói rồi bà cất lớn giọng vọng vào trong bếp:

- Hôm nay Thiên Bình không đến à Sư Tử?

- Làm sao con biết được! _Sư Tử đang rửa bát, thì nói vọng ra, ngữ điệu vô cùng cáu gắt. Thật lạ, sao hôm nay tâm trạng anh lại thấy khó chịu rạo rực kiểu gì ấy nhỉ.

- Chắc hôm nay nó không đến thật, dù sao ăn hoài một vị cũng sẽ ngán thôi mà!

Bà Hoa tự cười rồi cùng ông Bạch lau dọn bàn ghế, chính thức đóng cửa.

Ting!

Vừa nghe thấy tiếng báo hiệu, Sư Tử từ trong bếp liền chạy ào ra, mặc dù tay vẫn còn dính nhiều xà phòng. Có điều, Thiên Bình hôm nay hơi lạ, đeo nón lưỡi trai và bịt khẩu trang, giọng nói cũng hơi khàn:

- Những món như mọi khi, nhưng đem về ạ!

- Được, được, con chờ một chút!

Bà Hoa vui mừng đi nấu ăn, Thiên Bình cũng chỉ đứng yên đấy chờ đợi. Dường như cô không nhận ra sự hiện diện của Sư Tử. Trang bị kín mít như vậy, tầm nhìn bị che khuất là phải rồi. Nhưng tại sao, Sư Tử lại cảm thấy điều gì đó bất thường ở Thiên Bình.

Cô gái này đúng là rất kỳ lạ. Bình thường, nếu nhìn vào vẻ mặt và ánh mắt của Thiên Bình, không ai có thể đoán được người này đang nghĩ gì, hay tâm trạng của người này như thế nào. Nhưng khi không nhìn vào gương mặt của cô, mà chỉ nhìn vào dáng vẻ, thì đột nhiên sẽ có cảm giác như bắt trúng dòng cảm xúc của cô.

Giống như Sư Tử lúc này. Thiên Bình hình như đang trốn tránh?

...

Trở về ngôi nhà lạnh lẽo hoang vắng của mình, Thiên Bình đổ đồ ăn ra bát đĩa, sau đó bưng về phòng riêng, mặc kệ bà giúp việc.

Soạt!

Thiên Bình gỡ mũ và khẩu trang ra, gương mặt lãnh đạm nhìn chính bản thân mình trong gương. Miệng, má, trán đều có vết cào xước và bầm tím. Cô lặng lẽ bước đến tủ thuốc cá nhân, lấy những vật dụng cần thiết rồi tự sơ cứu cho bản thân. Sau đó dùng bữa trong sự cô độc.

Phải, ngày nào cũng vậy, cô luôn luôn ăn uống một mình. Bởi vì ba mẹ cô không có mặt ở nhà. Mỗi tháng, thậm chí là nhiều tháng, hai người họ mới trở về vài ngày.

Sống trong căn nhà này hoàn toàn giống như một mình một ngựa, một mình một thế giới, cô đơn hiu quạnh đến mức đáng thương.

Cô đã quên mất cảm giác trơ trọi này vào khoảng thời gian không lâu trước đây. Quãng thời gian ngắn ngủi đó, cô đã được nếm thử cảm giác có người quan tâm đến mình, có người để cô nghĩ đến, và có người... chứng minh rằng cô có tồn tại trên thế giới này.

Tuy nhiên, người đó đã đi rồi.

Cuối tuần này, người đó sẽ đi.

Lập tức, một ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu Thiên Bình. Phải, ngày đó cô sẽ đến gặp người ấy.

Vài ngày sau, Thiên Bình có đến quán ăn nhà Sư Tử như bình thường, chỉ có điều, mấy lần này, cô đều đeo khẩu trang và mua đồ ăn mang về nhà. Điều đó khiến Sư Tử có chút hiếu kỳ.

SM secondary school...

Lớp 8D...

- Ê Ngữ Hoa!

Sư Tử đột nhiên gọi tên cậu bạn hôm bữa, cậu bạn ấy nghe thấy thì thắc mắc đi đến:

- Gì thế Sư Tử?

- Cậu có biết ai tên Hạ Thiên Bình học trường mình không?

- Hả? _Ngữ Hoa mắt to mắt nhỏ nhìn Sư Tử:

- Cậu hỏi gì kỳ vậy, đó là người hôm trước tìm cậu mà!

- À ừ... _Sư Tử đột nhiên ngớ người ra, rồi cất giọng ngang ngang:

- Không phải, ý tớ là, cậu biết cậu ta học lớp nào không?

