Hồng công công cúi người nhận lệnh, nhưng không đi ngay.

"Còn việc gì nữa?"

Gương mặt khô khốc của Hoàng công công không chút thay đổi, hạ giọng bẩm

báo: "Trong cung nghe nói... Tiểu Phạm đại nhân nhậnd của một thanh kiếm tốt

ở Giang Nam, là vị thủ lĩnh Giám Sát viện trú tại Bắc Tề, Vương Khải Niên đưa

tặng."

Mí mắt bên trái của Hoàng đế không nhịn được giật giật hai cái, nhưng vẫn cố

gắng kiềm chế cảm giác phiền phức trong lòng, ôn tồn đáp: "Biết rồi."

o O o

Cất bước dưới bức tường ẩm ướt đen đỏ hỗn tạp của hoàng cung, đi qua gốc

liễu Kim Tuyến đang chịu rét trong khu vườn, hồ nước trong cung đã đóng

băng, thảm cỏ mùa thu không có may mắn được đón tuyết, sớm đã bị đám thái

giám dọn sạch.

Dọc theo con đường, dưới vẻ sạch sẽ là đầy hoang.

Hoàng đế một mình chắp tay đi đầu, rảo bước trong hoàng cung bát ngát, xung

quanh không một ai dám tiếp cận quá gần. Phía sau là Diêu công công dẫn theo

một tiểu thái giám, bưng áo khoác và lò sưởi nhỏ nhanh chóng chạy từng bước

nhỏ đuổi theo..

Chưa đi được bao lâu, đã đến trước một gian nhà nhỏ yên tĩnh, trong gian nhà

có một căn lầu nhỏ.

Chính là căn lâu nhỏ nơi hoàng đế và Phạm Nhàn trò chuyện lần đầu tiên.

Hoàng đế mở cửa bước vào, tiện tay xua đi vài mảnh tuyết đọng rơi từ nóc cửa,

bước thẳng lên tầng hai.

Diêu công công nhận các vật dụng từ tay các tiểu thái giám, ra lệnh một vài câu,

cũng bước vào trong viện nhỏ, nhưng không dám lên lầu, chỉ còn cách là chờ

dưới lầu trong yên tĩnh, cùng lúc đun nước chuẩn bị trà.

Hoàng đế đứng trong gian phòng trên tầng hai, hai mắt chăm chú quan sát bức

tranh trên tường, ngắm nhìn cô gái mặc áo màu vàng ngồi bên bờ sông trong

bức tranh, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, chỉ một mực giữ im lặng.

Tuy đôi mắt hắn đang quan sát cô gái ấy nhưng trong lòng lại đang nghĩ về

chuyện khác.

Kiếm? Chắc chắn là thanh kiếm mà Vương Khải Niên bỏ ra một khoản tiền lớn

mua ở Bắc Tề để tặng cho An Chi, kiếm của Thiên tử Đại Ngụy. Tụng sư?

Hoàng đế cười khẽ, bây giờ An Chi đã bị phục kích, đang trọng thương, nhưng

những người kia vẫn không chịu yên thân chút nào. Thái độ của Thái hậu đối

với An Chi đã trở nên bình thản, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn tất cả

những chuyện này là muội muội ngoan và Hoàng hậu ở bên cạnh xúi bẩy.

Nửa năm trước, khi Lý Vân Duệ sắp xếp cho người vào cung kể câu chuyện

Hồng Lâu Mộng cho Thái hậu, Hoàng đế đã hiểu rõ những dự định trong lòng

cô em gái này.

Chuyện tụng sư và kiếm ngày hôm nay... đương nhiên lại muốn chọc giận Thái

hậu, trong hoàng tộc có nhiều quy tắc, một vị thần tử âm thầm nắm giữ thanh

kiếm Thiên tử của Tiền Ngụy, đúng là khó cãi.

Nhưng An Chi vẫn đang bị thương, những người này lại không nhịn được định

gây rối, chuyện này khiến hoàng đế cảm thấy hơi tức giận.

Sau một hồi lâu, một tiếng thở dài cắt đứt bầu không khí tĩnh lặng trong căn lầu

nhỏ. Hoàng đế chậm rãi xoay người, ngồi xuống trước bức tranh, nhẹ nhàng

vuốt ve một đồ vật trên bàn.

Dưới bàn tay thon dài và ổn định, chính là thanh kiếm đó, thanh kiếm mà

Vương Khải Niên đã bỏ ra một số tiền lớn mua và đưa tới Giang Nam, thanh

kiếm Thiên tử Đại Ngụy!

o O o

Khóe môi Hoàng đế không khỏi nhếch lên thành nụ cười, có vẻ đám người kia

đều không hiểu rõ, ngay ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Phạm Nhàn đã sau người

đưa thanh kiếm này vào trong cung, đưa tới tay mình, hơn nữa còn kèm theo

một bức mật thư.

Nội dung trong thư không có gì đặc biệt, không có bất cứ lời than phiền nào về

vụ ám sát, chỉ có sự thành khẩn và cung kính, chỉ ngẫu nhiên lộ ra chút dữ dằn.

Dữ dằn như vậy cũng tốt - thế là thẳng thắn.

Hoàng đế thân là quân vương thế hệ này, đúng như những suy nghĩ đã nói lúc

trò chuyện với Trần Bình Bình, hắn coi trọng nhất tấm lòng của những người

xung quanh, và thẳng thắn là một phần trong đó. Trước và sau sự việc, Phạm

Nhàn đã thể hiện rất thẳng thắn, còn những đứa con và thần tử khác... quá

không thẳng thắn!

Hoàng đế cứ thế ngồi dưới bức chân dung, có vẻ mệt mỏi, có vẻ lo âu. Người

con gái mặc áo vàng trong bức tranh cũng có vẻ mệt mỏi, có vẻ lo âu. Hai người

cứ thế, một người trong tranh, một người ngoài tranh, cùng nhau nghỉ ngơi.

Một lúc lâu sau, trên gương mặt Hoàng đế lại toát lên vẻ kiên định trầm tĩnh

thường thấy. Hắn đứng dậy, giơ tay nắm lấy chuôi thanh Thiên tử kiếm mà

Phạm Nhàn dâng lên, đi xuống dưới lầu.

Diêu công công cẩn thận từng chút một dâng một chén trà lên.

Hoàng đế uống một ngụm, đưa kiếm tới, bình tĩnh nói: "Truyền ý chỉ của trẫm,

Giám Sát Viện Đề Ti Đề ti Giám Sát viện Phạm Nhàn có công với nước, rất hợp

lòng trẫm, ban cho một thanh bảo kiếm."

Diêu công công vội vã tiếp nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play