Phạm Nhàn không chứng kiến trực tiếp cảnh tượng đó, nhưng dường như trong

đầu y vẫn có thể hình dung được khung cảnh này, vị thôn nữ kia mặc bộ áo vải

hoa, lắc lư thân mình, cầm cái rổ theo, rất tự tại rời khỏi Tô Châu, thậm chí

không hề quay đầu lại nhìn một lần.

Dẫu rằng Hải Đường đã đi khỏi, nhưng hiệp nghị giữa Phạm Nhàn và Bắc Tề

vẫn tiếp tục diễn ra một cách ổn định. Việc buôn lậu sang phía Bắc, dưới sự hợp

lực của Phạm Tư Triệt và Hạ Tê Phi cả hai đầu Nam và Bắc, đã bước vào giai

đoạn ổn định. Cả hai bên đã mở xong tuyến đường, hàng hóa từ Nội Khố liên

tục chảy vào lãnh thổ Bắc Tề, đương nhiên giá cả rẻ hơn rất nhiều so với trên thị

trường. Do những thủ đoạn âm thầm của Phạm Nhàn mà hoàng cung Khánh

Quốc đã tổn thất không ít bạc... Có điều Hàng Châu lại có thêm không ít bạc.

Cũng là tiền bạc của bách tính, sao phải quan tâm là ai cầm, ai sử dụng.

Còn Minh Gia, dưới thế công của Phạm Nhàn, đã thực sự rơi vào bế tắc. Mặc

dù trong tay Minh Gia vẫn còn tài sản lên tới hàng chục triệu lạng bạc, nhưng

tiền tài không phải nước chảy, Minh Gia không nỡ bán đồng ruộng và sản

nghiệp và công nghiệp thành tiền bạc, khiến cho công việc làm ăn của bản thân

cũng lung lay, vì thế chỉ còn cách đi mượn tiền ở ngoài để xoay vòng.

Vấn đề nằm ở chỗ, lão thái quân Minh Gia đã bị Minh Thanh Đạt treo cổ, vị chủ

nhân Minh Gia này chưa hoàn toàn nhận được vị trí của lão thái quân trong

Quân Sơn hội. Tuy Thái Bình tiền trang của Đông Di thành dù vẫn đang hỗ trợ

Minh Gia, nhưng rõ ràng cường độ đã yếu đi rất nhiều.

Cho nên Minh Thanh Đạt chỉ có thể tìm đến nơi đã giúp đỡ hắn trong lúc khốn

khó nhất... Chiêu Thương tiền trang. Phạm Nhàn đứng ngoài cửa, cúi đầu suy

nghĩ, càng mượn nhiều càng tốt, chẳng qua mình phải tuân theo ý muốn của bệ

hạ, không đánh mà thắng nắm được mọi thứ của Minh gia, cho nên mới phải

kéo dài lâu như vậy.

Y ngẩng đầu lên, nhìn tuyết rơi dày đặc trước mặt, trong lòng đầy thỏa mãn kiêu

hãnh. Tốn bao công sức, cuối cùng cũng giải quyết được Giang Nam, chung

quy cũng phải cho mình có cơ hội kiêu ngạo chứ.

Đúng lúc này, đồng tử của hắn đột nhiên co lại.

Trong cơn tuyết lớn, một vệt đen xé gió bay tới, như một tia chớp đen, như vượt

qua khoảng cách thời gian và không gian, lợi dụng gió tuyết che lấp tiếng xé

gió, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt y!

Đó là một mũi tên, một mũi tên đen tuyền.

Phạm Nhàn híp mắt lại, không né tránh, chân khí bá đạo trong người đột nhiên

dâng trào, tay trái giơ lên, vung thanh trường kiếm bên hông, mũi kiếm chém

thẳng tới!

Một tiếng vang treầm trầm.

Chiêu kiếm trông rất đơn giản thực ra cực kỳ tàn nhẫn của của Phạm Nhàn, lại

chém vào khoảng không.

Trước mặt y, đột nhiên xuất hiện một lá cờ xanh, dưới cờ là một người mặc áo

xanh, trên mái tóc của người này buộc một mảnh vải màu xanh.

Mũi tên kia bắn bắn vào chính giữa cán cờ, mũi tên rung lắc liên tục.

Chỉ thấy trên lá cờ viết hai chữ lớn:

“Thiết Tương”.

Các mật thám của Giám Sát viện nhanh chóng phản ứng lại, sáu kiếm thủ cầm

nỏ cứng vây kín người mặc áo xanh. Còn những kiếm thủ khác của Lục Xử đã

theo dấu tuyết, tìm tới nơi bắn ra mũi tên, biến mất vào trong bóng đêm.

Phạm Nhàn nhìn người mặc áo xanh, ánh mắt bình tĩnh, không biết đang nghĩ

gì. Y đột nhiên mở miệng: “Trở về.”

Một lời đơn giản nhưng tất cả kiếm thủ của Lục Xử đang chuẩn bị truy sát

người bắn tên đã theo lệnh quay về. Bọn họ đứng im lặng trên mặt đất phủ đầy

tuyết trước trường học, vây kín người mặc áo xanh.

Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn lá cờ kia, đột nhiên mở miệng: “Thầy bói, ngươi có

tính ra có kẻ muốn ám sát bản quan?”

Người mặc áo xanh cúi đầu, không thấy rõ gương mặt, chỉ nghe hắn mỉm cười

nói: “Chỉ là một mũi tên nho nhỏ, sao có thể làm tổn thương được Tiểu Phạm

đại nhân.”

Phạm Nhàn bình tĩnh nói: “Vì thế, bản quan mới không hiểu, mũi tên lớn không

có hành động gì, sao mũi tên nho nhỏ lại đến.”

Người mặc áo xanh ôn hòa nói: “Mũi tên nhỏ còn trẻ tuổi, tính tình nóng nảy,

vẫn hơi hấp tấp.”

Phạm Nhàn im lặng.

Người áo xanh tiếp tục phát biểu: "Ta cũng không phải là thầy bói..." Hắn giơ

hai ngón tay, chỉ vào hai chữ trên lá cờ mà hắn đang cầm, nói: "Ta họ Thiết, tên

Tương."

o O o

"Thiết Tương?" Phạm Nhàn nhìn về phía hai chữ trên lá cờ, híp mắt lại, phất tay

áo một cái, bước vào trong trường học, cực kỳ ghẻ lạnh người áo xanh bên

ngoài cánh cửa.

Các kiếm thủ của Lục Xử Giám Sát viện, nhìn người áo xanh một lúc với vẻ dè

chừng, sau đó cũng rút lui về phía trong. Họ không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại

ngăn cản mình truy đuổi theo kẻ đã bắn mũi tên kia, nhưng viện lệnh như núi,

không ai dám phản đối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play