Căn nhà của Vô Song dĩ nhiên không phải là nơi quan trọng gì, bản thân Diệu di mang hắn tới đây chính là tránh ánh mắt đám sắc nữ trong tộc, thực sự kín đáo vô cùng.
Cho dù là việc Vô Song tỉnh lại cũng không phải ai cũng biết, chỉ sợ ngoài Lam Đình ra cũng chỉ có Diệu di dù sao nữ nhân này thỉnh thoảng vẫn đi qua nhìn Vô Song.
Hôm nay nàng đi qua nơi này phát hiện Vô Song biến mất sau đó cũng phát hiện Lam Đình biến mất chỉ sợ gấp chết, Vô Song cũng hoàn toàn tin tưởng vị Miêu Tộc Trưởng Lão này đêm nay rất có thể đi tìm hắn, hỏi cho rõ trắng đen.
Nếu coi Diệu di như mẫu thân của Lam Đình, làm gì có mẫu thân nào để cho con gái đi chơi cả ngày bên trai lạ?, hơn nữa lại còn là trốn học đi chơi, đây nhất định là trọng tội.
Vô Song trong lòng đoán là Diệu di đến, hắn buông thõng hai chân mà đứng lên.
“Cửa không đóng, mời vào”.
Hắn đi thẳng ra chiếc bàn giữa phòng, chậm rãi rót nước.
Diệu di dù sao cũng có chăm sóc qua Vô Song hắn, gặp mặt người ta cũng nên thể hiện chút cảm kích.
Xoay người về hướng cửa, Vô Song rót một chén nước sau đó mới chậm rãi quay người lại.
Vừa quay lại Vô Song liền có chút giật mình, trước mặt hắn không phải là nữ nhân được gọi là Diệu di mà là một nữ tử trẻ tuổi hơn nhiều.
Diệu di năm nay đã ngoài 30 còn nữ tử này chỉ khoảng 23-34 tuổi.
Nàng cũng không tính là cao, khoảng 1m65, trên người không mặc y phục Miêu Tộc mà là một thân quần áo đen bó sát, tương đối đặc biệt.
Loại quần áo này không phải dạng bó chặt người như Lãnh hay Cơ Vô Song khi trước mà là vải đan thành áo, gần giống như dạng váy liền quần của nữ nhân châu Âu thời trung cổ vậy, đương nhiên bên dưới của nàng cũng không phỉa là váy, là một lớp quần bó màu đen.
Nói thật mang nàng ném về ngàn năm sau... phong cách ăn mặc cũng không tính lỗi thời.
Điểm đặc biệt tiếp theo trên đầu đội một chiếc mũ lông, mũ lông cũng màu đen hơn nữa phần đuôi mũ kéo rất dài.
Khuôn mặt tinh xảo nhưng lại điểm lên những đường hoa văn màu đen, những đường hoa văn cắt ngang qua khuôn mặt cứ như chiến văn vậy, làm người ta rất khó nhìn thấy toàn bộ dung mạo của nàng.
“Không phải Lam tộc trưởng vừa tới cũng trêu đùa ta sao?, hơn nữa còn muốn giáo huấn ta thật thảm, loại nữ nhân như vậy cũng không hiền lành gì, chúng ta coi như là cùng một loại người”.
Lam Phượng Hoàng lần này từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vô Song từ trên xuống dưới.
Nàng nhìn Vô Song một lúc sau đó liền nhận ra hai điều.
Điều đầu tiên... Vô Song phi thường đẹp trai.
Điều thứ hai... nàng không nhìn thấy nam tử tóc trắng này, một chút cũng không nhìn thấu.
Nàng lần này về tộc, đầu tiên là muốn tìm muội muội nhưng mà lại không thấy muội muội đâu, sau đó nàng đương nhiên đi tìm Diệu di.
Diệu di nghe vậy cũng hoảng sợ, suy nghĩ đầu tiên của nàng là chạy đến nhìn Vô Song, quả nhiên Vô Song cũng đã biến mất.
Nàng thực sự lo lắng Vô Song là do thế lực thù địch Miêu tộc cử đến bắt cóc Lam Đình, thậm chí nàng còn đang muốn vận động toàn bộ Miêu nhân lục tung đất Miêu Cương lên, cũng may là Lam Phượng Hoàng ngăn lại.
Nàng có tặng cho Lam Đình một đầu Tam Thải Trùng Vương, bằng con Trùng Vương này chỉ cần không phải ngũ tuyệt cao thủ Lam Đình hoàn toàn có thể vô sự, từ miêu tả của Diệu di mà nói, Vô Song vẫn cực kỳ trẻ tuổi.
Diệu di cũng không phải cô văn quả lậu, nam tử trẻ tuổi mà nàng không nhận ra thì chắc chắn không phải tuyệt thế thiên tài phương nam, đã như vậy khó có khả năng là ngũ tuyệt cao thủ.
Ngoài cái này ra Lam Phượng Hoàng còn có tự tin của chính mình, đây là đất người Miêu, là địa bàn người Miêu, không phải ai cũng có tư cách gây hại cho Miêu Tộc tiểu công chúa.
Đến khi chiều tà, Lam Đình rốt cuộc trở về, sau đó nàng liền gặp tỷ tỷ của mình.
Vô Song nhìn nhìn nàng một chút, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo hiếm có.
“Ta là thần y”.
Bốn chữ như tiếng sấm nổ trong đầu Lam Phượng Hoàng vậy, nàng trừng mắt mà nhìn Vô Song.
“Đừng đùa?, ta không có hứng thú nói chuyện đùa”
Lần này nàng thật sự sinh khí, Vô Song vậy mà lần thứ hai dám trêu đùa nàng.
Nàng thật sự không ngờ Vô Song vẫn giữ khuôn mặt kiêu ngạo kia, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng.
“Ta cũng không đùa, bản thân ta đến từ Tử Ngọc Sơn, Thẩm Thần Y là sư huynh của ta, Tương Vân có thể coi là sư chất của ta, vì cái gì ta không thể là Thần Y đây? “.
“Cũng như Lam cô nương, năm nay chưa đến 30 cũng đã có thể khống được Trùng Đế, ta cũng chưa thấy ai hoài nghi tư cách của cô nương”.
Đệ nhất truyền nhân thế hệ này của Thần Nông Cốc, nàng có thể không biết sao?, dĩ nhiên thân phận của Thẩm Tương Vân không chỉ là vậy.
Thẩm Tương Vân là con gái của Thẩm Thần Y, một trong tam đại Thần Y hiện nay còn hiện thân trên giang hồ, địa vị trong Y Giới cực cao.
Thẩm Tương Vân có thể nói... là thánh nữ của Y Giới cũng không quá, địa vị của nàng chưa hẳn đã dưới Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo bao nhiêu, đấy là chưa kể Lam Phượng Hoàng nghe nói sau lưng Thẩm Thần Y còn một nhân vật cực kỳ kinh khủng chống lưng, bằng vào nhân vật này ngay cả Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng không dám dễ dàng đắc tội.