Thật kỳ diệu, trong khi Phạm Nhàn bị ám sát như thế này, cả hai cha con y lại

có vẻ không mấy phẫn nộ hay oán trách, chỉ đơn thuần bình tĩnh phân tích tình

hình.

"Còn như về việc phòng ngự kinh đô, trong bán kính bốn mươi dặm ngoài kinh

đô, tất cả đều nằm trong phạm vi quản lý của quân phòng vệ kinh đô, với tổng

lực lượng là hai mươi ngàn người, trong đó có mười ngàn cấm quân mạnh nhất

trong Khánh Quốc. Còn có mười ba cơ quan quản lý cổng thành, tuy trông có vẻ

không đáng chú ý, nhưng trực tiếp tuân theo ý chỉ của bệ hạ, quản lý việc đóng

mở cửa thành kinh đô, đây cũng là một nha môn quan trọng. Trong cung còn có

thị vệ, tuy theo quy ước của triều đình ta, Đại thống lĩnh cấm quân kiêm tổng

quản thị vệ đại nội, nhưng thực tế trừ vị Đại thống lĩnh Cung Điển thực sự làm

được điều này, trước đây thị vệ đại nội đều do vị công công trong cung quản

lý."

Công công? Đương nhiên là Hồng công công... Phạm Nhàn đột nhiên được

điểm lạ trong lời nói của cha mình, ngoại trừ Cung Điển thật sự kiêm nhiệm

quản lý cả cấm quân và thị vệ đại nội?

Y đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Cung Điển... được bệ hạ tin tưởng

đến vậy à?”

Lần đầu tiên Phạm Nhàn tiếp xúc với lực lượng phòng vệ trong cung, chính là

khi đấu chưởng với Cung Điển ngoài cửa Khánh Miếu. Y biết về con người này,

cũng biết nguyên nhân chủ yếu trong vụ việc tại Huyền Không miếu là vì bệ hạ

muốn đẩy thế lực của Diệp gia ra khỏi kinh đô, muốn đẩy Cung Điển ra khỏi vị

trí thống lĩnh cấm quân. Nhưng... theo lời của phụ thân, Cung Điển, hay nói

cách khác là Diệp gia, năm xưa đã được tin tưởng tới mức cực kỳ đáng sợ, vậy

vì sao Hoàng đế lại muốn cưỡng ép đẩy Diệp gia về phía Nhị hoàng tử, đẩy về

phía Trưởng công chúa?

Phạm Nhàn cảm thấy dường như mình đã chạm tới một điều gì đó rất quan

trọng, nhưng mãi vẫn không không thể nghĩ ra, khiến y không khỏi nhức đầu.

Phạm Kiến nhẹ nhàng nói: "Đừng nên suy nghĩ quá phức tạp, tuy bệ hạ thần

toán hơn người, nhưng cũng không đến mức động tay động chân vào lực lượng

phòng vệ ở kinh đô... Còn vì sao lại đuổi Diệp gia đi, cha nghĩ... cha có thể đoán

được một phần."

Phạm Nhàn cau mày, hỏi: "Phụ thân, nguyên nhân là gì?"

Phạm Kiến nở nụ cười, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, từ từ nói: "Đừng quên, mẹ

của con cũng mang họ Diệp... Khi mới tới kinh đô cô ấy đã từng đánh cho Diệp

Trọng một trận, Ngũ Trúc cũng đã đánh với Diệp Lưu Vân một lần. Tuy hai nhà

không có quan hệ gì nhưng có lẽ bệ hạ vẫn thấy lo lắng đôi chút. Khi chuyện

Huyền Không miếu xảy ra, bệ hạ chưa tin tưởng con như bây giờ, nhưng đã

chuẩn bị trọng dụng con, đương nhiên phải phòng ngừa một chút."

Phạm Nhàn ngớ người, chợt thở dài lạnh lẽo. Thân là đế vương, tâm địa đúng

là... nhưng cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ có điều Y không thể

ngờ nổi, cho dù phụ thân của mình có lợi hại đến đâu đi nữa, chung quy vẫn có

lúc đoán sai.

"Nhưng con và Diệp gia không có nhiều tình cảm." Phạm Nhàn nói, trong lòng

nhớ tới cô nương với đôi mắt sáng như bảo thạch.

"Bây giờ không có, không có nghĩa là tương lai cũng không có." Phạm Kiến

nhướn mày nói: "Điều khiến cha hứng thú là, vì sao bệ hạ lại đề phòng con như

vậy."

Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, sau đó nói nhẹ nhàng: "Phụ thân, người thấy

chuyện lần này có phải là... Hoàng thượng sắp xếp không?"

Huy động quân đội giết người ở ngoại ô kinh đô, thậm chí di chuyển cả nỏ thủ

thành. Kết quả mình thân là Đề ti Giám Sát viện, nắm giữ tình báo khắp thiên

hạ mà lại không chuẩn bị chút nào! Mỗi khi nghĩ đến việc này, Phạm Nhàn cứ

cảm thấy phía sau cuộc phục kích ở sơn cốc tuyệt đối không chỉ là hành động

điên cuồng của phe Trưởng công chúa, mà còn có những bí mật sâu kín hơn

nữa. Trong danh sách nghi ngờ của y, đương nhiên Hoàng đế là người đứng đầu,

còn vị xếp thứ hai...

"Không phải bệ hạ." Phạm Kiến đột nhiên nói đầy ẩn ý: "Bây giờ bệ hạ yêu

thương con, sủng ái con còn chẳng kịp, sao lại có thể hạ thủ giết con cho được...

Trừ khi... hắn sắp chết."

Phạm Nhàn suy tư, hỏi: "Ai có thể khiến cả quân phòng vệ kinh đô và Giám Sát

viện đều vô hiệu... ngoại trừ bệ hạ, ai có lực lượng như vậy? Trưởng công chúa

cùng Yến Tiểu Ất?"

Y lắc đầu, nhưng Phạm Kiến lại mỉm cười hỏi ngược lại: "Con đang nghi ngờ

điều gì, nếu không vì sao lúc từ Khu Mật Viện trở về, con lại không bước vào

gian nhà của mình xem thử?"

o O o

"Không thể nào."

Phạm Nhàn nằm trên giường, lắc đầu nói ba chữ, nhưng ngay lập tức lại ho lên,

dường như ngay cả nội thương của y cũng biết, y không thể tin tưởng hoàn toàn

vào phán đoán của mình, trong lúc tâm trạng xao động, khó tránh khỏi có chút

phản ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play