Vòng tay rắn chắc khoẻ mạnh ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Lạc Viêm Chi khiến cậu có cảm giác áp bách. Trên vai đột nhiên nặng xuống, đầu của Bạch Cẩm Thành gác lên đó rồi nhẹ nhàng cọ cọ.
Bây giờ Bạch Cẩm Thành đã cao hơn cậu cả một cái đầu, không thể tin nổi đây là đứa bé yếu ớt lúc trước. Có điều mức độ bám người lại tăng thêm rất nhiều bậc, hơn nữa càng ngày càng lớn gan.
Lạc Viêm Chi vỗ vỗ lên cái đầu không ngừng làm nũng, muốn đẩy hắn ra.
"Cũng không còn nhỏ nữa, sao lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp không ra thể thống như vậy."
Có điều cậu càng đẩy thì hắn lại càng siết chặt hơn, khẽ nhếch môi cười nói, "Em là người thân thiết nhất với anh, ôm thế này thì làm sao?"
"Giờ cái gì cũng dám nói, bé con trầm mặc im lặng kia đâu mất rồi?" Lạc Viêm Chi bất đắc dĩ thở dài, tại sao càng nuôi lại càng bám dính thế này?
"Em vẫn là bé con mà." Bạch Cẩm Thành rất tự nhiên dùng tay cuốn lấy ngón tay của cậu đùa nghịch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play