Một tiếng vang nhẹ cất lên, dây cung bắt đầu rung lên.

Dường như có một loại ma lực kỳ diệu sinh ra trên dây cung của hắn, dây cung

rung động kéo theo không khí xung quanh, cuốn lấy màn sương nhạt nhòa, từ từ

hóa thành lực lượng thật sự, cắt qua con đường dài phía trước, theo tiếng vang

nhẹ này, lẳng lặng tiến về phía bên kia của màn sương.

Tiến về phía người bên kia màn sương.

Đầu kia của làn sương vang lên tiến kêu đau đớn, ngay sau đó là tiếng người rơi

xuống đất.

Yến Tiểu Ất bình tĩnh xoay cổ tay, dựng thẳng trường cung, không thấy hắn có

động tác gì đặc biệt, nhưng mũi tên đã sẵn sàng trên dây cung. Vừa rồi còn chưa

có mũi tên mà nhát bắn đã có uy thế như vậy, huống chi bây giờ tên đã lắp trên

dây cung.

Nhưng hắn không bắn tên, vẫn luôn tĩnh lặng. Bởi vì hắn đã phán đoán ra được,

người ở đầu kia màn sương không phải là Phạm Nhàn. Mặc dù hắn cảm thấy rất

nghi hoặc, rõ ràng hắn đã thấy Phạm Nhàn bước ra khỏi Bão Nguyệt Lâu,

không rõ đối phương đã tráo đổi lúc nào. Nhưng hắn biết trong cuộc săn đêm

này, vai trò của kẻ săn đuổi và con mồi đã hoán đổi.

Yến Tiểu Ất bình tĩnh không hề sợ hãi, chỉ cần có trường cung trong tay, cho dù

có hai cao thủ cửu phẩm đến mai phục ám sát mình, hắn vẫn không hề sợ hãi.

Ngược lại, hắn cảm nhận được một cảm giác hưng phấn đã lâu chưa từng gặp,

bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng dùng mũi tên trên dây cung của mình để chấm dứt

một sinh mệnh nào đó.

Tuy mũi tên trong tay hắn chưa nhắm chính xác, nhưng tinh thần của hắn đã

dồn hết vào mục tiêu ở nơi xa xôi kia, chỉ bị ngăn cản bởi tượng thú bằng đá

trên mái nhà dân giữa đường, khiến hắn không cách nào bắn tên.

Yến Tiểu Ất còn một phần tinh lực, dành cho mùi vị trong màn sương phía sau,

từng thay đổi trong chớp mắt, giờ đây đã trở lại bình thường.

Không ai dự định hành động trước.

.o O o .

Không rõ đã bao lâu trôi qua, sương mù kỳ quái trên con đường vẫn chưa tan đi,

thân thể như ngọn núi của Yến Tiểu Ất vẫn đứng vững, không có vẻ gì là mệt

mỏi.

Nhưng hắn biết hai người trong bóng tối cũng không hề mệt mỏi, ít nhất chưa

từng để hắn cảm nhận được chút sơ hở nào trong tinh thần —— mức độ kiên

nhẫn và ý chí mà hai người này thể hiện có thể sánh ngang với mình. Điều này

thực đáng kinh ngạc, Yến Tiểu Ất công nhận thực lực và cảnh giới của đối

phương.

Hắn hiểu rõ, trận mai phục trong đêm khuya trên con đường dài này đã lâm vào

tình trạng bế tắc, mình đã dùng tượng đá để che chắn mình, nhưng cũng chính

vì thế lại gây cản trở cho bản thân. Nếu cứ tiếp tục đứng yên như thế này, chỉ e

trời đã sáng mà hai bên vẫn không cách nào động đậy.

Nhưng đối thủ có thể rút lui, còn Yến Tiểu Ất lại không cách nào lùi bước, hắn

biết rằng mình đã rơi vào tình thế bất lợi.

Lại một thời gian dài trôi qua, Yến Tiểu Ất vẫn đứng vững đầu đường, tựa như

tượng đài không thể chuyển động, trường cung trong tay, tên còn trên dây,

không hề lung lay, tạo nên một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

.o O o .

Đột nhiên, từ con đường đầy sương mù màu trắng bỗng vang lên tiếng ho khan.

Theo tiếng ho khan lạ kì này, một ánh đèn mờ ảo cũng lọt vào trong sương mù,

ánh sáng dần dần tăng lên, tiến vào góc đường, mãi tới khi đến gần mới phát

hiện ra đó là hai cái đèn lồng.

Đèn lồng được hai tiểu thái giám cầm trong tay, khuôn mặt tiểu thái giám đã

lạnh tới mức trắng bệch.

Phía sau hai tiểu thái giám là một cái kiệu nhỏ được bốn tạp dịch khiêng, tiếng

ho khan liên tục vang lên trong cỗ kiệu.

Cỗ kiệu dừng lại bên cạnh Yến Tiểu Ất, rèm kiệu nhẹ nhàng xốc lên, để lộ một

gương mặt già nua và mệt mỏi.

Gương mặt đó thuộc về Hồng công công.

Đôi mắt đục ngầu của Hồng công công chớp chớp, nhỏ giọng nói với Yến Tiểu

Ất đang đứng bên kiệu: "Ven đường ngắm đêm tuyết, Đại đô đốc thật có nhã

hứng. Nhưng đêm đã khuya, nên về phủ thôi, để lão nô tiễn ngài."

Cỗ kiệu chậm rãi rời xa con đường, vị cường giả cầm trường cung cũng biến

mất theo, mặt đất trống trải tại đây bị tuyết trắng phủ kín, sương trắng đầy rẫy.

Theo cỗ kiệu rời xa, tiếng ho khan nhỏ dần, sương mù trên phố từ từ tan biến,

tuy xung quanh vẫn còn tối, nhưng đã sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều. Từng

bông tuyết lặng lẽ rơi từ bầu trời xuống, dịu dàng và mềm mại, bay lượn, giống

như có vị Thần Nhân trên không trung đang nhẹ nhàng lắc lư cây hoa.

Tầng mây u ám đột nhiên rẽ ra một khe lớn, để lộ vầng trăng bạc, ánh sáng

trong trẻo, soi sáng con đường này.

Phía sau con đường, những khu nhà dân trùng trùng điệp điệp, mái hiên vươn ra

con đường. Do có ánh trăng chiếu rọi mà trên mặt đất vẽ từng bóng dáng hình

thù kỳ dị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play