Liễu Bình tiến lên nhận lấy bảng hiệu, ôm nó ra ngoài cửa, treo ở phía trên

chính giữa cửa lớn lần nữa.

Sau đó hắn đóng cửa lại.

Liễu Bình nói: “Tới, chúng ta lại giao thủ, ta có vài ý tưởng cần tiếp tục mài

giũa."

"Được, không thành vấn đề."

Sơ Vân Thường nói.

Hai người trở lại trong quán, lại so đấu lần nữa.

Chỉ chốc lát sau.

Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.

Liễu Bình đành dừng lại, đi ra ngoài mở cửa.

Chỉ thấy mười mấy tên võ sư đang đứng ở cửa.

"Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Các ngươi đã bị Võ Minh xoá tên, không thể treo bảng hiệu lưu phái nữa."

Một người nói.

"Chúng ta cũng là người tập võ."

Sơ Vân Thường nói.

"Nhưng các ngươi không thuộc về Võ Minh, cho nên không thể dùng bảng hiệu

võ đạo."

Một người khác nói.

Liễu Bình nói: “Chẳng lẽ trừ Võ Minh ra, không còn kẻ nào được tập võ?"

Mọi người khựng lại.

"Cũng không phải, nhưng võ quán thiên hạ đều do Võ Minh quản lý."

Lại có một người trầm giọng mà nói.

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó rút đao nhẹ nhàng vung lên.

Phía dưới bảng hiệu kia lập tức có thêm hai chữ nhỏ: “Cửu U."

Hắn thu đao, mở miệng nói: “Từ nay về sau, chúng ta thật sự không thuộc về

Võ Minh, nhưng chúng ta thuộc về Cửu U."

"Cửu U?"

Mọi người cùng kêu lên.

ổ ẳ ấ

"Đúng vậy, nó là một tổ chức võ giả bình đẳng với Võ Minh, tất cả sự vụ nội bộ

không bị người ngoài quản lý –– Tất nhiên Võ Minh các ngươi cũng không

quản được chuyện của “Cửu U chúng ta."

Liễu Bình nói.

Mọi người nhất thời có chút thấp thỏm.

Nói như vậy có vẻ không thành vấn đề, dù sao có tổ chức như Võ Minh tồn tại

thì dựa vào cái gì không thể có tổ chức tương tự khác? Nhung -- “Vạn Giới chi

Giới chỉ có một cơ cấu vũ lực, đó là Võ Minh, nó quyết định tất cả mọi chuyện

của thế giới này."

Một võ sư mở miệng nói.

"Cửu U không quyết định tất cả mọi chuyện trên thế giới, chỉ quyết định nó nên

sống cuộc sống của bản thân như thế nào,"

Liễu Bình nói, “Trở về truyền lại một câu cho người nắm quyền nhà các ngươi -

-”.

Hắn bình tĩnh nói: “Ta Liễu Bình là Cửu U chi chủ, sau đó..."

"Nếu Võ Minh muốn khi dễ Cửu U chúng ta, vậy chuẩn bị sẵn sàng chết hết đi."

“Chúng ta cần báo cáo về chuyện của ngươi,."

Một võ sư nói.

"Đi đi."

Liễu Bình nói.

Chúng võ sư quay đầu lại liền đi.

Một người trong đó không kìm được mà quay đầu lại hỏi: “Ngươi thật sự cảm

thấy một mình mình có thể đối phó toàn bộ thế giới?”.

"Ta không dám tự cao tự đại, nhưng cũng xin các ngươi quý trọng sinh mệnh

của mình."

Liễu Bình nói.

Người nọ còn muốn nói gì thì bỗng nhìn xuyên qua cánh cổng võ quán, trông

thấy có mấy nghìn cái đầu người xếp thành ngọn núi nhỏ trong định viện, nhất

thời quên mất mình muốn nói gì.

Hắn ta quay đầu, yên lặng rời đi cùng các võ sư khác.

Liễu Bình đứng ở cửa sau võ quán, chợt thấy sau lưng có người nắm lấy tay

mình.

Sơ Vân Thường nhẹ nhàng nói: “Lý Triều Quang là minh chủ của Võ Minh,

ngày hôm qua bị mất mặt như vậy nên nhất định sẽ không để yên chuyện này."

"Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền."

Liễu Bình nói.

Hắn lại lần nữa nhìn về phía hư không.

ấ ắ ắ

Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ không ngừng lập loè, hình như đang nhắc nhở hắn

chú ý: “Cách thời gian triều Ác Mộng tiếp theo bùng nổ còn ba ngày!"

Liễu Bình rơi vào trầm tư.

Hắn sưu hồn của mấy ngàn võ sĩ, đã biết qua mỗi một đoạn thời gian thế giới

này sẽ bùng nổ triều Ác Mộng.- - Thông thường chuyện như vậy do Võ Minh đi

ứng phó.

Nhưng hắn lại có được một ít ký ức từ những võ sư của gia tộc Vinh Quang.

Chẳng qua triều Ác Mộng là một ít gọn sóng rất nhỏ, cũng không thật sự tạo

thành tại họa quá lớn.

Nó bị gia tộc Vinh Quang dùng để diệt trừ dị kỷ, ổn định cục diện thống trị.

Nhưng hiện tại, danh sách của hắn lại đưa ra nhắc nhở.

Chẳng lẽ lần này là thật? Liễu Bình lại nhìn thoáng qua hàng chữ nhỏ kia.

Đúng rồi.

Nếu không có triệu Ác Mộng, mà đám võ sư chỉ có thể lợi dụng sức mạnh Linh

một cách thô thiển –– Nếu thế giới là như vậy thì hắn cần gì phải đến? Hắn quá

khứ để lại một đoạn lịch sử trống ở chỗ này, nhất định là vì đoạn lịch sử này có

giấu sự kiện trọng đại nào đó.

Ví dụ như -- Triều Ác Mộng đột kích!

"Có lẽ hiện giờ không có việc gì, chúng ta trở về tiếp tục so chiêu."

Liễu Bình nói.

"Được."

Sơ Vân Thường nói.

Hai người đóng cửa lại rồi trở vào võ quán, bắt đầu luận bàn lần nữa.

Sau khi tỷ thí mấy chục chiêu, Sơ Vân Thường đột nhiên nói: “Ta phải dùng sức

mạnh Linh."

"Tới đi."

Liễu Bình nói.

Phía sau Sơ Vân Thường bỗng hiện ra từng luồng hồng mang, hóa thành quyền

vũ, không ngừng đánh lên trên người Liễu Bình.

Liễu Bình lù lù bất động, đôi tay như tàn ảnh đánh đuổi tất cả quyền ảnh đi, sau

đó song quyền nhẹ nhàng đẩy một cái đã hất Sơ Vân Thường bay ra ngoài.

Sơ Vân Thường xoay người ngay trên không trung, bình yên dùng cách đó hơn

mấy chục mét.

"Thật lợi hại, vậy mà cũng tiếp được."

Nàng cảm khái nói.

"Vân Thường, linh kỹ của ngươi là gia truyền sao?"



Liễu Bình hỏi.

"Không, là do ta tự cân nhắc ra."

Sơ Vân Thường nói.

"Không phải nhà các ngươi kế thừa truyền thừa võ học Huyết Tâm Lưu Phái

sao?"

Liễu Bình kỳ quái nói.

Sơ Vân Thường ngượng ngùng cười nói: “Năm đó phụ thân ta đã đi rất sớm, ta

không học được thứ gì, chỉ có linh luôn đi theo ta trong quá trình trưởng thành."

"Nhà các ngươi không có truyền lại bất cứ điển tịch võ học nào hay sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Thật ra cũng có..."

Sơ Vân Thường đi đến một bên, lấy ra một quyển sách từ trong ngăn tủ rồi đưa

cho Liễu Bình.

Liễu Bình vừa thấy, chỉ thấy trên bìa sách có viết một hàng chữ: “Võ học chân

truyền của Huyết Tâm Lưu Phái."

Liễu Bình lập tức nghiêm túc lên, đưa hai tay nhận lấy quyển sách, nghiêm túc

hỏi: “Đây chính là võ học gia truyền của ngươi, ngươi thật sự cho ta xem?"

"Xem đi."

Sơ Vân Thường nói.

Liễu Bình đặt bí kíp lên bàn, đi rửa sạch tay rồi đốt hương, lúc này mới ngồi

xuống trước bàn lần nữa.

Hắn mở bí kíp ra, chỉ thấy trên đó có viết: “Nữ nhi:"

"Cái tên Huyết Tâm Lưu Phái này không tồi đúng không, vi phụ đã cân nhắc

thật lâu mới nghĩ ra được."

"Vi phụ là một nông dân chỉ biết trồng trọt, có được Linh là một chuyện cực kỳ

khó được, vì cơ duyên này, vi phụ còn bị chó cắn."

"Bởi vì chưa từng học võ, cho nên sau khi có được Linh thì cái gì cũng phải tự

mình mài mò."

"Ta nghe người ta nói, luyện võ thì phải đi tìm một cây đại thụ rồi đánh vào nó

thật nhiều lần, sau đó chậm rãi cảm ngộ ra quyền là như thế nào."

"Nữ nhi, con phải thử nhiều vào."

"Quang tổng diệu tổ đành dựa hết vào con."

"–– Phụ thân đang bệnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play