Thiếu niên trước mắt như đang thể hiện đêm tuyết, cối xay, con lừa, hạt đậu...

toàn những hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn này, giọng nói run rẩy: "Đó đâu

phải cuộc sống con người a..."

Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, bấm ngón tay tính ra, lúc này Hải Đường đã

trở về kinh đô từ lâu, không khỏi buồn cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy trở về kinh đô,

đệ đã vội vã bỏ chạy à? Sao lá gan đệ nhỏ vậy?"

Phạm Tư Triệt sắc mặt oan ức phản bác: "Ca ca à, trên đời này không phải nam

nhân nào cũng lợi hại như ca ca, cô nương nào cũng dụ dỗ được... Loại cọp cái

như Hải Đường này, đệ còn chẳng muốn nhìn thêm."

Phạm Nhàn cười ha hả, lại hỏi thêm vài câu về cuộc sống ở phương Bắc của đệ

đệ. Còn về công việc kinh doanh, trong những bức thư từ Nam ra Bắc hai người

đã nói qua không biết bao nhiêu lần, không cần hỏi lại. Chẳng qua nghe đệ đệ

kể về những ngày tháng ở kinh đô, nghe cách mà cậu chàng trẻ đi lại ra sao

trong phủ đệ vương tước, y cũng cảm thấy thích thú.

Đặc biệt là khi nghe tới chuyện bây giờ Phạm Tư Triệt đã trở thành khách quen

trong nhà Trường Ninh hầu, thường xuyên uống rượu cùng cha của Vệ Hoa,

Phạm Nhàn không nhịn bật cười, thầm nghĩ với thân thể của lão già bại hoại

kia, chắc không thể chịu đựng được việc hai huynh đệ bọn mình luân phiên đấu

rượu.

Nghĩ đến ông già kia ở kinh thành, ánh mắt y lại thấy lão già yên tĩnh đến kỳ lạ

ở bên cạnh.

Lúc này, tâm trạng của Phạm Nhàn đã thoải mái hơn nhiều, y nở nụ cười ôn hòa

nhìn Vương Khải Niên, đôi môi mỏng hé mở, hạ giọng nói: "Vương đại nhân,

lâu rồi không gặp, có khỏe không..."

o O o

Bất cứ ai đã từng tiếp xúc với Phạm Nhàn đều biết, khi vị Tiểu Phạm đại nhân

này nở nụ cười ôn hòa nhất, đó cũng là lúc lòng trong lòng y tràn ngập lửa giận.

Vào những thời khắc như vậy, không ai muốn chọc giận chàng thanh niên tuấn

tú trai này.

Vương Khải Niên, vốn là tâm phúc của Phạm Nhàn, hiển nhiên gã cũng hiểu rõ

tính khí của đại nhân. Lúc này nhìn thấy nụ cười trên khóe môi đại nhân, lòng

run rẩy, gã ôm vẻ mặt đau khổ đáp: "Đại nhân, xin tha cho tiểu nhân..."

"Ngươi tới đây lúc nào?" Phạm Nhàn nhặt chén trà bên cạnh lên uống hai ngụm,

làm ướt họng, lại phát hiện mùi son phấn trên chén trà. Bấy giờ y mới nhận ra

chén trà này đã vừa được Thạch Thanh Nhi uống. Y khẽ nhíu mày, đổi sang

chén của huynh đệ, nhưng lại nghĩ đến một việc khác, nghiêng đầu hỏi: "Nữ

nhân của đệ đâu?"

Hai câu hỏi hướng về hai người khác nhau.

Phạm Tư Triệt một bên cạnh cười khà khà nói: "Để lại ở trong kinh thành rồi,

suốt ngày quấn chặt lấy, đúng là chán ngấy."

Vương Khải Niên bên cạnh ngoan ngoãn trả lời: "Thật ra thuộc hạ đã tới từ hôm

qua, đã đến viện thông báo cho Ngôn đại nhân, chỉ có điều trong viện bảo sau

khi đại nhân bị thương, sức khỏe không tốt, dặn thuộc hạ đừng vội vàng vào

phủ."

Phạm Nhàn trừng mắt với đệ đệ một cái, nghĩ thầm thằng nhóc này mới có

mười sáu tuổi mà nói năng như kiểu nam nhân trung niên lập gia đình đã lâu?

Nhưng nghĩ đến từ khi còn nhỏ Tư Triệt đã bắt đầu mở kỹ viện, trải đời sớm tới

mức nhân thần cùng căm phẫn, chắc chắn cuộc đời này hắn khó mà biết được ý

nghĩa của việc trân trọng người phụ nữ.

Y tiếp tục nhíu mày hỏi Vương Khải Niên: "Chắc ngươi cũng biết về lần này trở

về sẽ được sắp xếp ra sao?"

Vương Khải Niên cúi người, cười khà khà và nói: "Nghe nói sẽ để thuộc hạ kế

nhiệm của đại nhân lãnh đạo Nhất Xử... thuộc hạ không làm."

Phạm Nhàn ngớ người, mở miệng mắng: "Ngay cả viện trưởng cũng đoán được

ngươi sẽ nói như vậy, đó là cả một nhánh trong Bát Đại Xử, chức trí tốt như

vậy, nếu ngươi không tiếp nhận, làm sao ta yên tâm được? Ngươi sống Bắc Tề

một năm rưỡi, thâm niên và kinh nghiệm đều có, nếu không cho ngươi lên, chỉ

những người khác trong viện sẽ có ý kiến."

Vương Khải Niên suy nghĩ một hồi rồi trầm tư trả lời: "Mộc đại nhân ở Nhất

Xử cũng rất tốt, còn thuộc hạ..." Gã lắc đầu thở dài nói: "... già cả rồi, có vợ có

con ở nhà, ban đầu thuộc hạ nghĩ rằng cuộc đời này chôn chân đến già trong

công việc nha môn của viện, không ngờ lại bị đại nhân lôi ra ngoài. Nấy năm

qua tuy căng thẳng kích thích nhưng thuộc hạ vẫn cảm thấy làm việc bên cạnh

đại nhân thoải mái hơn."

"Đòi ở cạnh ta à..." Phạm Nhàn ngẫm nghĩ, y cũng rất thích Khải Niên tiểu tổ

do lão Vương quản lý. Trong hai năm gần đây, ban đầu Khải Niên tiểu tổ đầu

tiên được giao cho Đặng Tử Việt, sau đó cho Tô Văn Mậu, và cuối cùng trong

nửa năm qua chủ yếu do Hồng Thường Thanh phụ trách. Ba người này đều là

những nhân vật tận tâm và nhanh nhạy, hơn nữa cũng rất trung thành với mình,

nhưng... Phạm Nhàn vẫn luôn cảm thấy không được sảng khoái như khi mới

vào kinh đô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play