- Tất nhiên rồi, cậu ấy là người nổi tiếng mà, hot girl lớp 8B đấy! _Ngữ Hoa cất giọng tỏ vẻ tinh thông các loại tin tức, sau đó lén lén nhìn Sư Tử:

- Hôm đó tớ không nhìn kỹ, hóa ra người tìm cậu lại là hot girl Thiên Bình! Này... _Nói đến đây, vẻ mặt của Ngữ Hoa trông vô cùng gian:

- Có phải nhân lúc người ta mới chia tay, mà cậu định tán cậu ấy không? Nhìn lại, cậu cũng đẹp trai phết đấy, rất có khả năng a...

- Đừng có tào lao!

Sư Tử vất cho Ngữ Hoa ánh nhìn nửa vời, đột nhiên, anh phát hiện ra điều gì đấy:

- Cậu nói Thiên Bình mới chia tay?

...

Sân thượng...

Thiên Bình từ lúc nghỉ trưa đã bị một nhóm nữ sinh gọi đi, cô cũng chẳng có biểu hiện gì, ngoan ngoãn đi theo bọn họ.

Lúc này, Thiên Bình bị đám người kia đánh khiến cho gương mặt xinh đẹp đi sưng đỏ, đám người kia khoái chí phá cười:

- Hahaha, thích thật đấy!

- Phải, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!

- Đúng vậy, Hạ Thiên Bình...

Nói đến đây, cô gái kia vênh mặt nhìn Thiên Bình:

- Giờ Thiên Yết đi rồi, để xem ai giúp được mày!

Chát!

- Hahaha...

Chát!

- Chảy máu rồi kìa hahaha...

RẦM!

Đám con gái kia đang tính giơ bạt tay lên, thì bị tiếng động uynh tai kia làm cho giật mình. Bọn chúng hoảng hốt, khóe miệng giật giật một cách sợ hãi:

- S... Sư... Là Sư Tử của 8D?

- Sa..o... cậu ta...a... lại ở đây?

Sư Tử khẽ chau mày nhìn phía sau lũ con gái này, là hình ảnh một cô gái đang ngồi gục trên sàn nhà với mái tóc dài xõa sợi, phủ hết gương mặt bầm tím và sưng tấy do hành hung.

- Không thể tin được, lũ con gái các cậu lại côn đồ như vậy!

Sư Tử bước đến với một vẻ mặt cau có, khiến đám con gái kia nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

- Sư... Sư Tử... cậu... cậu là bạn của người này sao?

Một cô gái lắp bắp lên tiếng, trong lòng không ngừng mong câu trả lời là không, nếu không, hậu quả của bọn họ chắc chắn rất thảm.

- Không, tôi không phải bạn cậu ta...

- Phù, tạ ơn trời, cũng phải thôi, con nhỏ này là--------

Soạt!

Cô gái nọ chưa kịp nói hết câu, đột ngột lại bị Sư Tử túm lấy cổ áo, nhìn cô ta bằng gương mặt đáng sợ:

- Nhưng cậu ta là khách quen của nhà tôi!

- S... ư... ư... ặc... T...ử... ử... ặc... ặc...

Cô gái kia bị Sư Tử siết chặt cổ áo đến mức khó thở, liền đập đập vào tay anh, những đứa con gái kia liền bị dọa cho xanh mặt.

- Khụ... khụ...

Được một lúc, Sư Tử mới thả tay ra, khiến cô gái kia kho sặc sụa. Đám con gái còn lại lật đật đến đỡ người kia lên, không khỏi sợ hãi. Ngay lúc đấy, Sư Tử nhìn đám con gái kia, vẻ mặt ngạo cuồng nhìn bọn họ:

- Nói với những kẻ khác, bắt đầu từ giờ, cậu ta... _Nói rồi chỉ vào Thiên Bình, lớn tiếng :

- Là bạn của Bạch Sư Tử! Người nào đụng đến cậu ta, chính là đụng đến tôi! Kể từ giờ, nếu trên người cậu ta có thương tích, dù là nặng hay nhẹ, tôi đều sẽ tìm đám các cậu tính xổ! NGHE RÕ CHƯA?

- R... Rõ...!!!

Đám con gái kia lạc giọng đáp lại, rồi nhanh chóng bỏ chạy. Sau khi bọn kia đã đi khuất mắt, Sư Tử mới quay sang nhìn Thiên Bình:

- Hóa ra mấy ngày nay cậu đeo khẩu trang và mua đồ ăn về nhà... là vì thế này!

