Nếu muốn điều động quân đội đến giết Phạm Nhàn, bọn chúng nhất định phải

giết hết tất cả mục tiêu, không để chút dấu vết nào xuất hiện trước mặt hoàng

cung.

Nhưng ngay cả quân đội mạnh mẽ nhất Khánh Quốc cũng không thể giết sạch

năm trăm Hắc Kỵ mà không để sót lại vài người.

"Ta không hiểu, vì sao bọn chúng lại chọn cách tấn công ta trên đường trở về

kinh thành, chắc chắn đối phương cũng biết khả năng thành công không cao."

Phạm Nhàn cau mày nói: "Tuy con trai của Yến Tiểu Ất còn trẻ, nhưng... không

đến mức tự đại như vậy mới đúng."

"Có thể hắn có lý do nhất định phải hành động." Ảnh Tử chậm rãi nói: "Ta sẽ đi

giết hắn."

Sau khi cân nhắc một lúc, Phạm Nhàn từ từ lắc đầu: "Không biết bên cạnh hắn

còn có những ai, ta và ngươi đi chung với nhau, để Vương Thập Tam Lang kia

ra tay... An toàn là trên hết, loại sinh vật như cao thủ khó mà tập hợp đủ mười

mấy hai mươi tên, nếu chỉ có vài người, sao chúng ta phải lo lắng?"

Ảnh Tử nhìn y một cách kỳ quái, không nói lời nào.

Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn cột trụ đen sì sì phủ chút tro bụi trong đại sảnh của

trường học, trong lòng thở dài. Y không dám lệnh cho người của mình tiến hành

phản kích mãnh liệt tối đa trong đêm gió tuyết này, bởi vì... trong hai, ba năm

qua, lỗ hổng lớn nhất trong tinh thần của y, chính là mũi tên đó, cây cung đó.

Cung tên của Yến Tiểu Ất.

Mãi tới ngày hôm nay, sau hai năm, Phạm Nhàn vẫn cảm nhận rõ ràng hơi thở

chết chóc trong chòi canh c của hoàng thành, khí tức hung ác bám trên mũi tên

kia vẫn khiến y vẫn cảm thấy cực kỳ khiếp đảm.

Mũi tên bên ngoài trường học bắn tới đột ngột, quá vô lý, nên Phạm Nhàn lo đó

là cạm bẫy, cạm bẫy nhằm mục đích dụ dỗ mình hoặc Ảnh Tử vào vòng mai

phục trong rừng.

Năm nay Yến Tiểu Ất năm nay cũng phụng theo chiếu chỉ về kinh, báo cáo của

viện cho biết hắn vẫn đang trên đường, chưa về đến kinh. Nhưng ai biết... đang

trên đường là trên đường nào? Liệu có phải là trên đường mình về kinh không?

Phạm Nhàn khuấy lung tung lửa thân trong chậu, tâm tư đã sớm bay ra khỏi

thôn tới khu rừng tuyết bên ngoài. Lửa trong chậu than từ từ ảm đạm, dần dần

lụi tắt.

"Ngủ sớm chút đi."

Phạm Nhàn thở dài trong bóng tối, đứng dậy phủi mông, kéo chặt cổ áo lông

cừu, đẩy cánh cửa lớn của tr trường học. Gió tuyết bên ngoài ập vào khiến đôi

mắt y híp lại, nhưng không có mũi tên nào được bắn tới, ngược lại khiến y cảm

thấy hơi thất vọng.

Ngày hôn sau, đoàn xe đi về phía bắc của Dĩnh Châu, đi lên đường lớn xuất

phát tới kinh đô. Do sự việc tối hôm qua, công tác bảo vệ trong toàn bộ đoàn xe

càng trở nên nghiêm túc cẩn thận. Ba trong số những kiếm thủ của Lục Xử giả

trang thành thương nhân đội tuyết đi đường, lẩn trốn trong bóng tối, quan sát

mọi nhân vật khả nghi.

Phạm Nhàn lại ra lệnh, năm trăm Hắc Kỵ bảo vệ đoàn xe từ xa cũng rút ngắn

khoảng cách lại, loáng thoáng nghe được từng đợt vó ngựa, phải đảm bảo an

toàn.

Dọc con đường, luôn có một vài nhân vật mang trên người chút khí chất giang

hồ, ở trong quán trà, trong quán rượu, trong quán trọ, ngoài trạm dịch, đều chăm

chú nhìn vào đoàn xe này.

Những mật thám kiếm thủ của Giám Sát viện đều khá cảnh giác, báo cáo lại cho

Phạm Nhàn sau khi nhận ra. Nhưng Phạm Nhàn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không

có phản ứng gì quá lớn.

Ngay lúc sắp rời khỏi Dĩnh Châu, một phụ nữ mất một cánh tay cẩn thận chờ

bên lề đường, ngăn đoàn xe lại, yêu cầu được gặp đại nhân.

Nhìn thấy cô ta, Phạm Nhàn vừa cầm chén trà, vừa nhìn người phụ nữ với vẻ

đẹp mê hồn này với vẻ hứng thú.

Người phụ nữ quỳ gối trong buồng xe, mang vẻ kính trọng và sợ hãi nói:

"Thuộc hạ xin ra mắt đại nhân."

Phạm Nhàn gật đầu một cái, vung tay ra hiệu: "Quan Vũ Mị, đứng dậy nói

chuyện đi."

"Vâng." Vị nữ phỉ nổi tiếng năm xưa ở Dĩnh Châu, biểu muội của Hạ Tê Phi,

đứng dậy một cách kính cẩn, khom người một chút để đầu không chạm vào mái

che buồng xe.

"Có phát hiện gì không?" Phạm Nhàn day day mi tâm hỏi. Giám Sát viện có

mạng lưới tình báo trải khắp thiên hạ, nhưng muốn tra cứu thông tin trong dân

chúng, vẫn không bằng loại bang phái đi sâu trải rộng trong gian gian như

Giang Nam thủy trại. Bất luận quán trọ nhà ai đón khách khứa ra sao, chuyến xe

chở khách như thế nào, Giang Nam thủy trại đều có thể tìm hiểu được thông tin

một cách rõ ràng.

Quan Vũ Mị báo cáo lại tình hình trong những ngày qua sau đó nói: "Chỉ mơ hồ

tìm thấy một người, mang theo một cái bọc lớn. Có điều các huynh đệ trong

bang không theo kịp hắn, ngày hôm trước đã mất dấu ở dốc Phó Gia. Dựa vào

hướng di chuyển, chắc hắn là đang trên đường tới kinh đô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play