To gan đến như vậy, từ khi Khánh Quốc khai quốc đến nay, các vị đại thần này

đều chưa từng thấy qua. Trong lúc nhất thời trên điện bàn tán xôn xao, ánh mắt

nhìn về phía Phạm Nhàn đứng ở chính giữa, ngoài vẻ cảnh giác và sợ hãi lúc

trước lại không khỏi toát lên một chút hoang đường và bái phục.

Thư Đại học sĩ và Hồ Đại học sĩ không thể nhìn nổi nữa, bất ngờ bước ra khỏi

hàng, người đóng vai mặt đen, một người diễn vai mặt đỏ. Thư mắng phủ đầu

Phạm Nhàn, nói y không biết đến bổn phận của thần tử, nói năng lung tung. Hồ

Đại học sĩ lại đứng bên Phạm Nhàn an ủi, thay bệ hạ giải thích ý chỉ.

Còn Phạm Nhàn, chỉ đứng thẳng tắp, không chịu tiếp chỉ, cũng không chịu làm

gì.

Tình cảnh này trông giống như đĩa ăn đồ trưa của học sinh mầm non thiếu mất

trái cây, hai thầy giáo đang đứng lừa gạt.

Hai Đại học sĩ Thư Hồ tiếp tục quay người thay Phạm Nhàn xin lỗi Hoàng đế,

nói Tiểu Phạm đại nhân còn trẻ như thế nào, vân vân. Trong lòng họ suy đoán,

Hoàng đế hiếm khi gặp trở ngại lớn như vậy trong đại triều hội, chỉ e sắp tức

điên lên rồi.

Trên ngai vàng, Hoàng đế tức giận mỉm cười, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo,

lạnh lùng nói: "Phạm Nhàn, ngươi định lôi chuyện từ chức để uy hiếp trẫm à?"

"Thần không dám."

"Được, được, được." Hoàng đế nói liền ba chữ được, âm trầm nói: "Ngươi ỷ vào

trẫm yêu mến ngươi nên cho rằng trẫm không dám trách phạt ngươi... Ngươi

muốn từ chức, trẫm sẽ..."

Hoàng đế còn chưa dứt lời, Phạm Nhàn đã cảm động tạ ơn: "Tạ ơn bệ hạ, thần

nguyện quay về giảng dạy ở Thái Học."

Hoàng đế bị lời đối đáp chóng váng của y làm nghẹn họng, tức giận quát lên:

"Trẫm không cho ngươi từ chức!"

o O o

Trên đại điện đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lập tức chìm vào trầm mặc, chẳng ai

ngờ nổi trong đại triều hội ngày hôm nay lại có thể chứng kiến màn kịch đặc sắc

đến như vậy. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, bệ hạ vẫn sủng ái và yêu mến

Phạm Nhàn chẳng khác gì trước đây, chỉ e sẽ không trừng phạt Phạm Nhàn theo

bất cứ hình thức thực chất nào, chẳng qua không biết tình hình này sẽ được giải

quyết như thế nào.

Các đại thần càng không hiểu, vì sao Phạm Nhàn lại phẫn nộ và kích động vì

chuyện Ngự sử Đô Sát viện đứng bên tra hỏi như vậy. Nếu nói là vì bảo tồn

quyền lực của Giám Sát viện, với thủ đoạn của Phạm Nhàn, về sau còn rất nhiều

biện pháp, huống chỉ trong Giám Sát viện còn một vị lão tổ tông vẫn chưa ra

tay.

Hiển nhiên, Hoàng đế cũng không hiểu trong lòng Phạm Nhàn đang nghĩ gì,

nhíu mày, nói với y: "Lăn ra đây cho trẫm!"

Phạm Nhàn không lăn, hấp tấp chạy tới, đi đến dưới ghế rồng, khuôn mặt tràn

đầy ương ngạnh và quyết tâm.

Hoàng đế hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi có tiếp chỉ không?"

"Không tiếp."

Hoàng đế nhíu mày nói: "Vì sao?"

Phạm Nhàn rất thẳng thản nói: "Thần, không thích Hạ Tông Vĩ."

Hoàng đế tức giận nói: "Đêm qua ngươi đã khiến cho triều đình mất mặt rồi,

chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn để trẫm cũng chẳng còn mặt mũi nữa à? Lui

về cho ta!"

Phạm Nhàn thở dài một tiếng, lui trở lại.

Diêu Thái giám đứng bên cạnh, vẻ mặt đau khổ, tay bưng phất trần, cố nhịn

cười, vô cùng khó chịu.

o O o

Phạm Nhàn lui về trong điện, ánh mắt của các đại thần hai bên càng thêm kỳ

quái, trong đại triều hội, lại đi nói nhỏ với bệ hạ, ân sủng này... thật sự là... khụ

khụ.

Hoàng đế không cho Phạm Nhàn bất cứ cơ hội nào để lên tiếng, cũng không để

ý tới chuyện y có tiếp chỉ hay không, trực tiếp gật đầu với Diêu thái giám. Diêu

thái giám lập tức hô to bằng giọng the thé của công công: "Khâm sai toàn quyền

khu vực Giang Nam, Phạm Nhàn, tiến lên nghe chỉ."

Phạm Nhàn sửng sốt, vén vạt áo phía trước lên, quỳ xuống.

Ý chỉ chậm rãi được tuyên đọc, không nhắc tới việc Ngự sử vào Giám Sát viện,

mà liệt kê những việc Phạm Nhàn đã làm ở Giang Nam trong một năm qua, đặc

biệt là đặt trọng điểm vào việc Nội Khố Chuyển Vận ti, biểu đương những cống

hiến của Phạm Nhàn cho Quốc Khố, kèm thêm việc Phạm Nhàn hỗ trợ Tổng

đốc Tiết Thanh thanh tra vấn đề quan lại của Giang Nam, đồng thời còn nói tới

một số chuyện khác.

Sau đó Hoàng mở miệng nói: "Trẫm cho rằng, Phạm Nhàn có công lớn với đất

nước, nên được trọng thưởng."

Quần thần im lặng, tuy trong lòng mọi người không thích Phạm Nhàn lại được

ban thưởng, nhưng số bạc trắng hơn một ngàn vạn lượng từ Nội Khố chở về

kinh đô là thật sự, công lao lớn như vậy đúng là là khó mà bỏ qua cho được.

Nếu không trọng thưởng, triều đình cũng không biết nên giải thích với người

trong thiên hạ như thế nào.

Lúc này Tiết Thanh bước ra khỏi hàng, bổ sung thêm một số sự tình ở Giang

Nam, ca ngợi không ngớt lời. Hồ Đại học sĩ ra khỏi hàng, cũng cho rằng nên

trọng thưởng cho Tiểu Phạm đại nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play