- Tại sao... _Thiên Bình đưa ánh mắt vô hồn nhìn Sư Tử:

- Tôi và cậu đâu phải là bạn!

Cốc!

- !!!

Thiên Bình vừa dứt lời, đã bị Sư Tử cốc một cái vào đầu, khiên cô bất giác đưa tay lên sờ vào chỗ đấy. Ngay lúc đấy, thì chất giọng ngông ngạnh của Sư Tử vang lên:

- Cậu bị điếc à? Không nghe vừa rồi tôi nói gì sao? Cậu bây giờ đã trở thành bạn của tôi!

- Tôi không muốn! _Thiên Bình nhàn nhạt đáp:

- Cảm ơn cậu, nhưng tôi không cần bạn!

Nói rồi Thiên Bình tự mình đứng lên, mệt mỏi rời đi, khiến Sư Tử ngây người trong chốc lát...

- Argggg!!! Đúng là khó ưa mà! Được rồi, không thích thì thôi! _Mất vài giây bất động, Sư Tử cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Thiên Bình mà tức tối lên tiếng:

- Tôi cũng không cần một người kỳ quái như cậu làm bạn! Lần sau cậu đừng có đến quán nhà tôi nữa! Bực mình!

Tối hôm đó...

- Thiên Bình vẫn chưa đến à? Dạo này con bé đến trễ nhỉ?

- Chúng ta chờ một chút vậy!

Bà Hoa và ông Bạch lại ngồi chờ Thiên Bình như mọi khi, chỉ có điều, Sư Tử đột nhiên từ trong chỗ ra bát bước ra.

Cạch! Tạch!

- Sư Tử, con làm gì thế?

Bà Hoa thấy Sư Tử đóng và chốt cửa lại, liền lên tiếng, ông Bạch cũng nói:

- Thiên Bình chưa đến mà!

- Đến cái gì chứ! Tới giờ đóng cửa thì đóng cửa thôi! Cậu ta không đến đâu! _Sư Tử gắt gỏng nói:

- Mà dù có đến, con cũng không cho vào!

Nhưng đúng thật, ngày hôm đó Thiên Bình không đến.

Và những ngày sau cũng không đến.

- Này, có phải con với Thiên Bình cãi nhau không?

Mấy ngày trôi qua, Thiên Bình đều không đến cửa tiệm, khiến bà Hoa không khỏi hiếu kỳ. Bà liền đến chỗ Sư Tử hỏi, Sư Tử đột nhiên lại phản ứng như lửa:

- Mẹ nói làm như con với cậu ta thân lắm không bằng! Con với cậu ta có phải là bạn đâu mà cãi nhau!

- Ơ, hai đứa không phải là bạn thì là gì? Con bé học chung trường với con mà!

- Học chung trường thì nhất thiết sẽ là bạn à! Có chết con cũng không làm bạn với cái người khó ưa đấy đâu!

Sư Tử gắt lên, rồi bỏ về phòng, khiến bà Hoa ngây người tại chỗ.

- Aisss! Phiền phức thật! Với cái tính đấy, bị người khác ghét là đúng rồi!

Sư Tử mang một bụng bực mình về phòng, càng nghĩ đến thái độ của Thiên Bình, anh càng sung huyết. Rõ ràng là anh đã giúp cô, thế mà trở mặt một cách kinh hoàng như vậy. Có điên mới thích cô ta, cái tên bạn trai gì gì đấy chắc chắn là bị điên rồi.

Cuối tuần...

- Sư Tử, đi mua đồ cho mẹ đi!

Sư Tử chán nản, đến ngày cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, lại còn bị bắt đi mua đồ. Mặc dù ngoài mặt thái độ vậy thôi, nhưng anh vẫn phải lết xác đi, nếu không muốn bị mẫu thân nương nương nướng chín.

- Ồ, có phải là Bạch Sư Tử của trường SM không ta?

Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi được vài bước, Sư Tử đã bị một nhóm người bao vây. Đây không phải học sinh trường anh, càng không giống như bằng tuổi. Bộ đồng phục này... là của trường cao trung Zodiac? Nhận ra, Sư Tử liền cười khẩy:

- Bất ngờ thật, đàn anh cấp ba lại biết tên của tôi đấy!

- Cũng không khó khăn gì, là mày dám đánh em trai tao thôi!

Một tên cũng bắt chước lại điệu cười của Sư Tử, sau đấy hất mặt ra hiệu:

- Đi mau!

