Y đi tới bên cửa sổ, híp mắt nhìn hoàng thành ở đằng xa, nói: "Viện trưởng

dùng một tấm vải đen như vậy che đi, rốt cuộc là có ý gì?"

Ngôn Băng Vân không nói năng gì.

Phạm Nhàn nhìn cung điện nguy nga ở phương xa, đột nhiên có cảm giác hoài

nghi đối với quyết định đến Giám Sát Viện tìm Băng Vân. Chuyện này liên

quan đến tôn nghiêm hoàng thất và Khánh Quốc, mà xưa nay Tiểu Ngôn công

tử luôn đặt lợi ích của triều đình lên làm nguyên tắc tối cao.

Y quay đầu lại nhìn Ngôn Băng Vân một cái, thật sự không dám mạo hiểm như

vậy.

o O o

Phạm Nhàn trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng từ bỏ ý định nhờ Ngôn

Băng Vân sắp xếp việc này. Một mặt là y muốn đảm bảo an toàn cho Hồng

Trúc, mặt khác y biết rõ dưới khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Ngôn công tử là

lòng trung thành đối với triều đình Khánh Quốc, loại rủi ro này tuyệt đối không

thể coi thường.

Y nhìn khuôn mặt không mấy khỏe mạnh của Ngôn Băng Vân, nhíu mày, đặt

ngón tay lên cổ tay của Ngôn Băng Vân, chần chừ một chút.

Trong lòng Ngôn Băng Vân hơi bất ngờ, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình

tĩnh, không có phản ứng nào.

"Sao sức khỏe lại sa sút như vậy?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi: "Nghe nói mấy

ngày nay ngươi không về phủ?"

Ngôn Băng Vân tiện tay sắp xếp lại hồ sơ trên bàn, trả lời: "Trong tù Thiên lao

giam giữ ba mươi mấy quan viên kinh đô, mỗi ngày đều có người đến Đại Lý tự

kêu oan, vừa phải gấp rút xử lý mọi việc, hai bên ép sát, làm gì còn thời gian rời

khỏi viện này."

Phạm Nhàn chú ý tới trong mật thất khá sạch sẽ, ngay cả hồ sơ trên chiếc bàn

lớn bằng gỗ cũng được phân loại cẩn thận, trật tự, không khỏi mỉm cười: "Căn

phòng này còn ngăn nắp chỉn chu hơn cả lúc viện trưởng còn đang ở, xem ra

ngươi rất thích hợp với công việc này."

Ngôn Băng Vân cũng cảm thấy mệt mỏi, duỗi hai ngón tay day day làn da tại

mi tâm, biến phần da trắng trẻo đó thành màu đỏ, có vậy mới khiến cho tinh

thần của hắn khôi phục một chút.

"Về đi." Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này, không khỏi lắc đầu.

Ngôn Băng Vân không để ý đến y, lại lấy ra một tài liệu ra bắt đầu xem xét cẩn

thận, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn đấu với Nhị hoàng tử, đấu với nhiều

người như vậy, dẫu sao cũng cần ai đó xử lý mọi việc. Cả ngươi và viện trưởng

đều thích lười nhác, nhưng Giám Sát viện không thể chỉ dựa vào một nhóm

người lười nhác được."

Phạm Nhàn nghe được một chút oán trách, nhưng lại nở nụ cười.

Ngôn Băng Vân có vẻ không thích cảm giác bị Phạm Nhàn nhìn chằm chằm,

một lúc sau hắn đóng tài liệu lại, ngẩng đầu lên nói: "Tuy ngươi đã nhổ sạch thế

lực của Nhị hoàng tử trong triều đình, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một

điều."

"Điều gì?"

"Ngươi mới chỉ nhổ bỏ đống cành lá bên cạnh Nhị hoàng tử." Ngôn Băng Vân

bình tĩnh nói: "Gốc cây to nhất dưới chân hắn, rìu của ngươi không thể chém

vào được."

Phạm Nhàn biết Ngôn Băng Vân đang nói về Diệp gia chăn ngựa ở Định Châu

xa xôi, cách kinh đô năm ngày đi đường, trong nhà thờ phụng một vị Đại tông

sư. Kể từ khi Nhị hoàng tử kết hôn với Diệp Linh Nhi, rất hiển nhiên, ngoài

Trưởng công chúa ra Nhị hoàng tử còn có thêm một chỗ dựa Diệp gia, như gốc

đại thụ che trời.

Kế hoạch tập kích ban đêm lần này ở kinh đô chỉ là để loại bỏ hết lực lượng

quan viên trung kiên trong triều và vũ lực tùy thân của Nhị hoàng tử, nhưng

không gây ra bất cứ tổn thất nào đối với Diệp gia. Miễn là Diệp gia vẫn kiên trì

ở Định Châu, Nhị hoàng tử sẽ không phải chịu tổn thất thật sự.

Phạm Nhàn thở dài có phần bất đắc dĩ. Ban đầu, y chỉ hy vọng sử dụng ba cỗ nỏ

thủ thành mà mình thu được sau vụ ám sát trong sơn cốc để kéo Diệp gia xuống

nước, nhưng không ai ngờ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề gửi thư thăm hỏi từ vạn dặm

xa xôi lại khiến triều đình Nam Khánh phải gián đoạn cuộc điều tra, khiến

Phạm Nhàn có muốn vu oan cho Diệp gia cũng không còn cách nào.

"Chuyện về Diệp gia sau này hãng nói."

Ngôn Băng Vân nhìn y một cái, nhíu mày nói: "Gốc rễ của Nhị điện hạ nằm ở

Diệp gia, nhưng chính vì vậy, bây giờ mức độ phụ thuộc của hắn đối với

Trưởng công chúa đã giảm xuống..."

Vị này có cái đầu mà Phạm Nhàn tin tưởng nhất nhất, lời nói ẩn chứa ý nghĩa

sâu sắc, thấm sâu vào tâm trí của Phạm Nhàn, khiến y không khỏi chấn động.

Liên tưởng đến thông tin mật mà y mới biết được hôm nay, Phạm Nhàn bắt đầu

cảm nhận một mùi vị kỳ lạ - cho dù Trưởng công chúa công khai hỗ trợ thái tử

hay âm thầm ủng hộ Nhị hoàng tử, thì cũng là thủ đoạn của người phụ nữ điên

cuồng mà lợi hại kia. Mục đích, tất nhiên là để tương lai hai người cháu này lên

ngôi vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play