“Cái gì?”

“Lý đại nhân, Lý đại nhân ở đâu?”

“Nghe nói Lý đại nhân từ Ma Tông cứu ra công chúa, bây giờ ngay tại Ung

quốc chúng ta, chẳng lẽ chính là vị này?”

Đối mặt quan viên Ung quốc kích động, Lý Mộ đành phải hướng mọi người

ôm quyền, nói: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ...”

Lý Mộ vừa dứt lời, không khí ở đây lập tức sôi trào.

“Ngưỡng mộ đại danh Lý đại nhân đã lâu, hôm nay rốt cuộc có duyên nhìn

thấy...”

“Lý đại nhân, có thể nói kỹ một chút, ngài là liên hợp Yêu quốc Quỷ Vực như

thế nào không, mấy ngàn năm qua, chỉ có ngài hoàn thành hành động vĩ đại như

thế cho Nhân tộc.”

“Ta đối với chuyện Lý đại nhân cứu ra Linh Lung công chúa càng cảm thấy

hứng thú hơn, đây chính là nhổ răng cọp, có thể xưng là kỳ tích...”

...

Lý Mộ bị quan viên Ung quốc nhiệt tình xúm lại đẩy tới Thiện Thực ti, cùng

bọn họ ăn một bữa trưa. Ngự Thiện phòng của Ung quốc không phải chuyên

môn nấu cơm cho hoàng thất, còn phụ trách các quan viên một ngày ba bữa.

Triều đình Ung quốc thậm chí vì thế thành lập riêng một cái Thiện Thực ti,

trong Thiện Thực ti có đầu bếp nổi tiếng trong các nơi của cả nước, am hiểu

món ăn mỗi một địa phương, để quan viên trong triều vô luận đến từ nơi nào,

đều có thể ở trong cung ăn được đồ ăn quê nhà mình.

Về một điểm này, Lý Mộ tính sau khi trở về noi theo Ung quốc.

Đối với quan viên trong triều tốt một chút, mới có thể xúc tiến hiệu suất cùng

tính tích cực làm việc của bọn họ, huống hồ mời mấy đầu bếp đầu tư cũng

không lớn, lại có thể có tiền lời không ngờ tới.

“Lý đại nhân, nghe nói nữ hoàng Đại Chu, vạn yêu nữ vương, còn có quỷ chủ

Quỷ Vực đều là hồng nhan của ngươi... Lý đại nhân thật không hổ là mô phạm

của chúng ta!”

“Lý đại nhân tính khi nào đánh lên Huyền Tông, chúng ta đều ủng hộ ngươi

lấy lại công đạo!”

“Lý đại nhân nói xem, ngài là như thế nào từ trong tay nhiều cường giả ma

đạo như vậy chạy thoát?”

...

Lý Mộ vô luận như thế nào cũng không ngờ, đoàn fan lớn nhất của hắn thế

mà lại ở Ung quốc, rất nhiều quan viên Đại Chu đều rất sợ hãi hắn, thấy hắn

trốn không kịp, quan viên Ung quốc, nhất là quan viên trẻ tuổi thấy hắn, ngược

lại như fan thấy thần tượng.

Trong đó Linh Lung chính là trưởng fan.

Làm một trưởng fan đủ tư cách, nhìn thấy Lý Mộ có chút không chịu nổi mọi

người quấy nhiễu, Linh Lung chủ động dẫn hắn rời khỏi hoàng cung, để tránh bị

các quan viên trẻ tuổi kia cuốn lấy không tha.

Đi ở đầu đường Ung quốc, Lý Mộ có một loại cảm giác ở Thần Đô tản bộ.

Dân chúng Ung quốc, trên người cực có tinh khí thần, không giống Lý Mộ

lần đầu tiên tới Thần Đô, nhìn thấy dân chúng Thần Đô, đều là không khí trầm

lặng, như là cái xác không hồn, giống dân chúng Ung quốc, sinh ra niệm lực tự

nhiên không phải ít.

Đầu đường Ung quốc, đám trẻ con kết bạn chơi đùa, tiếng cười vui không

ngừng, người già đi qua đường, cũng có người chủ động đỡ, Lý Mộ thậm chí

còn thấy viện dưỡng lão cùng cô nhi viện.

Linh Lung nói cho hắn, người già cùng trẻ con mất đi người nhà của Ung

quốc, sẽ bị triều đình thống nhất an trí, ngân lượng cùng tài nguyên an trí cần có

do quốc khố bỏ ra, lại thêm một ít bên ngoài quyên tặng, cơ bản sẽ không xuất

hiện tình huống già không nơi trông cậy, nhỏ không được ai nuôi.

Ngoài ra, đối với dân chúng cực độ nghèo khó, cuộc sống khó có thể đảm

bảo, triều đình hàng năm đều có chi tiêu, thỏa mãn bọn họ bảo đảm sinh hoạt

thấp nhất.

Ở Ung quốc, dân chúng nếu sinh bệnh, cũng không cần tiêu phí quá nhiều,

triều đình sẽ trả thay bọn họ đại bộ phận phí dụng chữa bệnh.

Đủ loại tai nghe mắt thấy ở Ung quốc, làm Lý Mộ ý thức được, mấy năm nay,

hắn và nữ hoàng cùng nhau làm rất nhiều việc lớn, nhưng sơ sót những việc nhỏ

này, mới là gần sát cuộc sống dân chúng nhất, cũng là dân chúng thân thiết nhất.

Khó trách Ung quốc lòng dân ngưng tụ như thế, con người không chỉ yêu

riêng mỗi con của mình, già có chỗ gửi gắm, khỏe có chỗ dùng, nhỏ được nuôi

dưỡng, người góa vợ, mất chồng, cô đơn, tàn phế đều được nuôi, đại đa số quốc

gia trên đại lục còn ở thời đại phong kiến, Ung quốc đã đang hướng xã hội đại

đồng rảo bước tiến lên.

Lý Mộ nghĩ nghĩ, hỏi: “Cho nên, Ung quốc và Đại Chu thông thương với

nhau, thật ra cũng là vì dân chúng, đây là trị quốc chi đạo trong thiên thư sao?”

Linh Lung gật gật đầu, nói: “Trăm năm trước, lão tổ tông dưới cơ duyên, đạt

được một trang thiên thư, chậm rãi tìm hiểu được những phương lược trị quốc

này, mới có Ung quốc hôm nay...”

Một trang thiên thư, đủ để truyền thừa ra một đỉnh cấp môn phái.

Ung quốc có được ba vị Siêu Thoát, mấy vị Động Huyền, thật ra đã không

kém gì mấy tông của đạo môn, mang bọn họ coi là một tông môn ngụy trang

thành chính quyền cũng không đủ.

Nếu là tin tức thiên thư chưa tiết lộ, bọn họ mượn dùng niệm lực mấy ngàn

vạn quốc dân của một quốc gia, ngắn thì mấy chục năm, dài là trăm năm, sẽ

trưởng thành làm thế lực số một số hai trên đại lục.

Dù sao, ở trên ngưng tụ niệm lực, Đại Chu thúc ngựa cũng không đuổi kịp

Ung quốc.

Do Linh Lung đi cùng, ở đô thành Ung quốc du lãm một ngày, trong lòng Lý

Mộ sinh ra rất nhiều cảm ngộ.

Trừ ma đạo u ám còn bao phủ ở ngoài đại lục, hôm nay Đại Chu loạn trong

giặc ngoài đều đã cơ bản bình định, đã tới lúc cân nhắc đề cao phúc lợi dân

chúng, ngưng tụ lòng dân niệm lực tốt hơn.

Dân chúng Đại Chu, nhiều hơn Ung quốc đâu chỉ gấp mười, nếu là chia đều

niệm lực cũng có thể có trình độ Ung quốc, đế khí chẳng phải là một năm có thể

ngưng tụ một cái?

Đương nhiên, quốc gia lớn như thế, thống trị khó khăn, cũng tuyệt đối không

phải Ung quốc có thể sánh bằng, nhưng nếu là ở trên vấn đề dân sinh làm chút

thay đổi, tốc độ ngưng tụ đế khí, ít nhất cũng sẽ tăng lên mấy lần.

Thẳng đến đêm, Lý Mộ và Linh Lung trở lại hoàng cung, các nơi của Ung

quốc vẫn như cũ tường an vô sự.

Trong lòng Lý Mộ ngược lại có chút nghi hoặc, ma đạo Tam Tổ đã tránh kiếp

xong, biết được ba trang thiên thư bị cướp, nhất định sẽ giận tím mặt, nhưng vô

luận là Ung quốc, hay là Đại Chu, đều không có bất cứ tin tức nào về hắn.

Ma đạo mấy ngàn năm mới tích góp ra vài trang thiên thư, bị Lý Mộ một lần

cướp lấy ba trang, bọn họ không có khả năng sẽ ngậm bồ hòn.

Nhưng, lão không đến cũng tốt, chỉ cần Tam Tổ không ra tay, vậy là năm

tháng yên bình tốt đẹp, hiện thế an ổn, áp lực trong lòng Lý Mộ cũng được quét

sạch.

Đêm khuya, hoàng cung Ung quốc một mảng yên tĩnh.

Cùng lúc đó, ở sâu trong Nam Hải, trong sóng to ngập trời, lại truyền đến vô

tận rống giận.

“Thiên Cơ Tử, ngươi năm lần bảy lượt ngăn trở bổn tọa, có một ngày, bổn tọa

chắc chắn san bằng Huyền Tông ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play