...

" Thiên Bình, làm ơn, đừng làm phiền tôi!"

Lời nói cay nghiệt đấy cứ vang lên trong đầu Thiên Bình. Tất cả, từ sắc mặt, ánh mắt đến ngữ điệu của Thiên Yết khi nói ra câu này, Thiên Bình đều nhớ rõ, khiến cô có cảm giác như mình bị anh đâm đi đâm lại nhiều nhát dao vào người vậy.

Hôm nay là ngày Thiên Yết lên máy bay đi Canada, cô đã tự hy vọng rằng nếu đến gặp anh, cô có thể níu kéo được. Nhưng rốt cuộc, nó càng khiến cô bị tổn thương hơn.

Cũng chỉ là đi du học thôi mà, Canada cách Horoscope có 4 múi giờ chứ nhiêu, tại sao anh phải dứt khoát như thế? Cô cũng muốn đi Canada cùng anh.

- Haha...

Chợt, Thiên Bình nấc lên vài tiếng cười nhạt, cô cần cố gắng vậy sao? Cô có đi Canada thì chắc gì có thể quay lại được với Thiên Yết. Dừng lại đi Thiên Bình, đừng u mê mù quáng nữa, hãy chấm dứt hết đi.

Phịch!

- Hộc... hộc...

Đột nhiên, Thiên Bình nghe thấy tiếng một người ngã xuống, liền quay sang và ngay con ngõ bên tay phải con đường cô đi, là hình ảnh một người con trai đang ngồi thở gấp, cả người đều mang thương tích.

- Sư Tử?

Phải, người đó chính là Sư Tử, nhưng tại sao cậu ta lại thành ra bộ dạng này?

Sư Tử nhìn thấy Thiên Bình, trong đáy mắt ánh lên một tia ngạc nhiên, nhưng sau đó lại quay đi, ráng gượng mình đứng dậy nhưng lại không đủ sức.

- Này, cậu bị gì vậy?

Thiên Bình theo phản xạ chạy đến, định chạm vào người Sư Tử thì bị anh hất tay ra, dù bị thương nhưng vẫn cất giọng ngang ngược:

- Tôi không cần cậu nhiều chuyện, tránh ra đi!

- ...

Thiên Bình có chút ngạc nhiên, trên gương mặt cô biểu hiện rất rõ biểu cảm ấy. Cái này... chẳng phải là giận dỗi sao? Vì chuyện hôm trên sân thượng?

- Tôi không thích nợ người khác!

Thiên Bình cất giọng nhàn nhạt, rồi dìu Sư Tử lên, nhưng Sư Tử lại khoát tay ra:

- Mặc kệ cậu! Đó không phải chuyện của tôi!

- Tôi xin lỗi!

- Hả? _Sư Tử còn đang đần người ra, thì chất giọng nhàn nhạt của Thiên Bình lại vang lên:

- Chuyện hôm đó, tôi xin lỗi!

Sau đó, Sư Tử cũng không có phản kháng gì. Anh có thể thấy rõ Thiên Bình đang nghiêm túc giúp anh đi vững, mặc dù vóc dáng nhỏ bé và sức lực yếu.

- Đừng để mẹ tôi biết chuyện này!

Đoạn, Sư Tử cất tiếng, sau đó nhận được ánh mắt nửa vời của Thiên Bình, mặt cậu bầm dập thế kia mà bảo không để mẹ mình biết, mơ chắc.

- Ý tôi là vết thương sau lưng!

Dường như đọc ra suy nghĩ của Thiên Bình, Sư Tử đành hắng giọng. Theo phản xạ, Thiên Bình nhìn ra sau lưng Sư Tử thì giật mình, có một đường rạch ngắn, nhưng máu chảy ra không ít.

Giờ chỉ có hai cách, một là đi bệnh viện, hai là đi tiệm thuốc. Nhưng nếu đi đến hai nơi ấy, chắc chắn sẽ phải để lại thông tin liên lạc với người nhà, mẹ Sư Tử chắc chắn sẽ biết.

Vết thương này, chắc chắn phải được băng bó cẩn thận.

- Đến nhà tôi đi!

- Hả?

Chẳng đợi Sư Tử phản ứng, Thiên Bình đã đón taxi và đến thẳng nhà cô. Thiên Bình phải nhờ đến bà giúp việc để đưa Sư Tử vào trong nhà, sau đó nhờ bà băng bó. Giúp việc của nhà Thiên Bình có rất nhiều kỹ năng, mà kỹ năng sơ cứu chắc chắn không thiếu.

