Gần đây, Tô Hành có nghiêm trọng cảm giác nguy cơ. Tiêu Thanh Giác
đồng dạng cũng như vậy. Hai người nhìn qua kia, chỉ thấy thiếu niên ấy đứng ở bên hồ khí định thần nhàn câu cá, Tiêu Quân Nhã thì ngồi ở một bên nâng má chăm chú nhìn phao câu cá...
Thiếu niên đó là nghĩa tử của Nam quốc công mới thu nhận, Giản Vân Hạc.
Tiêu Thanh Giác nói thiếu niên này cũng là trải qua nhiều tai nạn, tới Kinh Thành mới được Nam Quốc công chọn trúng, lập tức nhận làm nghĩa tử. Tiêu Quân Nhã tính tình hoạt bát vậy mà chịu ngồi im, cứ như
vậy mà ngồi nhìn cho đến khi phao câu cá chìm xuống mới hoan hô
lên, gọi để Giản Vân Hạc thu cần. Giản Vân Hạc cười ôn hòa, quay đầu
nhìn Tiêu Quân Nhã, tất cũng hàm chứa vô tận ôn nhu. Vì vậy, Tô Hành không bình tĩnh.
Dưới mí mắt hắn muốn cướp vợ của hắn? Không có cửa đâu!
Bởi Tiêu Quân Nhã ngồi lâu mà tự nhiên đứng lên chân khó tránh sẽ bị
tê; Tô Hành nhanh chóng xông lên, lao tới đỡ tay nàng. Mà Tiêu Quân
Nhã thì vô ý, tâm tư đều đặt ở con cá chép...
"Vân Hạc ca ca, huynh thật lợi hại!" Nàng cười như hoa, muốn ngọt bao nhiêu thì ngọt.
Tô Hành nghe như nuốt hoàng liên, khổ nói không nên lời, chỉ biết nắm tay nàng thật chặt.
Giản Vân Hạc ôn nhuận cười, thoáng nhìn qua vẻ mặt khó chịu Tô Hành rồi nhìn cười tươi như hoa Tiêu Quân Nhã, nhẹ giọng nói:
"Không cần. Tối nay Nhã Nhã theo ta vào cung rồi. Vì vậy này ngư yến Giản công tử để lại hiếu kính Nam quốc công đi."
Giản Vân Hạc cũng không giận. Nhưng Tiêu Quân Nhã thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tô Hành:
"Cùng huynh vào cung? Ta thế nào không biết?"
Tô Hành cười: "Hiện tại không phải là đã biết sao."
"Ò, đã biết. Nhưng mà ta vẫn muốn ngư yến." Tiêu Quân Nhã chọn mi, hăng hái bớt đi.
"Muội muốn ăn cái gì mà không có? Đừng nói là ngư yến, dù là thiên hạ mỹ thực ta cũng làm cho muội." Tô Hành cười nói.
Tiêu Quân Nhã hai mắt sáng như sao, hứng thú lại đầy và bắt đầu thảo luận với Tô Hành.
Thấy chưa? Nói chuyện với người chỉ có biết đồ ăn là đơn giản như vậy đó.
Giản Vân Hạc như trước yên lặng mà thả câu, một chút cũng không để ý
hai người ở gần bên nói chuyện. Song, ở phía sau, Tiêu Thanh Giác
nhíu mày gãi cằm, cứ cảm thấy có chỗ không đúng...
Bốn người ở trong không khí vi diệu đó được một khắc thì có người tới
nói Trầm gia cùng Trần gia tiểu thư đến. Tiêu Quân Nhã mắt sáng rực,
muốn đi gặp hai người tiểu tỷ muội của mình. Tô Hành tất cũng muốn đi theo. Và thân là Đại ca - Tiêu Thanh Giác không-thể-không-đi! Quay đầu lại nhìn Giản Vân Hạc, chỉ thấy ảnh bình tĩnh khoát khoát tay,
không đi. Tiêu Thanh Giác không nói gì. Này, đây là nhà ta, ngươi không
biết xấu hổ?...
Trầm tiểu thư tên là Trầm Thiến; Trần tiểu thư gọi Trần Nhu, một là
đích trưởng nữ, một là đích yêu nữ, đều là những người con gái được
cả nhà nâng niu mà lớn.
Các tiểu cô nương gặp mặt, cười cười nói nói, hai thiếu niên đi theo bị ra rìa. Tô Hành không hề thấy xấu hổ mà còn cật lực ẩn mình,
giảm độ tồn tại, còn kém giơ ra tấm bảng 'Ta là không khí...'. Tiêu
Thanh Giác thì không chịu nổi, ngồi vò đầu bứt tai, thường thường
nhìn Tô Hành ý nói huynh đệ chúng ta đi ra ngoài thôi?... Và tất
nhiên, Tô Hành không để ý tới hắn. Vì vậy Tiêu Thanh Giác rất khổ sở.
Trần Nhu nhỏ tuổi, không giấu cảm xúc, nói mới mấy câu đã bắt đầu
hỏi thăm Tiêu Thanh Viễn. Do trước đây Trần Nhu theo người nhà đi ra
ngoài mà bị lạc, và Tiêu Thanh Viễn đưa nàng trở về, vì vậy Trần Nhu quen thuộc Tiêu gia tỷ muội cùng Tiêu Thanh Viễn.
Trần Nhu mới mười tuổi, tình cảm ngây thơ tự nhiên hiển lộ, nàng
thích Tiêu Thanh Viễn, thích chơi cùng hắn. Tiêu Thanh Viễn lớn hơn Trần Nhu một tuổi và hắn cũng không phải đầu gỗ, tất nhiên cũng hiểu
hiểu cái gì. Vì vậy hai người chơi chung rất tốt. Và Định Quốc Công
Phủ có ý định dạm hỏi Trần gia. Nói cách khác, Trần Nhu là 'con dâu
tiêu chuẩn' của Định quốc công nhận định.
Vừa để hạ nhân dẫn Trần Nhu đi tìm Tiêu Thanh Viễn lại có người vội
vã vào được. Đó là Kỷ tiểu thư tức cành hông chạy đến... Một sát
na nhìn thấy Kỷ Thi Vân, con tim Tô Hành nhảy dựng, trực giác nói
không ổn.
"Tức chết ta! Các ngươi nhìn không thấy Liên Khả Hân cái dạng
gì đâu! Chong chóng rõ ràng là chính cô ta tự làm rớt mà dám nói
là ta làm rớt! Còn khóc lê hoa đái vũ! Cha ta phải dạy bảo ta luôn. Dựa vào cái gì mà ai ai cũng tin cô ta hết vậy!?" Kỷ Thi Vân thở
hồng hộc cả giận nói với đôi mắt trừng như chuông đồng với sắc mặt đỏ
lên... Có thể thấy nàng tức không nhẹ.
Trầm Thiến rót nước đưa cho Kỷ Thi Vân. "Liên Khả Hân thế nào ngươi
cũng không phải không biết. Trước thì làm bộ làm tịch, sau thì
đâm chọt. Lần trước ta cũng bị nàng tính toán rồi. Ngươi đừng để ý làm chi. Bớt giận đi. Chớ để tức mình. Không đáng."
Kỷ Thi Vân tiếp nhận nước mà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch và thảy trà tràn lên bàn.
"Các ngươi như vậy mới để cho nàng ngày càng càn rỡ!" Kỷ Thi Vân cả giận nói.
"A Vân, còn nhớ Hành ca ca nói gì không? Đối với Liên Khả Hân, tốt
nhất là đừng để ý tới nàng, nàng khi biết chỉ có mất mặt thì sẽ không có hứng thú. Ngươi nếu để ý thì đó lại là cất nhắc nàng.
Ngươi nóng tính thế này thì đúng là như nguyện của nàng đó."
Tiêu Quân Nhã nói.
Đối với Liên Khả Hân, lần đầu tiên Tiêu Quân Nhã gặp đã không thích.
Tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược đứng bên Liên tứ ca của mình trong
mắt tựa như trữ cả hồ nước tùy thời để khóc... Lúc đó, Tô Hành
dẫn nàng và Ngũ muội cùng đi hội chùa, Liên Khả Hân cũng được ca ca
mình dẫn theo; Tuyết nhi thích một tiểu tượng đất, muốn mua, Tô Hành
vừa lấy bạc thì bên cạnh vang lên âm thanh tiểu cô nương khinh khinh
nhu nhu, tiểu cô nương cũng muốn tượng đất đó. Liên tứ ca không biết
đương kim Thái tử, ăn nói không lớn không nhỏ, dáng dấp nhà giàu,
thấy có người tranh đồ với muội muội thì có thể cam tâm tình
nguyện? Lúc đó Tô Hành có thể nói là từ trên mặt hắn như có băng
đá rớt ra vậy, cũng may Tuyết nhi hiểu chuyện, kéo Tô Hành cùng tỷ
tỷ nói không cần nữa, lưu lại Liên tứ ca hiên ngang ở sau châm chọc
khiêu khích. Tô Hành tu dưỡng tốt, lại ôn nhuận ngay, một tay dắt tiểu
cô nương cũng không quay đầu lại. Có điều, Tiêu Quân Nhã lúc đó lại
thần xui quỷ khiến mà quay đầu lại nhìn, trùng hợp nhìn thấy Liên Khả Hân ngây người nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Hành. Trong nháy mắt đó, luôn luôn bình tĩnh Tiêu Quân Nhã trong lòng có cảm giác khó tả.
Nàng không thích người khác dùng ánh mắt đó nhìn Tô Hành...
Kỷ Thi Vân hơi cứng họng. Nhưng nàng làm sao chịu đựng được Liên Khả Hân? Tự nhiên là không thể! Nàng sắp bị tức chết rồi!
Nhìn Kỷ Thi Vân thở phì phì lại không biết nói gì, Tô Hành mở miệng nói:
"Lần sau tận lực tránh mặt nàng đi. Mà hôm nay có chuyện gì mà cậu mời Liên thượng thư vậy?"
Kỷ Thi Vân lắc đầu: "Cũng không phải. Là Liên thượng thư tới bái
phỏng... Huynh cũng biết lần hội chùa trước Liên lão tứ bất kính với
huynh. Và lần trước khi một đám gặp mặt, người nọ không phải nhận ra
huynh sao, sợ đến quỳ xuống tại chỗ, nói năng không mạch lạc. Sau đó
Liên thượng thư dẫn hắn lại gặp huynh nhận sai, rồi đi găp dượng,
giờ thì dẫn thêm theo Liên Khả Hân đi gặp cha ta. Ta nghĩ là dượng còn ghét ông ta ra mặt á cho nên mới phải đi tìm cha ta."
Lời này vừa ra, năm người trong phòng liếc nhìn nhau và tụ lại. Còn nói gì đó thì chỉ có bọn họ biết.
Chương 4.
Lần thứ hai nhìn thấy Liên Khả Hân là ở trong cung, Hoàng hậu bày tiệc chiêu đãi quần thần mệnh phụ. Song, tiệc là tiệc chiêu đãi mệnh
phụ nhưng thiệp mời lại ghi dẫn theo các tiểu thư đến. Nói cách
khác, đây là Hoàng hậu tuyển vợ cho Thái tử. Trong nhà có miễn là
có con gái cập kê đều phải dẫn đi. Có điều, Hoàng hậu thiệp mời lại
điểm danh mời Tiêu Quân Nhã, Trầm Thiến, Trần Nhu, Liên Khả Hân, Phong
Niệm Nhi cùng vài người hơn mười tuổi.
Thái tử đã mười tám nhưng Đông Cung không một thị thiếp trong khi Đại hoàng tử Tô Cảnh ở tuổi ấy đã ăn mặn lâu rồi.
Tiêu phu nhân và Liên phu nhân từ nhỏ đã không ưa nhau, lần này gặp
tuy mặt cười khanh khách nhưng ánh mắt toàn là đao quang kiếm ảnh:
Tiêu phu nhân trong bụng cười Liên Khả Hân dáng dấp hồ mị hay làm vẻ nhu nhu nhược nhược, thực là mẹ nào con nấy!
Liên phu nhân trong bụng mỉa mai Tiêu Quân Nhã dáng dấp đần độn mà
làm như văn văn tĩnh tĩnh, vậy mà còn muốn cùng khuê nữ mình đoạt
Thái tử phi vị? Nằm mơ!
Và hai người ngoài cười nhưng trong không cười lôi kéo nữ nhi nhà mình vào tọa.
Kỷ Thi Vân nhìn thấy Tiêu Quân Nhã thì chạy tới ngồi bên cạnh, cười gọi Lăng di và kè Tiêu Quân Nhã thân thiện trò chuyện.
Yến này chỉ có nữ quyến, nam không được vào, vì vậy Tô Hành để
Minh Tuệ tự mình mang hoa đào cao cho Tiêu Quân Nhã... Thì coi như là
không biết này hoa đào cao là ai đưa nhưng miễn nhìn thấy tâm phúc
bên cạnh Hoàng hậu – Minh Tuệ tự tay đưa tới thì người ta đều đoán
ra được chỉ có hai khả năng: nếu không phải Hoàng hậu thì là Thái tử.
Cái gì chứ? Thái tử; Hoàng hậu vừa ý Tiêu gia cô nương? Vậy còn bày tiệc này ra làm gì? Liên phu nhân tức, muốn xé khăn.
Tiêu Quân Nhã chỉ lo nhìn hoa đào cao đầy đĩa, mắt sáng rực, và
nàng cũng không biết mình đang cười. Một bên, Kỷ Thi Vân dùng khuỷu
tay huých nàng, trêu ghẹo nói:
"Ui ui, lần sau gặp mặt thì phải gọi ngươi là hoàng biểu tẩu hả?"
Vì vậy, Tiêu Quân Nhã thoáng cái đỏ mặt, giả bộ tức giận trừng Kỷ Thi Vân, nhỏ giọng nói:
"Nói bậy bạ gì đó?"
Giữa yến hội cười cười nói nói, ai cũng biết Hoàng hậu, Thái tử chọn Tiêu nhị tiểu thư. Cũng không cần bàn đến Thái tử. Bắt đầu
từ năm Tiêu Quân Nhã sáu tuổi thì hắn hai ba ngày lại chạy đến Định Quốc Công Phủ rồi. Bây giờ thì thêm Hoàng hậu và bệ hạ chọn nữa,
vậy thì cưới thôi! Tất nhiên cũng chỉ là mọi người phỏng đoán trong lòng, dù sao cũng chưa định ra, bọn họ cũng không biết. Dù gì thì,
Tiêu nhị tiểu thư mới mười hai, Thái tử nhưng mười tám rồi, không thể
để Thái tử lấy tiểu nha đầu mười hai tuổi đi. Có người nói, hiện tại
Thái tử không có nữ nhân, khuê nữ nhà mình có thể làm trắc phi cũng tốt.
Yến hội qua đi, trong cung có một chuyện không lớn không nhỏ: Liên
ngũ cô nương - Liên Khả Hân va chạm Thái tử điện hạ, ngày hôm sau Đại
ca nàng nói lại – do nàng khi đó về sớm. Nghe nói, lúc yến hội
tàn, Liên Khả Hân nói muốn đi vệ sinh, một cung nhân dẫn nàng đi, vậy
mà nàng nửa đường dừng chân lại canh thời gian Thái tử quay về Đông
Cung và trên đường vô tình gặp Thái tử. Kết quả kim phong ngọc lộ nhất tương phùng tiết mục không có xuất hiện mà Thái tử nổi giận xuất hiện. Liên Khả
Hân không còn mặt mũi, Liên gia cũng không còn mặt mũi. Và đồng
thời việc này vừa xảy ra, Liên Khả Hân tất không còn là thành viên trong hội có khả năng làm Thái tử phi nữa. Tiêu Thanh Giác kể
xong cười đến ôm bụng, làm luôn luôn căng thẳng Trầm Thiến cũng
không nhịn được phải bật cười. Không có nguyên nhân nào khác... sở
dĩ Liên Khả Hân não không đủ dùng đi làm một hồi "Vô tình gặp
được" Tô Hành tất cả đều là do kết quả năm người bọn họ thương
lượng. Kỷ Thi Vân, Trầm Thiến diễn kịch, nói muốn giúp Trầm Thiến làm một hành động mà khiến Thái tử yêu thích, Liên Khả Hân đi ngang
qua nghe được vì vậy đem đi áp dụng... Lúc thương lượng, Tiêu Quân Nhã
còn thầm nghĩ Liên Khả Hân không phải ngốc, dễ dàng bị lừa như vậy?
Mà nàng cũng thốt ra luôn. Tô Hành nói, chưa biết chừng nàng ta ngu
như vậy thật... Không ngờ... nàng ta ngu thiệt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Liên bạch hoa tẩy lưng không sạch ╮(╯▽╰)╭
Kỷ Thi Vân bản tính không xấu, dù là kêu ngạo, nóng tính nhưng
cũng là một cô nương ngay thẳng. Đời trước nàng là bị hủy ở trong
cung
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT