Quan viên trẻ tuổi này đương nhiên là Phạm Nhàn, thiên hạ đều biết y là con tư

sinh của Hoàng đế, lại thêm những năm gần đây luôn được Thánh thượng cưng

chiều vô cùng, quan hệ với các quý nhân trong cung và các đại thái giám đều

khá hòa hợp. Thậm chí y đã từng dưỡng thương trong cung một tháng nên các

cung nữ, thái giám đều quen với sự tồn tại của y trong cung.

Cũng chỉ có y mới có dũng khí tập thể dục dưỡng sinh trong cung.

Ngày hôm nay Phạm Nhàn đi cùng Uyển Nhi về cung. Vừa bước vào cung,

Uyển Nhi đã bị Thái hậu giữ lại bên mình, không còn chịu để cô đi. Thái Hậu

nói muốn cháu gái yêu quý nhất của mình ở lại qua đêm. Phạm Nhàn không thể

làm gì khác, chỉ có thể mang theo các loại quà cáp, lần lượt thăm các cung. Lúc

về kinh đô, y đã phải đi một lượt, bây giờ lại phải đi thêm một lượt nữa, thực sự

thấy hơi phiền phức. Cho nên, Phạm Nhàn tìm một chỗ trống, nghỉ chân một

chút trên hành lang phía sau Thái Cực điện.

Bên cạnh Phạm Nhàn, thái giám ôm một chồng hộp lễ vật chính là Đới công

công. Nghe Phạm Nhàn mắng mình như vậy, Đới công công không những

không sợ mà còn lấy làm mừng, mỉm cười nói: "Tiểu Phạm đại nhân là một cao

thủ cửu phẩm, đám nô tài chúng ta làm sao so sánh được?"

Năm xưa Đới công công cũng là một người rất được Hoàng đế sủng ái, mặc dù

là người trong cung của Thục Quý phi, nhưng những việc truyền chỉ tới các quý

phủ đều do hắn lo liệu. Có điều sau này do liên lụy bởi đứa cháu trai của mình,

hắn bị kéo vào cuộc đấu tranh giữa Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử, chuyển sang

một chức vụ nhàn tản. Tiếp theo nữa thì xảy ra vụ ám sát trong Huyền Không

miếu, hắn đã bị đày đến một vị trí bên lề, nếu kéo dài thêm hai năm nữa, không

khéo hắn sẽ chết mà không có chỗ để che thân.

Tất cả đều nhờ Phạm Nhàn không ngừng nói đỡ cho hắn, Hoàng đế vẫn còn nhớ

năm xưa hắn phục vụ tận tâm ra sao, thế nên mới tha mạng cho hắn, để hắn trở

lại trong cung và làm những việc nhàn nhã.

Đối với Đới công công, Phạm Nhàn không chỉ là ân nhân cứu mạng hắn, mà

còn như một nửa chủ nhân của hắn, thậm chí còn quan trọng hơn cả Thục Quý

phi. Làm sao hắn dám không phục vụ chu đáo?

Đôi giày dưới chân của Phạm Nhàn bắt đầu nóng lên, y chẳng buồn nhấc chân

lên nữa, mà tiếp tục lê bước đi về phía cuối hành lang.

Đới công công nhìn xuống đôi giày của hắn, có vẻ khó xử nói: "Đại nhân, lúc ở

trong cung vẫn nên chú ý một chút."

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, chuẩn bị nói vài lời bông đùa nhưng đột nhiên lại

thấy một số thái giám đi tới từ phía cuối hành lang. Người dẫn đầu là một thái

giám trẻ tuổi có gương mặt quen thuộc, lúc nào cũng ngẩng cao đầu, tỏ vẻ kiêu

ngạo. Đám thái giám nhỏ tuổi đi sau hắn trông như nô tài của nô tài.

"Đó là Tiểu Hồng công công." Đới công công khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, âm

thầm nhắc nhở Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nhíu mày, không nói câu nào, mà tiếp tục đi về phía trước.

Khi hai bên gặp nhau giữa hành lang, Phạm Nhàn thấy rõ những nốt mụn trên

mặt của thái giám trẻ tuổi kiêu ngạo kia. Y không nói năng gì, chỉ đứng yên tại

chỗ lạnh lùng nhìn đối phương.

Hồng Trúc sững sờ, hắn biết Phạm Nhàn đang chờ mình hành lễ trước hắn... Có

điều bây giờ hắn đã trở thành thủ lĩnh của các thái giám trong Đông Cung, thậm

chí thỉnh thoảng bệ hạ còn giao cho hắn tới hỗ trợ làm việc trong phòng Ngự

Thư. So với năm xưa còn bê sách trong Ngự Thư phòng, giờ đây hắn còn uy

phong hơn nữa, trong cung này ai dám không kính trọng hắn? Dù là đại thần

vào cung cũng phải đối khách khí với hắn, ngoại trừ Thư Đại học sĩ ra, chưa có

vị đại thần nào dám đợi mình hành lễ trước.

Hắn biết Phạm Nhàn, đương nhiên cũng biết Phạm Nhàn không phải là đại thần

bình thường. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng xen lẫn vẻ khinh

thường của Phạm Nhàn, hắn cảm thấy mặt mình nóng ran, kiên quyết không

chịu cúi đầu trước.

Đôi bên cứ giằng co ở chỗ này.

Ba bốn tiểu thái giám đi theo Hồng Trúc có chức vụ quá thấp, chưa từng thấy

mặt Phạm Nhàn, làm sao biết được vị quan viên trẻ tuổi này chính là Tiểu Phạm

đại nhân quyền thế ngút trời. Thấy cảnh tượng này, trong lòng bọn họ chỉ muốn

ra mặt cho Tiểu Hồng công công, vội vàng lên tiếng: "Vị đại nhân kia, sao lại đi

lung tung trong khu vực cấm của cung điện?"

Đới công công trốn sau lưng Phạm Nhàn cười thầm, giờ đây địa vị của hắn đã

không còn như năm xưa, trong cung bị nhóm người của Hồng Trúc áp bức đến

mức không thể nào chịu nổi. Lúc này thấy đám người ngu xuẩn đối phương sắp

đắc tội với Phạm Nhàn, trong lòng hắn vui sướng khó tả, định mở miệng nói vài

lời nhưng lại bị Phạm Nhàn vẫy tay ngăn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play