Sư Tử ngồi yên cho bà giúp việc nhà Thiên Bình sơ cứu các vết thương, trong lòng không khỏi cảm thán nhìn xung quanh.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, nhà Thiên Bình lại lớn như vậy, hơn nữa còn có người giúp việc và bảo vệ ngoài cổng. Đúng chất một tiểu thư quyền quý. Thế mà tại sao đi học lại để đám oắt kia bắt nạt nhỉ? Con người này quả thật có nhiều điểm khiến người khác không thể nào hình dung nổi.

Sau khi được băng bó xong, Sư Tử được Thiên Bình mời nước trái cây. Anh nhận lấy, không kiềm được mà lên tiếng:

- Nhà cậu giàu thế này, hèn gì ngày nào cũng có tiền đến ăn quán của tôi!

- ...

Thiên Bình không nói gì, Sư Tử lại lên tiếng đầy ngưỡng mộ:

- Không biết ba mẹ tôi kiếm tiền đến khi nào mới đủ xây một căn nhà như này nhỉ? _Sau đó nhìn Thiên Bình:

- Tôi ngưỡng mộ gia đình cậu thật đấy!

- Tôi mới là người ngưỡng mộ gia đình cậu!

- Hả?

Sư Tử rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên, sau đó chau mày thắc mắc:

- Tại sao chứ? Gia đình tôi có gì mà một tiểu thư như cậu ngưỡng mộ?

- Cậu không thấy ngôi nhà này có gì bất thường à? _Giọng của Thiên Bình trầm nhạt, Sư Tử ngó ngàng xung quanh, rồi chẹp miệng:

- Ngoài việc quá lớn ra thì có gì bất thường đâu? Chậc, nhưng mà trông nó rộng lớn quá mức, cứ thấy vắng lặng kiểu gì ấy! _Nói rồi Sư Tử mới thắc mắc:

- Ủa mà ba mẹ cậu đâu? Chủ nhật mà họ cũng đi làm à?

- Đó chính là lý do tôi ngưỡng mộ gia đình cậu!

Lúc này, ngữ điệu của Thiên Bình nghe thật hiu quạnh. Sư Tử chợt cảm thấy một bầu không khí cô đơn đang bao trùm nơi này. Anh lại nhìn xung quanh ngôi nhà một lần nữa, đúng là rất cô độc. Ngoài anh, Thiên Bình và bà giúp việc ở trong bếp ra, thì không có một ai khác, cũng chẳng có thanh âm gì khác.

- Sư Tử...

Đột nhiên, Thiên Bình cất giọng lãnh đạm, sau đó đưa ánh mắt vô hồn đầy thương tâm nhìn anh:

- Cậu làm bạn tôi được chứ?

- Hả?

- Nếu là bạn, thì sẽ lắng nghe tôi tâm sự phải không?

Căn phòng bỗng im ắng thất thường, mọi thứ như bị đóng băng lại, chỉ còn ánh mắt đối diện trực tiếp của Thiên Bình và Sư Tử.

- Được, tôi sẽ làm bạn của cậu!

Sư Tử ngông ngáo đáp, vô thức, khóe môi Thiên Bình cong lên, một nụ cười mệt mỏi nhưng vương vấn một chút thanh bình.

Chính ngày hôm đó, Sư Tử và Thiên Bình chính thức là bạn.

Ngày hôm đó, Thiên Bình đang trên đường đi học về, thấy quán ăn Hàn quốc mới khai trương, kèm theo chiếc bụng đói, cô đã bước vào đó. Không ngờ lại chính là quán ăn của Sư Tử.

Ngày nào cô cũng đến đấy ăn, một phần là vì đồ ăn, còn lại, chính là tình cảm của gia đình Sư Tử. Ba mẹ Sư Tử luôn đối xử thắm thiết với nhau, không những vậy, cậu con trai của họ cũng rất biết nghe lời, mặc dù nhìn thì chẳng có vẻ vậy. Nhìn cảnh nói chuyện và làm việc cùng nhau của ba người họ, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng lại rất hạnh phúc. Nó thật sự khiến cô ganh tỵ.

Nhưng vì hôm đấy trên sân thượng, Sư Tử nói cô không cần đến quán của anh, nên cô đã không đến. Mặc dù ngày nào đi ngang qua, cũng nán lại một chút.

Thiên Bình không phải không muốn làm bạn với Sư Tử, mà vì cô không muốn làm tổn thương người khác, cũng không muốn có cảm giác mất đi một người bạn. Giống Thiên Yết.

Nhưng cô thực không quên được những cảnh gia đình hạnh phúc của dì Hoa, chú Bạch và Sư Tử. Và cũng không quên được câu nói "Cậu là bạn tôi" của Sư Tử.

Đối với những người không có sự quan tâm từ gia đình, không có bạn bè và vừa trải qua một chuyện đau lòng như Thiên Bình, thì những thứ đó quả thật quý giá.

Cô không muốn đánh mất cơ hội được thấy những điều đó một lần nữa, vì thế, khi thấy Sư Tử bị thương, cô đã chạy đến giúp anh.

...

...

Quán ăn Hoa Tử...

- A, con đến rồi, Thiên Bình!

Bà Hoa Tử vừa thấy Thiên Bình bước đến, liền vui mừng khôn xiết. Bước sau Thiên Bình là Sư Tử, Sư Tử vừa có mặt, bà Hoa và ông Bạch đã hoảng hồn.

- Sư Tử, cái thằng này lại đi đánh nhau đấy à?!

- Mặt thế này là sao hả con?!

Thấy ba mẹ mình sốt sắng quá mức, Sư Tử liền né hai người ra:

- Aisss! Tự nhiên có mấy thằng gây sự với con thôi! Với lại cũng đâu có gì nghiêm trọng đâu, ba mẹ đừng rối rít quá!

- Thằng dở hâm nào vậy? Con còn nhớ mặt nó không? Để ba đi xử lý nó! Mới tý tuổi mà đã đánh nhau!

- Không cần phiền đến ba, tự tay con đã xử lý nó rồi, ba yên tâm!

- Còn tự hào nữa à?

- Khì...

Đột nhiên, Thiên Bình bật cười, nhìn ba người họ xoắn quýt lên, thật là buồn cười. Ông bà Bạch chợt nhớ ra có Thiên Bình ở đây, liền lật đật đi làm đồ ăn:

- Quên mất, Thiên Bình chờ dì một chút nhé!

- Lâu rồi con mới đến, hôm nay con muốn ăn gì, dì Hoa sẽ làm hết cho con!

Nhìn dì Hoa và chú Bạch nhiệt tình tiếp đãi cô như vậy, Thiên Bình không khỏi cảm kích:

- Như mọi khi, nhưng mà... mọi người ăn cùng con được không ạ?

- Hả?

Ngay lập tức, ông bà Bạch đều đứng hình, nhất thời không có phản ứng gì vì ngạc nhiên. Thấy vậy, Sư Tử liền lên tiếng:

- Có người mời ăn tất nhiên là đồng ý rồi! _Nói rồi, Sư Tử bước đến khoác vai Thiên Bình, giọng nói có phần nghiêm túc:

- Là người một nhà cả, cậu khách sáo làm gì!

- Đúng, đúng, đều là người một nhà cả! _Bà Hoa lập tức phản ứng, ông Bạch cũng nhăn mặt cười phúc hậu:

- Được, hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc!

Sau đó, ông quay sang nhìn con trai mình với điệu cười đểu:

- Ây da, tự dưng hôm nay mèo bông của ba nói chuyện có lý ghê ta!

- Mèo bông?

Sư Tử còn chưa kịp phản ứng, Thiên Bình đã cất lời... có vẻ như cô nàng rất bất ngờ với cái tên này. Không nhìn ra vẻ mặt của Sư Tử, ông Bạch gật đầu:

- Phải, mèo bông là tên chú hay gọi Sư Tử, con cũng có thể gọi nó như vậy!

- Ba!!!! Đừng có nói tào lao nữa, mau vào phụ mẹ đi!!!!

Sư Tử lập tức đẩy ba mình đi xa, phản ứng vô cùng mãnh liệt. Đến khi anh quay lại, thì đã thấy vẻ mặt khá nham hiểm của Thiên Bình, khóe môi cô cong lên:

- Mèo bông!

- Yahhhh!!! Mèo bông cái rắm! Đừng bao giờ gọi tôi bằng cái tên đấy!!! _Như cái tên, Sư Tử lập tức xù lông.

- Mèo bông!

- Yah! Cậu không hiểu tiếng người à?

- Mèo bông!

- Im ngay! Im ngay! Im ngay!

Bla... bla... bla...

Hóa ra, đây chính là nguồn gốc của cái tên huyền thoại của chàng soái ca Bạch mèo bông... a nhầm, Bạch Sư Tử haha!

------------ End -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play