Nhận lấy sự khác lạ, y lo lắng lại gần, đưa tay bắt lấy tay hắn. “Ngươi sao vậy?”
“Ta chỉ là… một chút chóng mặt.”
“Đỡ chưa?”
Sau một hồi hắn gật đầu. “Ổn rồi.”
Hàn Băng nhìn bộ dáng xanh xao của hắn mà cũng không đòi hỏi nữa, nằm xuống phủ tay lên trán trầm trầm ngủ. Mới sáng sớm, vẫn chưa đến lúc thượng triều, phải tranh thủ ngủ một chút. Đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy hắn nằm xuống, giường khẽ “chi nha” một tiếng rồi có vẻ trở nên nhẹ hơn. Y mở mắt, thấy Hạ Mẫn không còn ngồi bên cạnh nữa. Quái lạ, là đi đâu? “Hạ Mẫn?” Y xỏ lại hài, đi ra bên ngoài.
Hạ Mẫn đang ở bên góc phòng làm gì đó. “Hạ Mẫn.” Y tiến lại, âm thanh nôn khan truyền đến càng rõ. Trong lòng y bỗng nhiên loé lên một tia kinh hỉ, nhưng cuối cùng lắc đầu phủ nhận. Chuyện đó là không thể, đã ba năm kể từ khi Hạ Mẫn tỉnh lại, bọn họ đều không có thêm hài tử, không có lẽ gì bây giờ lại có.
Hạ Mẫn sau khi nôn đến dịch mật cũng nôn ra quay lại nhìn Hàn Băng xoa xua ngực. “Mấy hôm nay chỉ là hơi khó ở.”
“Ân, ngươi cũng già rồi còn trẻ trung gì đâu?”
Hạ Mẫn trừng mắt nhìn y. Nhưng có lẽ do đuối sức mà chỉ trở thành một tia hờn dỗi. “Ngươi cũng già rồi.”
“Thật sự?” Y như không dám tin vào tai mình. Ba năm chờ đợi, cuối cùng y cũng được nghe điều mình muốn nghe. Y quay lại, ôm lấy Hạ Mẫn vẫn còn đang sững sờ bên cạnh, thơm mạnh lên trán hắn. “Hạ Mẫn, thật tốt, chúng ta sẽ lại có thêm hài tử rồi.”
Hạ Mẫn trong lòng chỉ khẽ. “Ân.” một tiếng, cũng không rõ là đang suy nghĩ gì, nhưng nghe âm điệu có thể thấy trong đó chó chứa đựng vài phần vui mừng.
Hạ Mẫn đột nhiên mở mắt trừng y. Y chỉ cười rồi lui khỏi đó.
Hôm đó, trên long kỉ vắng đi bóng một người, các triều thần cũng lấy làm lạ. Hai người vẫn như hình với bóng bao năm qua, giờ đây lại thiếu đi một người, quả thực không quen mắt. Thế là còn chưa kể chuyện người còn lại lại vô cùng cao hứng. Cả giờ thượng triều chắc y cũng chỉ như người không đến kia, một việc trong triều cũng không biết. Đầu óc y vốn dĩ không còn đặt ở nơi đây.
————–
“Hạ Mẫn.” Hàn Băng lay lay người đang ngủ kia.
“Ân?” Bị đánh thức hắn không khỏi có chút bực nhìn y.
“Dậy ăn một chút rồi uống thuốc nào.”
Hạ Mẫn lại nhớ về thuốc, trong lòng không khỏi run lên. Hắn là do bị uống nhiều thuốc quá, nay dừng uống được hơn hai năm có vẻ đã sinh ra tính sợ thuốc rồi. “Không… không uống có được không?”
“Không được.” Y quyết tâm kéo con mèo lười dậy, uy hắn từng muỗng cơm.
“Ta không muốn.” Hắn quay mặt đi.
“Ngoan, ăn nào, ngươi bây giờ không phải một người mà là hai người, mau, ăn một chút thôi.”
Hai người cứ đôi co qua lại như vậy đã sớm trở thành thói quen với cung nữ. Bọn họ cũng lười quản, lui khỏi đó đóng cửa lại. Mà chúng ta cũng không thể quản được, vậy hãy kệ cho bọn họ tự do đi.
“Cái gì mà không thích hợp.” Hắn nhìn y. “Không muốn cùng ta thượng triều thì cứ nói ra.”
Y lập tức cuống quýt. “Không… ta không có ý đó. Nhưng ngươi thực sự…” Y đưa tay lên bụng hắn suy nghĩ. Triệu thái y nói hắn mang song thai, thai nhi lại có vẻ lớn, rất dễ sinh non. Trong triều lại như vậy, nhỡ dọa hắn sinh non thật sẽ rất bất lợi.
Hạ Mẫn trừng y. “Ngươi vẫn là không muốn cho ta đi.” Hắn đưa tay chống thắt lưng, nương theo thành giường mà đứng dậy.
Y thấy vậy vội cản hắn. “Đêm rồi ngươi định đi đâu?”
“Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi. Tránh ra.”
“Hạ Mẫn.”
“Ta nói ngươi tránh ra.”
“Được… Mai thượng triều cùng ta. Hiện giờ đi ngủ, mai mới có sức cùng đi.”
Hạ Mẫn nhìn y, biết y đồng ý trong lòng cũng yên tâm hơn, không làm loạn nữa mà ngoan ngoãn cùng y đi ngủ, chuyện sáng mai cần nhiều công sức.
Phiên ngoại: Bảo bảo hảo bảo bối. [3]
Hạ Mẫn ngồi trên long kỉ cùng Hàn Băng tay đưa xuống nhu nhu thắt lưng.
Thượng thư đại nhân đang cúi gập người đề xuất.
Hàn Băng trong lòng hung hăng muốn lôi người kia đi chém đầu, nhưng vẫn phải tỏ ra bình thản. “Ái khanh, nói tiếp.”
“Bẩm hoàng thượng, có tin báo là Nguyên quốc đã cho bày binh bố trận bên Ngạn Long sơn.”
“Ngươi nói sao?” Hạ Mẫn nắm lấy tay Hàn Băng mà không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đang chất đầy mồ hôi.
“Không sao.” Hàn Băng vỗ nhẹ lưng hắn trấn an.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, Nguyên quốc đã có hành động khiêu chiến ở mạn đông Ngạn Long sơn, chúng ta cũng cần chuẩn bị nghênh chiến không không kịp.”
Hạ Mẫn cảm nhận trong bụng hài tử một đợt náo động, nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt răng. Thấy hắn nửa ngày chưa nói một câu sắc mặt ngưng trọng, mọi người trong đấy đều đổ đầy mồ hôi. Hàn Băng cảm giác tay bị xiết mạnh hơn trở nên đặc biệt khẩn trương nhìn hắn. Hắn đau nửa ngày mới bật ra một câu. “Không được xuất binh! Dù có chuyện gì cũng không được xuất binh.” Nói rồi hắn quay sang Hàn Băng. “Chúng ta đi.”