Hoà đàm diễn ra ở Hưng Thịnh trấn giữa Đột Quyết cùng Đại Càn. Vì bảo
đảm hoà bình, quân đội hai bên đều tiến đến phong tỏa trước, đem Hưng
Thịnh trấn phân làm hai, giống như trận địa sẵn sàng đón địch.
Lý Tri Mân làm chủ soái, ở hậu phương trấn thủ, cũng không tham gia hòa đàm nhưng tin tức vẫn có người đem đến cho hắn mỗi ngày.
Công Tôn Ngạc tựa hồ cũng không sốt ruột, Đột Quyết bên kia tuy rằng nóng
lòng cầu hòa, lại vẫn đưa ra rất nhiều điều kiện không thể tưởng tượng
được, thậm chí rõ ràng Đại Càn chiến thắng nhưng bọn họ vẫn chẳng biết
xấu hổ mà yêu cầu Đại Càn ban cho càng nhiều dê bò, tơ lụa, vàng bạc,
đất đai.
Công Tôn Ngạc cũng không chút hoang mang, đưa ra điều
kiện tiến cống, cắt đất, con trai của Khả Hãn phải vào kinh để làm con
tin, bồi thường bạc. Hai bên ra điều kiện đến khí thế hừng hực, mỗi một
điều khoản đều moi móc tranh giành…… Sứ thần nghị hòa cuối cùng quay ra
tranh chấp chửi rủa, hai nước nghị hòa cuối cùng biến thành một trò khôi hài.
“Công Tôn tiên sinh đến tột cùng là có ý gì?” Tống Triêm
nhìn bản ghi chép nghị hòa mỗi ngày, cũng hơi có chút khó hiểu: “Người
Đột Quyết xảo trá đa đoan, hiện giờ cầu hòa chẳng qua vì muốn có thêm
thời gian thở dốc, sợ là chưa chắc đã thiệt tình muốn hàng. Công Tôn
Ngạc, rốt cuộc có phải thật sự vì công chúa mà đến làm việc không.”
Ngày xưa, vào lúc này, Lý Tri Mân đều sẽ cùng Tống Triêm tán gẫu một chút,
nhưng mà một ngày nay hắn lại có chút hồn vía lên mây, cầm một quyển
sách lật xem, nhàn nhạt nói: “Quản bọn họ làm gì.”
Gió thu đã
thổi, mắt thấy trời sắp giá rét, Tống Triêm phân tích nói: “Người Đột
Quyết hẳn là so với chúng ta càng sốt ruột hơn, một trận đã chết nhiều
tráng niên như thế, mùa đông cũng sắp tới, nếu tiếp tục thế này thì còn
có thể làm gì chứ.”
Trong thư phòng không có tiếng trả lời, phảng phất chỉ có một mình Tống Triêm quan tâm cuộc hòa đàm này. Ông ta nhìn
Lý Tri Mân đang chậm rì rì lật sách, bộ dạng thanh thản vô cùng, lại
nhìn thoáng qua Triệu Phác Chân ở một bên pha trà nhưng bộ dáng rõ ràng
đã như đi vào cõi thần tiên thì có chút bất đắc dĩ, ho nhẹ để hai chủ tớ đang thất thần này chú ý: “Nha đầu suy nghĩ cái gì thế? Hoà đàm kết
thúc chúng ta có thể hồi kinh rồi.”
Triệu Phác Chân lấy lại tinh
thần, nhìn Lý Tri Mân, hắn vẫn rũ mắt đọc sách, hiển nhiên đối với việc
bọn họ nói cái gì cũng đều không thèm để ý, nên nàng liền lớn mật hỏi
Tống Triêm: “Ta nghĩ, mấy ngày trước nghe được Thượng Quan công tử nói
mẫu thân hắn vì gặp sơn phỉ mới chết sao?”
Tống Triêm ngẩn ra,
nhớ lại rồi nói: “Không sai, đúng là có việc này. Thượng Quan phu nhân
năm đó chính là đích nữ của thế tộc cao họ Lư, tài danh truyền xa, sau
lại gả thấp cho Thượng Quan gia, tới kinh thành mới biết được nàng dung
mạo cũng như tiên nhân giống nhau, thập phần không giống bình thường.
Năm đó nàng tựa hồ là mang theo nữ nhi còn trong tã lót về nhà mẹ đẻ ở
Hà Tây tĩnh dưỡng, không nghĩ tới gặp phải bát vương chi loạn. Trêи
đường gặp phải lưu phỉ đông đảo, tuy có gia đinh hộ vệ nhưng vẫn bị sơn
phỉ đánh giết. Trong lúc khẩn cấp, nàng vì bảo hộ nữ nhi nên lệnh cho
nhũ mẫu đem nữ nhi của mình mang đi còn nàng dẫn dụ đạo tặc. Để tránh bị nhục nên nàng ta đã thả người nhảy xuống vách núi, thi cốt không còn,
lúc tin tức đến thì Thượng Quan gia cùng Lư gia đều thập phần bi thống,
liên hợp dâng tấu, thỉnh biển trinh tiết cho nàng. Lúc đó Thánh Hậu mới
vừa thoái vị, việc nữ tử xuất đầu lộ diện đọc sách, tham gia vào chính
sự vẫn còn thịnh, mà triều đình đại khái lo lắng sẽ dưỡng ra thêm một nữ tử loạn chính nữa nên mạnh mẽ khởi xướng nữ đức, lại lấy Thượng Quan
phu nhân làm điển hình hiền thê lương mẫu, cũng ban biển treo, lại ban
đền thờ trinh tiết, thưởng ruộng đất, còn phong thưởng cho Thượng Quan
gia cùng Lư gia. Mỗi bên đều được thưởng thêm mấy danh ngạch chức vụ,
còn phong tước vị cho con trai con gái của Thượng Quan phu nhân, được
hưởng bổng lộ. Triều đình lúc ấy mượn cơ hội đem tấm gương hiền huệ
trinh liệt nữ đức của bà ta tuyên dương bốn phía, sau đó ta nhớ rõ triều đình cũng một hơi phong rất nhiều trinh tiết phụ nhân, còn ra một cuốn 《 trinh nữ truyện 》, Thượng Quan phu nhân Lư thị chính là người đứng đầu
danh sách, bây đi hẳn là vẫn tìm được cuốn đó……”
Triệu Phác Chân
ngơ ngác nói: “Thi cốt không còn sao? Nghĩa là không ai xác định bà ta
đã rơi xuống vách núi và đã chết thật hay chưa đúng không? Vậy nếu bà ta ta chưa chết thì làm sao giờ?”
Tống Triêm cười nói: “Thời cuộc
này ngươi còn không biết đâu. Khắp nơi rất loạn, một phụ nhân nhu nhược
như nàng lăn xuống vách núi, kể cả không chết cũng bị trọng thương, hoặc lại rơi vào tay sơn phỉ, hoặc lưu lạc nơi sơn dã hoang vu, nào còn cơ
hội sống chứ?”
Triệu Phác Chân nói: “Vậy giả sử…… Giả sử có người cố tình cứu bà ta, còn hộ tống bà ta về kinh thì sao? Biển triều đình
đã ban…… Có thể rút về không?”
Tống Triêm cười: “Sách sử chúng ta cũng đã đọc qua, trọng thần triều đình bị bệnh nặng, thiên tử sẽ không
thăm bệnh bởi vì một khi đến thăm thì sau đó kể cả người kia không
chết…… Cũng như đã chết. Huống chi đây chỉ là một phụ nhân? Biển đã
treo, lại là Thượng Quan gia cùng Lư gia liên hợp thỉnh phong thưởng,
hiện tại người không chết, các ngươi cũng chưa xác nhận người đã chết
hay chưa thì vì sao còn dám thỉnh tấu phong biển trinh tiết? Đây chẳng
phải tội khi quân sao? Lư gia cùng Thượng Quan gia đều không phải nhà
nhỏ, tự nhiên biết điều này, kể cả nàng kia còn sống thì hơn phân nửa là phải thay đổi tên họ, dưỡng ở thôn trang xa xôi. Nhưng đây cũng chỉ là
lời nói, Lúc ấy chiến loạn, một phụ nhân thế gia sống trong nhung lụa,
còn xinh đẹp mỹ mạo thì đúng là không có đường sống.”
Trong đầu
Triệu Phác Chân lóe lên một tia chớp, khiến mọi thứ sáng choang, thì ra
là thế! Những chỗ ngày đó không nghĩ ra thì bây giờ đều đã thông! Vì sao Lư gia cùng Thượng Quan gia lại không chịu tiếp nhận thân nhân đại nạn
không chết của mình. Bởi vì bọn họ sợ gánh vác tội khi quân! Bọn họ đã
hưởng thụ chỗ tốt lớn lao nhờ cái chết của bà ta nên tất nhiên luyến
tiếc nhổ ra! Ứng phu nhân ôm hận rời bỏ con cái, độc thân đi xa, gả cho
Ứng Khâm, lại đối với nữ nhi tuổi nhỏ của mình áy náy khó an, yên lặng
quan tâm. Khó trách Thượng Quan gia giúp đỡ Thái Tử, Ứng Khâm cũng đầu
nhập vào Thái Tử, mà một khi Thượng Quan tiểu thư không được phong Thái
Tử Phi thì Ứng phu nhân lập tức mang theo Ứng Vô Cữu vào kinh cầu hôn.
Bà ấy nhất định là muốn đem nữ nhi kéo đến dưới cánh chim của mình! Thử
hỏi thiên hạ này còn có bà bà nào sánh được mẫu thân ruột thịt, sẽ bao
dung và che chở con mình chứ? Nếu không tính đến những cái khác thì
Thượng Quan tiểu thư gả cho Ứng Vô Cữu nhất định là viên mãn thuận lợi
cả đời! Khó trách Ứng phu nhân lại chú ý việc của Thượng Quan công tử
đến vậy, thậm chí nguyện ý ra tay trợ Tần Vương, còn đưa ra cái điều
kiện có cũng như không. Bà ấy rõ ràng là vì bảo hộ nhi tử của mình a! Vô luận lúc ấy bọn họ có đến thuyết phục hay không thì Ứng tiết độ sứ đều
sẽ xuất binh giúp đỡ Tần Vương!
Đầu óc nàng lộn xộn, trong chốc
lát tràn ngập đồng tình với Ứng phu nhân, trong chốc lát lại ẩn ẩn có
chút hâm mộ Thượng Quan Quân. Nàng ta mà biết mẹ đẻ vẫn yên lặng mà quan tâm mình thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Thiên chi kiều nữ, thật là may
mắn! Thượng Quan công tử biết Ứng phu nhân là mẹ đẻ hắn không? Hẳn là
không biết, nhưng Thượng Quan Khiêm hẳn là biết! Thượng Quan Lân nói
Thượng Quan Khiêm từng để hắn đặc biệt đi bái kiến Ứng phu nhân…… Thượng Quan Khiêm rốt cuộc nghĩ như thế nào nhỉ? Vợ trước của mình năm đó rời
đi, lại gả cho một kẻ kiêu hùng có thực quyền, lại lần nữa vinh quang
trở về…… Ông ta mấy năm nay căn bản không có cưới vợ nữa, mơ hồ nghe nói có nạp một thứ muội của Lư gia làm di nương để tiện chiếu cố nhi nữ,
quả nhiên vẫn là đối với vợ trước nhớ mãi không quên sao? Cho nên ông ta mới không cự tuyệt chuyện Ứng Vô Cữu cầu hôn Thượng Quan Quân! Thượng
Quan Quân sẽ gả cho Ứng Vô Cữu sao? Mình có nên nói chuyện này cho
Thượng Quan Lân không? Biết mẹ đẻ mình còn sống…… Hắn sẽ làm như thế
nào? Hắn là người tình cảm như vậy, đại khái sẽ nhận mẫu thân đi? Thượng Quan Lân luôn đối đãi với mình không tồi, nếu mình biết chuyện lại
không nói cho hắn thì đối với lương tâm của mình sẽ có chút băn khoăn.
Khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Ứng phu nhân ngày đó lại hiện ra trong
đầu nàng. Con trai, con gái ruột ở trước mặt lại không thể nhận, trong
lòng bà ấy phải bi thống cỡ nào?
Trong đầu nàng tràn ngập ý nghĩ
này nọ, cũng không biết Tống Triêm còn cùng Lý Tri Mân hàn huyên những
gì. Đợi đến tối có chút nhàn hạ, nàng mới đi ra ngoài sai người đi hỏi
thăm hành trình của Thượng Quan Lân hiện tại, lại biết hắn đã đi qua chỗ đóng quân nghị hòa.
Thực ra nàng cũng không quá rối rắm việc có
nên nói cho Thượng Quan Lân ngay lập tức hay không mà là nhớ tới đôi mắt phiếm lệ quang của Ứng phu nhân thì trong lòng hơi cảm thấy có chút áy
náy. Một ngày này nàng thất thần khiến Văn Đồng cũng cảm nhận được, lặng lẽ hỏi nàng: “Cô nương không thoải mái sao đi? Cũng may với tình thế
này thì chắc sắp hồi kinh rồi, đêm nay để ta trực đêm cho.”
Triệu Phác Chân cười nói: “Ca ca vẫn luôn chiếu cố ta. Chỉ là trước đó vài
ngày ta không ở bên người Vương gia, đều phải nhờ ngài hầu hạ, bây giờ
sao ta dám lười nhác chứ? Ta cũng không có chỗ nào không thoải mái cả,
ngài an tâm đi.”
Văn Đồng lặng lẽ cười, biết vị cô nương này rõ
ràng được Vương gia coi trọng nhưng không hề khoe khoang, thật không
giống mấy cung nữ xuất thân trong cung. Trong lòng hắn cười, cũng không
ngăn cản. Vương gia hiện giờ tâm tình không tốt, chỉ có vị cô nương này
bồi bên cạnh mới tốt một chút.
Triệu Phác Chân bưng đệm chăn tiến vào, nhìn thấy Lý Tri Mân đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn nghịch mấy
cái lá phong. Lá phong kia đỏ như lửa, cắm trong bình sứ màu đen, giống
những ngọn lửa nhỏ đang nhảy lên. Nàng thấy vô cùng kỳ quái mà nha một
tiếng: “Gần đây có rừng phong sao? Cũng không biết Văn Đồng tìm thấy lá
này ở đâu.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Vừa rồi đi ra ngoài cưỡi
ngựa giải sầu nhìn thấy, cảm thấy màu sắc đẹp nên ta mới ngắt về xem.”
Nói xong hắn dọn cái bình sang một bên, hiển nhiên là đã cắm xong, sau
đó lại quan sát, thấp giọng nói: “Hồng diệp hoa cúc thu lại lão.” Trong
thanh âm của hắn có nồng đậm hiu quạnh.
Triệu Phác Chân vội tiến
lên thay hắn thu thập cành lá cắt ra. Lý Tri Mân cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Hôm nay đang yên đang lành sao lại hỏi chuyện của Thượng Quan phu
nhân?”
Triệu Phác Chân ngẩng đầu nhìn Lý Tri Mân, đã nhiều ngày
từ khi bắt đầu hoà đàm, hắn đột nhiên nhàn nhã, cả người đều có chút
tinh thần sa sút, nhưng vẫn vô cùng nhạy bén…… Nếu Thượng Quan gia cùng
Ứng gia có dây mơ rễ má thế này thì nếu Thượng Quan gia thật sự cùng
Thái Tử quyết liệt, Ứng gia hiển nhiên cũng sẽ không duy trì Thái Tử.
Điều này đối với hắn là một tin tức tốt…… Chính mình hoàn thành ba việc
lớn xong sẽ rời khỏi Tần Vương, nói với hắn cũng coi như đền đáp hắn mấy ngày nay vì nước vì dân mà hối hả nhưng với Ứng phu nhân mà nói thì
sao? Chẳng lẽ đây là mục đích của bà ấy sao? Nếu không sao đang êm đẹp
bà ấy lại muốn lưu nàng ở lại làm gì, còn vô cớ nói chuyện cũ với một
thị nữ của Vương gia? Mình cũng chỉ là một tỳ nữ, có phải Ứng gia muốn
mượn việc này cung cấp thông tin cho Vương gia không? Thái Tử cùng với
Thôi gia phía sau đã đắc tội Thượng Quan gia, mà Ứng gia đại khái muốn
tìm người mà bọn họ cần ủng hộ tiếp theo. Danh vọng trong quân đội của
Vương gia mấy ngày nay càng lúc càng lớn, bọn họ làm thế này là ném đá
dò đường ư?
Nàng thấp giọng nói: “Lúc bồi Ứng phu nhân, nô tỳ có
nghe bà ta nói chút chuyện xưa…… Thật khéo, Ứng phu nhân năm đó cũng là
vì gặp sơn phỉ mà rơi vào cảnh khốn khó……”
Lý Tri Mân ngẩn ra, trêи mặt chuyên chú nói: “Nói tiếp.”
Triệu Phác Chân đem lời Ứng phu nhân nói đều kể lại. Ngón tay Lý Tri Mân nhẹ
nhàng đụng vào lá phong đỏ kia: “Ứng phu nhân chính là mẹ đẻ sớm đã chết của Thượng Quan Lân cùng Thượng Quan Quân sao?”
Hắn hơi hơi
nghiêng đầu: “Trách không được.” Đang muốn nói tiếp thì bỗng nhiên bên
ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng của thân binh, sau đó có người ở ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo: “Báo Vương gia! Vương tướng quân tự tiện xuất chiến!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT