Thân ảnh Lạc Viêm Chi lại lơ lửng trong không trung một lần nữa, thế nhưng lần này bị một lực hút cực lớn hút đi. Cậu chỉ kịp nhìn thấy hình dáng nhỏ bé yếu ớt đang cúi đầu của Bạch Cẩm Thành, dù rằng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm vẫn có thể đoán được rằng hắn đang cảm thấy như thế nào.
Càng biết được như vậy cậu lại càng khó chịu, trái tim nhẹ nhàng run rẩy với mong muốn được ôm người vào lòng mà an ủi. Có điều điều kiện hiện tại không cho phép cậu suy nghĩ quá nhiều, chỉ trong phút chốc cơn đau rút đi, cơ thể lại trở về với trọng lực ban đầu.
Lạc Viêm Chi choàng tỉnh dậy, phát hiện bầu trời bên ngoài đang dần hửng sáng. Ánh nắng ban mai còn lấp ló đằng sau những đám mây trắng, chỉ có vài tia là xuyên qua mà rải xuống nơi đây. Không biết đã bao lâu rồi cậu mới lại đờ đẫn ngắm nhìn thiên nhiên như thế này.
Giờ này vẫn chưa có ai tỉnh lại, thế nên trong không khí vẫn còn nhiễm hương vị tươi mới của tự nhiên.
Lạc Viêm Chi thở dài hít sâu một hơi, tiếp đó lại nhìn sang gương mặt tuấn mỹ của Bạch Cẩm Thành. Hắn đã không còn cái dáng vẻ gầy yếu cô độc kia nữa, sắc mặt tuy hơi trắng nhưng khoé môi đã có tí hồng hào. Điều này báo hiệu rằng cơ thể Bạch Cẩm Thành đang dần hồi phục.
"Bé con, em phải nhanh tỉnh lại." Cậu nhẹ giọng than thở, bàn tay xoa nhẹ lên sườn mặt hắn.
Nói đoạn Lạc Viêm Chi đứng dây, bấy giờ cậu mới kịp ý thức được tư thế hôm qua của bản thân tai hại ra sao. Cổ còn đỡ, cơ mà phần lưng của cậu do ngồi một tư thế quá lâu mà đã không thể xoay được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT